Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Chân Chính

Chương 2: Xuất hiện

Hai chiếc xe thiếu chút nữa “hôn nhau” là thật, chuyện này không thể chỉ trách mỗi xe của cô được.

Nhưng mà đó là xe công ti Già Hưng thì ai dám bày ra sắc mặt đây?

Tuy rằng công ti Già Hưng nghe có vẻ là một công ti bình thường, nhưng phải hiểu rằng cái tên đứng đắn cũng không thể che dấu bản chất không đứng đắn.

Công ti Già Hưng là một trong hai đại bang phái lớn nhất bến Thượng Hải. Đương nhiên, hiện tại thì nói như thế, nhưng Tề Gia Mẫn biết, chẳng bao lâu nữa công ti Già Hưng sẽ trở thành duy nhất ở bến Thượng Hải, cũng là bang phái lớn nhất.

Mà lúc này, dù không phải là duy nhất, cũng không phải lớn nhất thì cũng đủ đề nhà họ Tề ăn hành ngập mồm.

Giống như anh hai Tề, mặc dù hoàn toàn không có đυ.ng tới chiếc xe kia, vẫn phải căng da đầu thương lượng xin lỗi.

Tề Gia Mẫn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe kia, không nhúc nhích, còn Tiếu Hân nhíu mày, thấp giọng nói: “Công ty Già Hưng thật là quá hống hách.”

Tề Gia Mẫn nghiêng mắt nhìn về phía Tiếu Hân gật đầu như gà con mổ thóc. Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, lập tức dựa gần vào bên tai Tiếu Hân, nhắc nhở: “Chị ngàn vạn đừng nói cái này trước mặt người khác, miễn cho chính mình rước lấy phiền toái.”

Thấy Tề Gia Mẫn nghiêm túc lo lắng, Tiếu Hân bật cười, gật đầu nói: “Chị biết.”

Cô ta cầm tay Tề Gia Mẫn, cảm giác được cô căng thẳng, biết cô vẫn còn rất khẩn trương nên trấn an: “Em cũng đừng sợ, không có việc gì đâu. Dù sao cũng đâu có đυ.ng vào, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt người chắc?”

Tề Gia Mẫn mím môi gắt gao, hít sâu thở dài.

Công ti Già Hưng không thể ăn thịt người, nhưng mà nam chính Cao Như Phong thì hoàn toàn có thể!

Cô cùng Cao Như Phong cũng coi như là có thù oán.

Chuyện xưa kể rằng, Tề Gia Mẫn cùng Cao Như Phong lần đầu gặp mặt chính là thời điểm hắn nghèo túng nhất. Hắn vì cứu bà mình bị bệnh nặng ở khu ổ chuột nên đã trộm túi tiền của tiểu Tề Gia Mẫn mười hai tuổi. Tuy rằng Tề Gia Mẫn nhỏ hơn Cao Như Phong ba tuổi, nhưng con gái dậy thì tương đối sớm, mà Cao Như Phong lại ăn còn không đủ no, gầy còn, suy dinh dưỡng nên so với cô thì hắn lùn hơn không ít.

Mặc kệ là Tề Gia Mẫn lúc nào cũng đều có tư chất cậy mạnh. Cho nên “cô nàng mạnh mẽ” Tề Gia Mẫn trực tiếp dẵm gẫy chân Cao Như Phong, thiếu chút nữa lấy luôn cả cái mạng hắn. Mà bà của Cao Như Phong cũng bởi vì không có tiền đi tìm bác sĩ nên qua đời.

Bởi vậy mà kết thù núi sông.

Cô xuyên qua lại đúng là thời điểm này. Chỉ là lúc đó cô không có “không cẩn thận” dẫm gãy chân Cao Như Phong, mà ngược lại bị hắn xô ngã.

Bắt đầu bất lợi như thế, thật là khiến người nghe thương tâm mà rơi lệ.

Tề Gia Mẫn biết là Cao Như Phong có tính cố chấp, hung ác nham hiểm, cho nên cô cũng không dám nói, lúc này đây Cao Như Phong có thể sẽ giận chó đánh mèo lên cô hay không. Dù cho cô có khỏe như trâu thì bản chất cũng hoàn không thể đối phó được với người có sự anh tuấn, cường tráng, thâm sâu trời ban.

Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng hết sức... “Bíp bíp”

Tiếng còi xe vang lên đánh gãy suy nghĩ của Tề Gia Mẫn, cô vừa nghiêng đầu liền thấy ô tô của công ti Già Hưng đã đến bên cạnh bọn họ.

Cửa sổ xe chậm rãi thả xuống, lộ ra mặt một người đàn ông có làn da màu đồng, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mày kiếm mắt sáng. Ánh mắt hắn sắc bén liếc một cái, lạnh lẽo như băng sương tháng mười hai âm lịch, buốt thấu xương như gió mùa đông khắc nghiệt.

Những người như vậy, giống như loài báo, vô cảm vô tình.

Lông tơ toàn thân Tề Gia Mẫn dựng đứng lên, nháy mắt liền cảnh giác.

Ánh mắt lạnh lùng kiên định của người đàn ông rơi trên mặt Tề Gia Mẫn, sau đó rơi xuống mái tóc ngang vai hơi xoăn của cô, không rõ ẩn ý. Tề Gia Mẫn nắm lấy đệm, nâng cằm, mím miệng không nói gì.

Lúc này anh hai Tề cũng lên xe, tựa hồ như cảm thấy gì đó không đúng, hắn lập tức khởi động xe, nói: “Chúng ta đi thôi.”. Mau chóng rời xa thị phi.

Thời điểm xe chuẩn bị nổ máy, người đàn ông đột nhiên giương khóe miệng lên. Chỉ là người này không thường cười nên nụ cười của hắn có chút khó coi, cũng vô duyên vô cớ nhiều thêm vài phần ý vị quỷ dị, thâm trầm khó đoán.

Hai chiếc xe lần lượt đi ra ngoài, chớp cái liền “biệt ly”.

Anh hai Tề chạy xe thật nhanh, mười phần nghiêm túc nói: “Về sau nhìn thấy người này thì cách xa xa ra.”

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, thử hỏi: “Anh ta là...?”

Anh hai Tề không gạt em gái, nói: “Ông chủ thứ ba của công ti Già Hưng, Tam đương gia Cao Như Phong!”

Cao Như Phong, nam chính!

Tề Gia Mẫn nhấp môi, điều chỉnh dáng ngồi, rũ mắt lẩm bẩm: “Thật sự, là hắn!”

Năm năm có thể thay đổi một người sao?

Có thể!

Ít nhất, người đàn ông kia cùng với tên nhóc trộm đồ năm năm trước không có quá nhiều điểm tương đồng. So với vẻ ốm yếu, gầy còm và suy dinh dưỡng lúc bấy giờ, hiện tại hắn đã trưởng thành cao lớn, cường tráng và lạnh lùng.

“Người như vậy, trước nay đều không có gì tốt. Một con tiểu bạch thỏ như em ngàn vạn lần đừng dây dưa cùng hắn, nếu không sẽ chịu thiệt thòi lớn. Ngày thường thấy người nguy hiểm như bọn họ thì dù có xa cũng phải đi đường vòng. Cũng không được cậy mình có sức mạnh muốn làm gì thì làm, phải biết song quyền khó địch bốn tay, bọn họ không đáng để chúng ta theo chân rồi bỏ mạng chờ người tới khiêng được. Em là đồ sứ, hắn là vại sành, cứng đối cứng chỉ có hại, nghe không!”

Anh hai Tề sợ em gái không khắc ghi trong lòng, nghiêm túc dặn dò. Có điều Tề Gia Mẫn không nói gì, lâm vào trầm tư.

Anh hai Tề thấy thế thì nâng âm thanh lớn lên vài phần: “Em biết chưa?!”

Lúc này rốt cuộc Tề Gia Mẫn cũng ngẩng đầu ậm ừ, ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.”

Cô không phải người nhát gan nhưng phải biết có một số người kiên quyết không thể chọc vào.

Tề Gia Mẫn dùng hành động chứng minh cô không chỉ nghe vào tai mà còn để trong bụng, quay sang dặn dò Tiếu Hân: “Tiếu Hân, chị lớn lên đẹp như vậy, khẳng định sẽ bị rất nhiều người để ý. Ngày thường ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”

Tiếu Hân nhìn Tề Gia Mẫn đồng ý.

