Thẩm Thế Triết vô lực nhắm hai mắt, trên mặt thống khổ làm giảm bớt phong phạm vương giả. Từ khi Kỷ Hoàng Hậu nhiễm bệnh qua đời, thân thể hắn cũng xuống dốc không phanh. Dù các thái y cố gắng kéo dài nhưng nói chung không còn cách xoay chuyển. Bây giờ Hoàng Đế chỉ có thể dựa vào chén thuốc duy trì sinh mệnh, hy vọng có thể chờ tới khi đem được tiểu Hoàng Tử Thẩm Khang Bình từ Hải Xương Quốc trở về, hắn mong có thể đem giang sơn an ổn truyền tới tay nhi tử, lúc đó mới yên tâm nhắm mắt.
“Thiên Thành, trẫm có lỗi với Hoàng Tỷ con.” Âm thanh Hoàng Đế suy yếu vang vọng trong tẩm cung, dáng vẻ đặc biệt thê lương.
“Phụ Hoàng đừng nói như vậy. Con và Hoàng tỷ biết rõ ràng.” Thẩm Ngữ Cầm cúi thấp đầu, nàng biết Hoàng tỷ tự nguyện đáp ứng hòa thân, cũng biết đây là thế cuộc bức bách.
Chỉ là vừa nghĩ tới vận mệnh Công Chúa hoàng gia, liền tự cảm thấy bi ai.
“Trẫm nghe Hoàng tỷ con bị bệnh, ngự y nói là tâm bệnh, cần tĩnh tâm điều trị. Nhưng việc triều đình không thể trì hoãn. Bây giờ quốc lực không thịnh, phía Bắc có Liêu tộc nhìn chằm chằm, phía nam thì có Hải Xương Quốc giữ Khang Bình làm con tin, án binh bất động. Hiện tại ngay cả Tây Trì Quốc ở phía Tây cũng bắt đầu rục rịch, tất cả đều muốn nuốt chửng chúng ta. Nghĩ tới những điều này, lòng trẫm... Khụ khụ khụ...” Thẩm Thế Triết kích động, ho ra máu.
“Phụ Hoàng, bình tĩnh. Hoàng Tỷ nói, sau khi hòa thân với Liêu tộc, có thể điều động phần lớn binh lực của Diệp Tướng quân trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách cứu Khang Bình. Nói tới, Khang Bình đã đi gần năm năm rồi, chắc cao lớn hơn nhiều.” Thiên Thành nhớ tới gương mặt tròn tròn béo ị của Hoàng Đệ, đúng là rất nhớ thương.
“Vốn trẫm muốn chờ Khang Niên thành thân sẽ lập hắn làm Thái tử, nào ngờ hắn lại hoang đường như vậy... Khụ khụ khụ, còn liên lụy Mẫu Hậu hắn mang trọng bệnh... Trẫm coi như không có đứa con trai này!” Nói tới việc nhà, Thẩm Thế Triết cảm khái vô cùng, Kỷ Hoàng Hậu mất mấy năm, hai nữ nhi bảo bối cũng đã lớn, thậm chí còn giúp hắn san sẻ gánh nặng. Nhưng hoàng trưởng tử Thẩm Khang Niên đã triệt để sa đọa, khiến hắn đau lòng không ngớt. Hy vọng duy nhất chính là ấu tử Thẩm Khang Bình, người thừa kế duy nhất của hắn lúc này.
“Chuyện hòa thân, trẫm tôn trọng ý tứ của Hoàng tỷ con. Chờ thân thể nàng tốt hơn, con cầm cái này tới hỏi nàng một chút, sau đó cùng Lễ bộ thương nghị. Chuyện trẫm có thể làm, cũng chỉ là những thứ này.” Vô lực khoát tay áo một cái, Thẩm Thế Triết làm như vô ý nghiêng người nhắm mắt ngủ.
Thẩm Ngữ Cầm nhìn bảng tấu chương thương nghị hôn kỳ, bước chân như nặng ngàn cân. Không phải Hoàng tỷ đồng ý hòa thân, thì người phải xuất giá chính là nàng. Nếu đang ở thời kỳ phồn hoa thịnh thế, có lẽ các nàng sẽ được tứ hôn cho công thân quyền quý, hoặc thế gia hiển hách, chí ít còn có thể gặp nhau. Nhưng tình hình trước mắt, bốn phía đều là địch luôn nhìn chằm chằm chờ thời cơ chiếm lấy. Thân là Công Chúa, các nàng không thể tránh khỏi con đường hòa thân.
