Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 45

Ban đầu, khi Lạc Triệu Hạnh gả cho Hạ Kiến Dân, trong tay cũng chỉ có một ít tiền trinh. Nhưng sau khi nhận được tiền bồi thường từ hai căn nhà đã bị phá bỏ và di dời, rồi lại bán căn nhà hiện tại đi, sau đó cầm số tiền đó hợp tác với người khác mở thẩm mỹ viện, Lạc Triệu Hạnh mới kiếm được không ít tiền lời. Hơn nữa, công ty của Hạ Kiến Dân cũng kinh doanh khá tốt, nên Hạ Mỹ Lệ mới có được một cuộc sống như công chúa mà cô nàng từng tha thiết mong ước.

Nhưng hiện tại, tất cả đều hóa thành bọt biển. Cô phải dọn ra khỏi căn biệt thự đang ở, mỗi tháng không còn vài ngàn tiền tiêu vặt. Và quan trọng nhất là, cô không thể tùy ý dẫn hội chị em đến những quán cà phê và nhà hàng cao cấp nữa, đồng thời cũng không bao giờ có thể nhận được những ánh mắt hâm mộ của bọn họ nữa. Từ thiên nga trắng xinh đẹp (thực ra là thiên nga đen) bỗng chốc biến thành vịt con xấu xí khiến Hạ Mỹ Lệ vốn thích hư vinh không thể nào tiếp thu được. Ngôn Tình Sủng

"Mẹ, chúng ta thật sự phải dọn ra ngoài sao? Đây vốn dĩ là nhà của chúng ta mà". Hạ Mỹ Lệ tay kéo vali, mắt lưu luyến nhìn căn biệt thự quen thuộc sau lưng.

"Không đi còn có thể thế nào, sau này căn biệt thự kia không thuộc về nhà chúng ta, hiện tại việc quan trọng nhất là đưa ba con ra khỏi đồn cảnh sát". Thẩm mỹ viện tài chính thiếu hụt, công ty của Hạ Kiến Dân giờ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, vì để có thể gom đủ tiền đóng tiền phạt, Lạc Triệu Hạnh đành phải tìm một người môi giới rồi nhanh chóng bán biệt thự đi, sau đó lại bán một ít đồ trang sức của bản thân, mới có thể đóng đủ tiền phạt.

Nghĩ đến về sau bản thân không thể trải qua một cuộc sống như công chúa, Hạ Mỹ Lệ cảm thấy cả người đều không tốt: "Mẹ, không phải mẹ còn thẩm mỹ viện sao? Chỉ cần bán cái thẩm mỹ viện kia đi, thì chúng ta có thể chuộc lại căn biệt thự rồi".

"Con đừng nghĩ tới nó nữa". Nếu có thể bán, Lạc Triệu Hạnh đã sớm làm rồi. Hiện tại thẩm mỹ viện bị niêm phong, căn bản không thể bán được. Nếu muốn bán, thì chỉ có thể đợi đến khi thẩm mỹ viện được giải phong rồi bán với giá rẻ mà thôi.

"Đi thôi, mẹ đã tìm được một căn nhà mới, tạm thời nhà chúng ta sẽ ở đó. Hiện tại qua đó dọn dẹp một chút, chờ ba con ra ngoài thì có thể ở".

............

Một căn nhà rộng 80 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách và một nhà bếp. Kỳ thật căn nhà này cũng đủ cho một gia đình ở, nhưng đối với Hạ Mỹ Lệ đã quen sống trong biệt thự hơn hai trăm mét vuông mà nói, cái nhà mới này còn không bằng cái phòng khách lầu một của căn biệt thự trước kia nữa. Nhìn mạng nhện giăng đầy vách tường, cùng với đủ loại rác rưởi vứt đầy trên mặt đất, Hạ Mỹ Lệ gần như hỏng mất.

"Mẹ, chúng ta sẽ sống ở đây sao? Nơi này vừa nhỏ vừa bẩn, lại còn có mùi lạ nữa". Hạ Mỹ Lệ che mũi lộ vẻ ghét bỏ.