Kì thật Tiếu Hân biết mình chỉ được xem như là dịu dàng nhẹ nhàng, còn nếu nói động lòng người thì cô chẳng địch lại một phần mười Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn có đôi mắt hạnh chứa làn nước trong vắt, da thịt trắng ngần tinh xảo, vừa thông minh điềm đạm lại vừa đáng yêu ngoan ngoãn, như một tiểu tiên nữ hạ phàm.

Thậm chí khi nói đến Tề Gia Mẫn lúc nhỏ, ai ai cũng phải khen một câu ngọc thua xương cốt, tuyết nhường màu da, đáng yêu muôn phần.

Nhưng Tiếu Hân dù biết mình không bằng Tề Gia Mẫn cũng không ghen ghét, ngược lại còn nguyện ý muốn làm bạn với cô. Suy cho cùng, có ai mà không muốn làm bạn với một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lại còn ngoan ngoãn, trượng nghĩa và chân thành!

Tiếu Hân: “Anh hai Tề, mấy ngày nay xem ra người nhà nên để ý đưa đón Tiểu Mẫn nhiều một chút. Em cảm thấy cừa rồi ánh mắt người nọ nhìn Tiểu Mẫn không có ý tốt gì.”

Anh hai Tề lập tức cảnh giác: “Được.”

Nói đến vấn đề này, anh hai Tề lập tức ném hết đi thái độ cà lơ phất phơ lúc mới đầu, nghiêm túc trao đổi với Tiếu Hân. Tề Gia Mẫn mấy lần muốn ngắt lời mà ngắt không nổi cuộc trò chuyện hăng say của hai người.

Tuy rằng anh hai Tề không đàng hoàng cho lắm nhưng đối với em gái luôn hết mực yêu thương.

Còn đang nói chuyện mải mê thì anh hai Tề đã đưa hai người họ tới nơi, là cửa đại học Chấn Đán.

Tề Gia Mẫn mới mười bảy tuổi, không phải sinh viên đại học Chấn Đán, nhưng Tiếu Hân so với cô lớn hơn hai tuổi, đã học năm nhất.

Tiếu Hân dẫn Tề Gia Mẫn cùng đi vào tầng hai khu dạy học. Nơi này treo một cái thẻ viết: Liên hiệp hội phụ nữ Huệ Mỹ Thư.

Khi hai người bước vào cửa thì thấy những người khác đều đã đến.

Chắn chắn rồi, họ đã đến muộn.

Tề Gia Mẫn: “Xin lỗi, bọn em gặp chút tai nạn trên đường nên đến muộn.”

“Không sao, mau vào đi.”

Liên hiệp hội phụ nữ Huệ Mỹ Thư là một hội do các nữ sinh viên trường Đại học Chấn Đán tự lập ra, số lượng không lớn, mục đích chính là tổ chức cho các nữ sinh cùng nhau học tập để mở rộng tầm nhìn, đồng thời cũng là để giúp đỡ một số nữ sinh khó khăn. Thời gian đầu thành lập, họ đã biết bắt đầu một cái gì đó gian nan cỡ nào. Trước khó khăn, họ cũng muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng với nghị lực và sự kiên trì không chấp nhận thất bại nên đến nay hiệp hội này đã được gần ba năm và đang dần đi vào quỹ đạo.

Tựu chung, khi nói đến một số liên đoàn phụ nữ nổi tiếng ở Thượng Hải, không thể không kể đến Huệ Mỹ Thư ở Chấn Đán.

Là bạn tốt của Tiếu Hân, nửa năm trước Tề Gia Mẫn đã góp ý cho họ và giải quyết được hai mâu thuẫn nên được hội trưởng Du Khanh mời tham gia. Cô là thành viên duy nhất không theo học tại Chấn Đán.

Tuy nhiên, mọi người đều tin phục.

Hội trưởng Du Khanh nhìn thấy Tề Gia Mẫn và Tiếu Hân liền ngồi xuống, nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ thì tôi xin nói về lần hoạt động này, khách hàng lần này là Lục Minh Tuyết.”