Hôm nay Hoàng tỷ đi Liêu tộc. Một lúc nào đó, tới lượt mình không biết phải đi nơi nào.
“Thu Thiền, sắc mặt Công Chúa sao khó coi vậy?” Lục Thành Nhan nhìn thấy Thẩm Ngữ Cẩm trở về mà cả người buồn bã ỉu xìu, uống trà cũng là qua loa thưởng thức hai hớp, mãi khi trà nguội vẫn không hề đυ.ng tay vào.
“Ta cũng không biết. Với kinh nghiệm của ta, vào lúc này ngàn vạn lần không thể trêu chọc Công Chúa...” Thu Thiền thở dài một hơi.
Lục Thành Nhan không quá yên tâm, lại nhìn Thẩm Ngữ Cầm lần nữa, luôn cảm thấy hôm nay Thiên Thành công chúa âm trầm tới đáng sợ.
Bệnh của Thẩm Mộ Ca tới nhanh mà đi cũng nhanh. Bên ngự thư phòng có Thiên Thành công chúa thay nàng xử lý, thỉnh thoảng Phù Sinh sẽ tới hầu hạ nàng uống thuốc, tâm tình hiếm thấy được thả lỏng. Từ lần quyết tâm câu dẫn Phù Sinh tới nay, mỗi lần gặp mặt, Thẩm Mộ Ca điều thấy ngượng ngùng, nhưng trên mặt luôn duy trì bình tĩnh, nàng tuyệt đối không để Phù Sinh cười nhạo mình.
Ngày hôm đó khí trời tốt, cảm giác oi bức ẩm ướt tiêu tán không ít, tránh ánh mặt trời trong phòng có thêm mấy phần mát mẻ. Thẩm Mộ Ca mặc thường phục màu lam nhạt, khí sắc tươi tắn, nàng cố ý dặn dò Vũ Yến thay thế những trang sức tinh xảo thành một cây trâm ngọc đơn giản.
“Công Chúa, Phù Sinh đến rồi.” Vũ Yến thấp giọng nhắc nhở, tầm mắt Thẩm Mộ Ca từ gương đồng dời đi.
“Để nàng chờ bên ngoài một lúc, bổn cung sẽ ra sau.” Ngữ khí nhẹ nhàng, Thẩm Mộ Ca nhìn gương đồng kiểm tra dung nhan bản thân một lần nữa.
Phù Sinh chắp tay sau lưng đứng ngoài tẩm cung, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Mộ Ca đi ra, lập tức thấy người đứng dưới ánh mặt trời. Vừa nở nụ cười liền thu lại, âm thanh lạnh lùng: “Phù Sinh, ngươi lại đây cho bổn cung.”
“Công Chúa có gì phân phó.” Phù Sinh nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Mộ Ca, không biết Trưởng công chúa vì sao lại không vui. Vũ Yến đã nói bệnh tình của nàng hồi phục gần như hoàn toàn rồi mà!
“Bổn cung thấy ngươi đứng dưới ánh mặt trời đờ ra, mồ hôi thấm ướt áo cũng không biết, trong lòng có chút ngạc nhiên. Không biết chuyện gì làm Phù Sinh thất thần?” Thẩm Mộ Ca liếc thấy trán Phù Sinh đầy mồ hôi, nắm chặt khăn trong ống tay áo.
“Một ít việc nhỏ mà thôi.” Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca chậm chạp không đưa khăn tay cho mình lau mồ hôi lập tức biết nàng khó chịu, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
“Bổn cung không thích người bên cạnh đổ đầy mồ hôi, ngươi, lau đi.” Thẩm Mộ Ca khẽ hừ một tiếng, nghiêng mặt đi, dáng vẻ ghét bỏ đưa tay khăn ra.
Phù Sinh mỉm cười, nhẹ nhàng sát lên. Con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Mộ Ca. Vũ Yến ở một bên âm thầm quan sát, thấy tình cảnh này cả người ứa mồ hôi, đúng là Phù Sinh thật sự làm Trưởng công chúa vui vẻ. Vừa bước ra cửa đã tình chàng ý thϊếp!
Thời điểm Thiên Thành công chúa tới cũng thấy tình cảnh này, vẻ mặt Trưởng công chúa ôn nhu, Phù Sinh cười dịu dàng lau mồ hôi, trong tay rõ ràng đang cầm đồ vật của Hoàng gia. Còn vẻ mặt Vũ Yến xoắn xuýt, như vui như buồn. Thẩm Ngữ Cầm thấy hứng thú vô cùng, ngày ấy sau khi trở về Thu Thiền đem những gì Vũ Yến nói thuật lại cho nàng nghe, đúng là khiến nàng kinh ngạc không ít. Điều làm nàng bất ngờ không phải ý nghĩ của Thu Thiền mà sự lưu ý Hoàng tỷ dành cho Phù Sinh quả thật quá nhiều, đến mức người chất phá như Vũ Yến cũng có thể nhận biết.