"Chúng ta chỉ ở nơi này tạm thời thôi, chờ ba con ra rồi, chúng ta lại tìm một căn nhà lớn hơn một chút. Giờ chúng ta dọn dẹp nơi này trước đã". Kỳ thực Lạc Triệu Hạnh cũng rất ghét bỏ nơi này, nhưng bà ta chỉ có thể an ủi con gái một chút. Bởi vì Lạc Triệu Hạnh thật sự không có cách nào nói cho con gái biết trong nhà đã không còn tiền nữa.

"Còn phải tự mình làm nữa sao. Mẹ, chúng ta thuê người tới dọn dẹp không phải tốt rồi sao". Không cẩn thận đá phải chuột chết, Hạ Mỹ Lệ hét toáng lên: "A a a a, con chuột, dơ muốn chết, thối quá. Mẹ, chúng ta lập tức thuê người tới đây dọn dẹp đi". Dù có chết, Hạ Mỹ Lệ cũng không bao giờ tự mình dọn dẹp.

Hạ Mỹ Lệ luôn ngại này ngại kia, Lạc Triệu Hạnh nghe được cũng thấy phiền, dứt khoát "vò mẻ chẳng sợ nứt" mà nói: "Hạ Mỹ Lệ, ta nói cho con biết, nhà chúng ta đã không còn tiền, vì cứu ba con, chuyện ăn uống hằng ngày rất nhanh sẽ thành vấn đề thôi".

"Sao có thể? Mẹ, mẹ đang gạt con đúng không? Gia đình chúng ta thật ra còn rất nhiều tiền đúng không?" Hạ Mỹ Lệ đi tới lục lọi túi xách của Lạc Triệu Hạnh: "Nhất định có rất nhiều tiền, nhà chúng ta sao có thể không có tiền". Tìm thấy ví của Lạc Triệu Hạnh, Hạ Mỹ Lệ lấy thẻ trong ví ra, nói: "Không phải trong này còn rất nhiều tiền sao? Hiện tại chúng ta có thể đi ngân hàng rút tiền, nếu không được, chúng ta không phải còn thẻ tín dụng sao?"

Lạc Triệu Hạnh lấy lại những tấm thẻ trong tay Hạ Mỹ Lệ, nói: "Mấy tấm thẻ này đã không còn tiền, ngay cả thẻ tín dụng cũng bị mẹ xài hết rồi".

"Không thể, không thể nào". Hạ Mỹ Lệ lùi về phía sau vài bước, rồi lại đột nhiên xông lên trước, nói với Lạc Triệu Hạnh: "Mẹ, nhà chúng ta không có tiền, nhưng nhà cửu cửu có đi? Nhà cửu cửu nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ cho chúng ta mượn". Nói xong, Hạ Mỹ Lệ cứ như bị điên mà lao ra ngoài.

Lạc Triệu Hạnh vội vàng đuổi theo giữ chặt Hạ Mỹ Lệ lại: "Hiện tại cửu cửu con tự thân đã khó bảo toàn, con không biết sao? Hạ Mỹ Lệ, con đừng lại nổi điên nữa được không".

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, con không muốn ở lại cái nơi toàn mùi thối này đâu. Con muốn biệt thự, con muốn mua váy xinh đẹp, con muốn đi nhà hàng Tây xa hoa ăn tiệc lớn, con còn muốn đạp trên đầu Lạc Vũ, con..." Vừa nói đến Lạc Vũ, Hạ Mỹ Lệ đột nhiên nhớ tới chuyện đến nhà Lạc Vũ đòi tiền: "Đúng rồi, mẹ, quán ăn của nhà Lạc Vũ không phải có giá trị hơn 400 vạn sao? Chúng ta chỉ cần có được quán ăn kia, sau đó bán lấy tiền, như vậy chúng ta không phải đã có tiền rồi sao".

Hạ Mỹ Lệ vừa nhắc nhở, Lạc Triệu Hạnh liền nhớ lại: "Đúng vậy, chỉ cần lấy được quán ăn kia, chúng ta sẽ có tiền. Đi, chúng ta đi tìm mợ cả của con". Lạc Triệu Hạnh ném hành lý xuống rồi lôi kéo Hạ Mỹ Lệ rời đi.

Lúc này, Đường Thục Trân cũng vì chuyện tiền nong mà lo lắng phiền não. Để có được tiền, ngay cả biệt thự Đường Thục Trân cũng phải bán đi. Lúc đang thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ tới đây, Đường Thục Trân lấy làm lạ hỏi: "Sao hai người lại tới đây?"