Tề Gia Mẫn đột nhiên ngồi thẳng người, dựng lỗ tai lên: “Ai cơ?”

Du Khanh: “Lục Minh Tuyết, em biết sao?”

Tề Gia Mẫn suy tư một chút mới nói: “Cứ xem như là biết đi.”

Cô có thể không biết sao?

Chính là một nữ chính khác của cuốn sách - hoa hồng đỏ Lục Minh Tuyết!

Hồi đó, mẹ của Lục Minh Tuyết làm hộ lý trong bệnh viện. Bà ta đã bí mật tráo đổi Tề Gia Mẫn và Lục Minh Tuyết để con gái bà ta có cuộc sống trong nhung lụa. Mà nguyên chủ Tề Gia Mẫn trước năm tuổi đều sinh hoạt ở nông thôn, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, còn suýt bị bán đi lấy tiền lo cho tương lai của em trai.

Cuộc sống còn đắng hơn cả hoàng liên [1]!

([1] hoàng liên: một loại thực vật. Muốn biết đắng cỡ nào, mời tự mua về ăn thử.)

Và Lục Minh Tuyết là công chúa nhà họ Tề cho đến năm tuổi.

Đôi khi ý trời là như thế đấy!

Khi họ lên năm tuổi, mẹ Tề tình cờ gặp Tề Gia Mẫn đi theo mẹ bán rau trong thành phố, trông giống hệt bà ấy lúc nhỏ. Mà mẹ Tề là một người phụ nữ đầy tâm cơ và quyết đoán, một khi đã nghi ngờ thì nhất định sẽ bắt tay vào điều tra.

Chưa đầy một tháng sau, cả hai đã trở lại vị trí vốn thuộc về.

Theo lí thuyết, lúc đó hai người họ mới chỉ lớn hơn năm tuổi một chút, đại để là cái nhớ cái không. Đoạn thời gian này có lẽ cứ thế mà trôi qua. Nhưng có ai ngờ rằng Tề Gia Mẫn lại hiểu chuyện quá sớm, còn quá thông minh, đôi khi điều đó thật ra là một gánh nặng.

Ít nhất với cô ấy là thế.

Cô nhớ rất rõ những khó khăn mà mình đã phải chịu khi còn nhỏ và điều này cũng gây ra một khiếm khuyết rất lớn trong tính cách của cô, trở thành cực đoan, lạnh lùng, luôn cảm thấy oán hận không muốn ai được sống tốt. Cho dù mọi người trong nhà họ Tề đều cố gắng bù đắp, dung túng, nhưng bất luận như nào cũng vẫn khiến cô cảm thấy không thỏa đáng.

Bởi vì, mặc dù Lục Minh Tuyết đã trở về với thân phận của mình nhưng vẫn sống khá ổn. Cô ta mới về được nửa năm thì người cha vốn hung ác hay đánh người đã ngã xuống vì đi săn trên núi. Và mẹ cô ta cũng mất sau khi cha qua đời. Lục Minh Tuyết được gửi đến trại trẻ mồ côi, sau hai tháng thì được nhà họ Lục nhận nuôi. Mà nhà họ Lục ấy là một dòng dõi thư hương và đối xử rất tốt với Lục Minh Tuyết.

Lục Minh Tuyết càng sống tốt bao nhiêu thì Tề Gia Mẫn càng ghét bấy nhiêu, và rồi sự uất hận này lên đến đỉnh điểm khi cô mười hai tuổi.

Bởi vì cô phát hiện ra cặp cha mẹ xấu xa của Lục Minh Tuyết không phải chết một cách ngẫu nhiên mà là do mẹ cô làm. Đó là cái giá phải trả khi tráo đổi con của bà ấy! Theo cách tương tự, cha mẹ cô đã bí mật làm trung gian cho nhà họ Lục nhận nuôi Lục Minh Tuyết.

Dù gì nó cũng là đứa con mà bà ấy đã nuôi nấng suốt năm năm, làm sao có thể để nó chịu khổ?!