“Hoàng tỷ, Thiên Thành nghe nói tỷ khỏi bệnh, muội đặc biệt ghé thăm.” Thẩm Ngữ Cầm không muốn đánh vỡ phần yên tĩnh này, nhưng nhìn tấu chương trong tay không thể không lên tiếng. Nàng đã giữ nó mấy ngày, Liễu Thừa tướng cứ thúc giục liên tục, lần này không còn lý do để kéo dài nữa.
“Bổn cung bị bệnh xem ra đã truyền khắp Hoàng cung rồi.” Nhìn thấy muội muội, ôn nhu trong mắt Thẩm Mộ Ca không che giấu được. Ngữ khí ôn hòa hơn nhiều, Phù Sinh lau mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Mộ Ca biến hóa rõ ràng, có chút buồn bực.
“Phù Sinh công công cũng có mặt.” Thẩm Ngữ Cầm đi qua, khi đi nàng Phù Sinh lộ ra nụ cười không rõ ý vị.
“Phù Sinh tham kiến Thiên Thành công chúa.” Phù Sinh đang muốn hành lễ, Thiên Thành nhanh tay ngăn cản.
“Ta tìm Hoàng tỷ có chuyện quan trọng cần thương nghị, e phải làm phiền Hoàng tỷ ngay bây giờ mong Hoàng tỷ lượng giải, kính xin Phù Sinh công công hiểu rõ.” Thiên Thành nói, nhìn Thẩm Mộ Ca rồi nhìn Phù Sinh, không nhịn được cười trộm.
“Phù Sinh xin phép cáo lui.” Đương nhiên Phù Sinh hiểu rõ ý trong lời nói của Thẩm Ngữ Cầm, điều làm nàng bất ngờ chính là Thiên Thành công chúa đặc biệt xin nàng lượng giải.
“Hoàng tỷ? Hoàng tỷ?” Thẩm Ngữ Cầm nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mộ Ca đang xuất thần, lần này quả thật khẳng định suy nghĩ của nàng, Phù Sinh trong lòng Hoàng tỷ đúng là không tầm thường. Lúc nãy nàng nói xong, rõ ràng Hoàng tỷ không muốn, lưu luyến nhìn bóng lưng Phù Sinh.
“Vào trong rồi nói.” Bất đắc dĩ thở dài,Thẩm Mộ Ca đã hẹn cùng Phù Sinh đi ngự hoa viên giải sầu, xem ra phải đổi ngày rồi.
“Hoàng tỷ, ý của Phụ Hoàng chuyện ngày tháng do Hoàng tỷ quyết định.” Thấy Thẩm Mộ Ca xem xong tấu chương, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, Thẩm Ngữ Cầm cũng theo đó trở nên nặng nề.
“Liêu Vương thật sự muốn cùng ta sớm thành hôn, thời gian chỉ còn lại nửa năm mà không muốn đợi.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca rất lạnh, như lưỡi dao chỉ có sắc bén và vô cùng sắc bén.
“Hoàng tỷ, lẽ nào tỷ thật sự muốn gả cho Liêu Vương sao? Hắn vừa kế vị không bao lâu, chỉ như vậy đã không thể đợi, phỏng chừng tính khí không chỗ nào tốt.” Thẩm Ngữ Cầm lo lắng, nàng nhớ tới dáng vẻ Liêu tộc Vương tử năm đó, đã mấy lần muốn mở miệng cầu Hoàng Tỷ hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
“Nếu như hôn kỳ như cũ, bổn cung nhắm chắc phần thắng. Nhưng lúc này Liêu Vương lại thúc giục, không biết sao.” Thẩm Mộ Ca hơi dao động, nàng đồng ý hòa thân là vì đã sớm có kế hoạch, chỉ sợ thời gian sớm hơn sẽ quấy nhiễu kế hoạch của nàng.
“Nếu không hỏi ý tứ Diệp đại ca rồi quyết định?”
“Người còn ở biên quan, không kịp.”
“Vậy làm sao bây giờ? Hoàng tỷ, đột nhiên người Liêu tạo áp lực muốn hôn kỳ sớm hơn, có phải tin tức bị lộ rồi không?” Thẩm Ngữ Cầm gất rút.