Lạc Triệu Hạnh bắt lấy tay Đường Thục Trân kéo ra ngoài: "Chị dâu, chúng ta đến nhà anh hai đòi tiền đi".

Đường Thục Trân tránh khỏi tay Lạc Triệu Hạnh, tức giận nói: "Cô điên rồi sao, anh hai cô làm gì có tiền?"

"Chị dâu, chị quên rồi sao? Quán ăn nhà anh hai có giá trị không nhỏ. Nếu quán ăn kia là do dùng tiền ba mẹ mua lại, chúng ta cũng phải có phần, dựa vào cái gì bọn họ đều chiếm hết chỗ tốt". Hiện tại Lạc Triệu Hạnh nhận định quán ăn kia là do nhà Lạc Vũ dùng tiền của hai vị lão nhân mua lại.

"Đúng vậy, mẹ, nếu như bọn họ không chịu, chúng ta liền làm đơn kiện bọn họ". Lạc Đồng đứng bên cạnh phụ họa: "Di sản ông bà nội để lại, nhà chúng ta cũng phải có phần. Nếu nhất định phải lên tòa, thì chúng ta thắng chắc rồi".

Nếu con trai đã nói vậy, Đường Thục Trân đương nhiên cũng đồng ý: "Được, bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ".

"Không cần".

Lạc Vũ từ cửa bước vào: "Nếu người đã đến đông đủ, vậy giải quyết luôn một thể".

"Lạc Vũ, sao cháu lại tới đây? Bất quá cũng tốt, chúng ta đỡ phải đi tìm các ngươi, mà ba mẹ cháu đâu rồi?" Đường Thục Trân hỏi.

Lạc Vũ nhàn nhạt nói: "Một mình tôi là đủ rồi. Mà mấy người định tổ chức thành đoàn thể tới nhà tôi đúng không?"

"Không sai, nếu mày thức thời, thì nhanh đem quán ăn nhà mày bán đi, rồi chia cho bọn tao bốn phần năm tiền. Bằng không, bọn tao liền tố cáo nhà mày tham ô di sản thừa kế". Lạc Đồng uy hϊếp nói.

"Không, bốn phần năm sao được, chúng ta nhiều người như vậy, đương nhiên là muốn toàn bộ". Hạ Mỹ Lệ cũng không nghĩ để lại một phân tiền nào cho nhà Lạc Vũ.

"Lạc Vũ, cháu nghe rõ chưa, ta nghĩ nhà cháu cũng không muốn nháo tới tận tòa án đi?" Lạc Triệu Hạnh nói tiếp.

Đường Thục Trân làm bộ khinh thường, dường như đã liệu định nhà Lạc Vũ nhất định sẽ đồng ý. Dù sao thì, nếu mà nháo lên tòa án, như vậy nhất định chính là đại sự. Lấy sự hiểu biết với Lạc Triệu Cường và Lưu Phương, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm lớn chuyện.

Chỉ là cả đám đều không biết, bọn họ đã sai ngay từ điểm xuất phát. Quán ăn kia căn bản không phải do Lạc Triệu Cường và Lưu Phương dùng tiền hai vị lão nhân đã qua đời mua lại, dù có kiện tụng cũng vô dụng, bởi vì bọn họ nhất định sẽ thua. Chẳng qua, Lạc Vũ sẽ không để mấy người này tới làm phiền ba mẹ mình.

"Trong tay tôi có một số thứ, chắc hẳn mấy người sẽ cảm thấy rất hứng thú". Lạc Vũ ném túi văn kiện trong tay lên bàn.

"Thứ gì đây?" Đường Thục Trân rút tập văn kiện ra, vì chỉ mới học tới năm ba tiểu học nên cũng không nhận biết nhiều chữ lắm, dù có xem cũng không hiểu. Đường Thục Trân đưa tập văn kiện cho Lạc Đồng: "Con trai, con nhìn xem đây là thứ gì".

Lạc Đồng vừa thấy tập văn kiện, đồng tử tức khắc phóng đại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Thứ gì vậy?" Lạc Triệu Hạnh thò đầu lại gần, nhìn thoáng qua nội dung văn kiện, sắc mặt Lạc Triệu Hạnh trở nên tái mét.