Và chính vì sự quan tâm không hề nhỏ đến Lục Minh Tuyết của cha mẹ Tề, Tề Gia Mẫn đã vô tình bị đẩy xuống vực thẳm không thể leo lên được nữa.

Nếu là một đứa trẻ bình thường, có lẽ sẽ không phản ứng mạnh như Tề Gia Mẫn. Nhưng Tề Gia Mẫn lại mắc chứng ám ảnh, bản thân rất hoang tưởng, cho nên cô hoàn toàn không chịu nổi chuyện này. Đây cũng là lý do khi cô bắt được tên trộm là nam chính thì ngay lập tức cố ý “không cẩn thận” làm hắn bị thương, giẫm lên chân hắn rồi tự sướиɠ nhìn hắn đau đớn.

Hơn nữa sau này, cô ấy còn công kích người khác bừa bãi, không để ai sống hạnh phúc nữa.

Bản thân Lục Minh Tuyết đúng là không sai, cũng chưa từng làm chuyện xấu. Chính là Tề Gia Mẫn trong sách thật sự làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng Tề Gia Mẫn vẫn có thể hiểu được cô gái nhỏ trùng tên cùng họ này với cô. Dù cho chuyện này có thể tránh khỏi nhưng nếu xảy ra thì cũng không có gì ngạc nhiên vì khi đó cô ấy đang ở độ tuổi xốc nổi, lại quá mỏng manh và nhạy cảm.

Tất nhiên, đây là tình tiết gốc ban đầu.

Sự khác biệt trong câu chuyện này là Tề Gia Mẫn đã bị xuyên qua khi cô ấy mười hai tuổi. Tề Gia Mẫn trong truyện đã hoàn toàn không còn nữa. Cô ấy được thay thế bằng một linh hồn mười tám tuổi thời hiện đại. Cô đã thay thế tiểu Tề Gia Mẫn trong truyện và trở thành một Tề Gia Mẫn mới. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ khi chiếm giữ cơ thể của Tề Gia Mẫn thì cô biết rằng mình không nên phụ mối duyên phận này. Cô phải sống một cuộc sống tốt đẹp, và càng phải đối tốt với người nhà họ. Suy cho cùng, cho dù là khi làm ở tòa soạn báo lớn nhất, Tề Gia Mẫn trong truyện cũng chưa từng làm tổn thương người thân của mình.

Ở thời hiện đại, cha mẹ cô ly hôn, cô trở thành một đứa con riêng[2], cha không thương mẹ không yêu. Điều duy nhất có ý nghĩa là thân phận một phú nhị đại.

([2] một đứa con riêng: nguyên tác là 拖油瓶, chỉ đứa con sinh ra từ cuộc hôn nhân trước của người phụ nữ, được mang theo sống với gia đình người chồng thứ hai sau khi cô ta tái giá.)

Mà khi đến đây, cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Tề, Tề Gia Mẫn hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải giữ được mạng, bảo vệ gia đình!

“Tiểu Mẫn, em không sao chứ?” Tiếu Hân giật giật tay cô, nhỏ giọng hỏi.

Tề Gia Mẫn lắc đầu, lông mi dài khẽ động như cái quạt nhỏ, duyên dáng đáng yêu, chống cằm hỏi: “Lục Minh Tuyết muốn làm gì?”

“Cô ấy muốn chúng ta thuyết phục bạn tốt của cô ấy… khụ khụ!” Dư Khanh xấu hổ, nói tiếp: “Cô ấy hy vọng chúng ta thuyết phục bạn tốt của cô ấy đừng làm vũ nữ nữa!”

Tề Gia Mẫn: “Khuyên gà[3] hoàn lương?”

([3] gà: gái m.ạ.i d.â.m. Bên Trung Quốc dùng "gà" để chỉ gái m.ạ.i d.â.m, "vịt" để chỉ trai m.ạ.i d.â.m, "làm gà" hay "làm vịt" nghĩa là bán d.â.m.)

“Phụt!” Vài người tại hiện trường phụt cười!

Tác giả có lời muốn nói:

Cao Như Phong: Khi mười lăm tuổi, tôi thấy mình không cao và mạnh bằng một cô bé mười hai tuổi, vì vậy tôi đã dấn thân vào con đường thể dục thể hình...