“Thiên Thành, nhớ kỹ tỷ nói với muội, việc này là cơ mật, không thể tùy tiện nhấc lên.” Lúc này Vũ Yến ở ngoài cửa bảo vệ, hơn nữa đây là tẩm cung của mình, nhưng vô cùng hệ trọng, Thẩm Mộ Ca không muốn có gì ngoài ý muốn.
“Tỷ đáp ứng hay không đáp ứng?” Thẩm Ngữ Cầm le lưỡi, ép thấp âm thanh.
“Chuyện tới nước này, bổn cung không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đáp ứng.”
“Hoàng tỷ, tỷ có chắc chắn hay không?” Thẩm Ngữ Cầm không nghĩ Hoàng tỷ sẽ đồng ý nhanh như vậy.
“Quyết định vậy đi.” Thẩm Mộ Ca dùng sức siết chặt tấu chương, góc viền cứng rắn gần như muốn cắt vỡ lòng bàn tay nàng.
“Thiên Thành, ngày mai thông báo Lễ bộ chuẩn bị mọi thứ. Bên Phụ Hoàng, tỷ sẽ tự mình đi nói. Còn có, đừng cho Phù Sinh biết.” Thẩm Mộ Ca tỉnh táo sắp xếp mọi việc, dường như muốn hòa thân không phải là mình.
“Gạt Phù Sinh? Hoàng tỷ, tỷ đối với Phù Sinh?”
“Nàng là người không quan hệ, ta không muốn nàng bị liên lụy.”
Thẩm Ngữ Cầm còn muốn mở miệng hỏi liền nhìn thấy dáng vẻ cố gắng kiềm chế của Thẩm Mộ Ca, những gì muốn nói điều nuốt ngược trở lại.
Phù Sinh vốn tưởng rằng sau ngày đó, mình sẽ có rất nhiều cơ hội cùng Thẩm Mộ Ca đi dạo ngự hoa viên, dù sao Trưởng công chúa đã khỏi hẳn, đây là chính miệng ngự y nói. Mấy ngày liên tiếp Trưởng công chúa đều đi thỉnh an Hoàng Thượng, như vậy tất cả đều khôi phục như thường.
Nhưng Phù Sinh đợi rất lâu, không những không được nàng gọi tới, ngay cả gặp mặt thường ngày cũng trở thành hy vọng xa vời.
Ngày hôm đó Phù Sinh thấy Vũ Yến đặc biệt bận rộn, đám cung nữ thái giám cứ tới tới lui lui không ngừng, nàng ngăn đại một người trên tay cầm không ít đồ vật có màu đỏ đặc biệt chói mắt. Trong lòng Phù Sinh mơ hồ bất an, hỏi: “Các ngươi đang bận việc gì, trong cung có đại sự sao?”
“Ngươi cẩn thận đừng đυ.ng vào, đây chính là hỉ phục của Trưởng công chúa bên chế y mới cho người đưa tới.” Cung nữ uốn éo vai, liếc mắt nhìn Phù Sinh sau đó rời khỏi.
“Hỉ phục? Hỉ phục của Trưởng công chúa.” Phù Sinh thấp giọng lặp lại mấy lần, rốt cuộc cũng mấy hôm nay có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nàng cảm thấy không tin liên tục lắc đầu, bước nhanh ra ngoài, chặn đường một tiểu thái giám, vội vả nói: “Trong tay ngươi là vật dụng dùng trong hôn lễ của Trưởng công chúa?”
“Ôi, ngươi chỗ nào? Đột nhiên lao ra làm người ta sợ hết hồn. Ngươi hỏi câu này chứng tỏ đã biết rõ, làm hỏng sẽ bị rơi đầu.” Tiểu thái giám vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Phù Sinh.
“Thành thân? Không phải là sang năm sao? Tại sao nhanh như vậy?”
Đầu Phù Sinh trống rỗng, tâm tình tốt vừa nãy mất sạch không còn, giờ khắc này chỉ muốn tìm Thẩm Mộ Ca hỏi rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra? Hai người gặp lại tới nay, chưa bao giờ chính thức nói tới chuyện hòa thân, tuy hôn sự của Trưởng công chúa đã thông qua bảng vàng chiếu cáo thiên hạ nhưng Phù Sinh đang đợi Thẩm Mộ Ca cho nàng một lời giải thích cũng cho một cái hứa hẹn, ai ngờ cái nàng chờ được chính là hôn sự của Thẩm Mộ Ca!!!