"Cái này..." Lạc Triệu Hạnh hoảng sợ nhìn Lạc Vũ.

"Đây chỉ là một phần, về phần còn lại, tôi vẫn đang giữ. Tôi nghĩ nếu đem mấy thứ này giao cho cảnh sát, bác cả và dượng ít nhất cũng phải ngồi tù mười mấy năm đi?" Vẻ mặt Lạc Vũ lãnh đạm, như thể đang nói một số chuyện râu ria nào đó.

"Là mày?" Đến bây giờ, nếu Lạc Triệu Hạnh còn không biết rốt cuộc là ai đứng sau tất cả mọi chuyện, bà ta đem não cho chó ăn luôn cho rồi. Lạc Triệu Hạnh liều mạng hét lên: "Là mày... là mày hại bọn tao phá sản, hại bọn tao hai bàn tay trắng, tại sao mày muốn làm như vậy?"

"Cái gì, là thằng nhãi ranh này? Xem tao có đánh chết mày không". Đường Thục Trân không nói hai lời mà giơ tay tát Lạc Vũ một cái, nhưng lại bị Lạc Vũ bắt được.

"Thứ này tôi tạm thời để lại cho mấy người. Còn nữa, ba mẹ tôi nói, bọn họ không có thân thích như mấy người, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Nếu mấy người vẫn cố chấp đến quấy rầy ba mẹ tôi, tôi không ngại giao tất cả những thứ này cho cảnh sát đâu, về phần hậu quả, hẳn mấy người cũng biết đi. Hơn nữa, nếu tôi đã có thể tra ra được những thứ này, như vậy tôi cũng có thể tra ra những thứ khác. Mấy người tốt nhất đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nếu không, mấy người sẽ phải hối hận". Nói lời tàn nhẫn xong, Lạc Vũ một phen ném tay Đường Thục Trân ra. Đường Thục Trân suýt chút nữa đứng không vững mà ngã xuống đất. Ánh mắt Lạc Vũ lạnh băng đảo qua khuôn mặt từng người, sau đó xoay người rời đi.

Bốn người trơ mắt nhìn Lạc Vũ rời đi, cũng không dám phát ra tiếng nào. Bởi vì bọn họ đều biết, một khi Lạc Vũ thực sự giao những thứ kia cho cảnh sát, thì trụ cột của hai nhà đừng hòng trở ra nữa.

Ra đến bên ngoài, Lạc Vũ bước vào một chiếc xe ô tô màu xám đen.

Mặc Hàn ngồi ở ghế lái hỏi: "Mọi chuyện đã xong xuôi?"

Lạc Vũ một bên thắt dây an toàn, một bên trả lời: "Xong xuôi hết rồi, trở về đi". Giải quyết xong một đống chuyện phiền toái như vậy, cậu rốt cuộc cũng yên tâm đi thủ đô học đại học rồi.

Mặc Hàn lập tức khởi động xe, đi qua mấy ngã tư, xe dừng trước một cột đèn giao thông ở một cái ngã tư. Lạc Vũ đột nhiên nói: "Cảm ơn anh". Hệ thống tra được có người cố tình xóa tin tức có liên quan đến cậu trên mạng, mà người có thể làm chuyện này, Lạc Vũ nghĩ đến đầu tiên chính là Mặc Hàn, bởi vì trong số những người cậu quen, thì chỉ có Mặc Hàn là người duy nhất có năng lực này.

"Giữa chúng ta không cần cảm ơn". Đèn xanh vừa sáng, Mặc Hàn lập tức đạp chân ga.

Kỳ thực Mặc Hàn vì cậu làm chuyện gì, Lạc Vũ đều biết rõ, đột nhiên cậu cảm thấy có người yêu như vậy cũng không tệ lắm.

"Mặc Hàn..."

"Ân".

"Em phát hiện... hình như em thích anh hơn một chút rồi".

"Ân... Cái gì?"

Chiếc Mercedes Benz màu xám đen chạy nhanh trên đường đến biệt thự thì đột nhiên đầu xe quẹo một cái, thiếu chút nữa tông vào gốc cây ven đường.