Huyết Nô: Ác Ma Muốn Chiếm Hữu

Chương 12: Phụ nữ, đều như nhau cả

Chiếc siêu xe màu cam chạy với vận tốc khủng khϊếp trên đường cao tốc, nổi bật nhất giữa buổi trưa nắng gắt. Trong xe, Ngưng Tịnh đã được thắt dây an toàn rồi nên cô cũng bớt sợ hãi hơn, cô lại vô thức liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Hoắc Thường Nghị, hắn ta vẫn đang chuyên tâm lái xe. Nhìn từ góc nghiêng này, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng trở nên quyến rũ, mị hoặc hơn. Mái tóc màu đỏ rượu được ánh sáng chiếu qua, cô đột nhiên cảm thấy chói mắt quá.

Người đàn ông nhan sắc yêu nghiệt như vậy, phụ nữ không thể không động lòng. Cho tới giờ Ngưng Tịnh mới thực sự hiểu được lí do vì sao lại có nhiều phụ nữ muốn được bám lấy hắn ta như vậy?

Ngưng Tịnh ngẩn ngơ suy nghĩ, ánh mắt cô nhìn Hoắc Thường Nghị quá lộ liễu, cho nên đã bị hắn phát hiện ra từ lúc nào rồi. Hoắc Thường Nghị lái thêm một đoạn nữa chạy khỏi đường cao tốc, hắn dừng xe lại tại một nhà hàng Pháp sang trọng.

- Ngưng tiểu thư?

Câu nói của Hoắc Thường Nghị đột nhiên vang lên khiến cho Ngưng Tịnh được một phen "hồn bay khϊếp vía". Cô nhất thời hoảng sợ, vội vã cúi gằm mặt xuống như muốn trốn tránh. Tiêu rồi, chẳng nhẽ hắn đã nhận ra là cô đang ngắm hắn sao?

Mà khoan đã, tới giờ cô mới nghĩ lại, cảm thấy có gì đó sai sai? Tại sao Hoắc Thường Nghị lại biết tên của cô chứ? Cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé tới nỗi không thể nào nhỏ hơn, và còn...cô và hắn đã tiến tới mối quan hệ cùng nhau đi ăn từ lúc nào thế? Thôi nào, đừng có doạ cô hoảng sợ như vậy chứ?

Ngưng Tịnh suy nghĩ lại một cách kĩ càng rồi mới dám ngẩng đầu lên đối diện với Hoắc Thường Nghị. Hắn ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, nhìn cô chằm chằm một cách kiên nhẫn. Đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười nồng đậm trên môi hắn.

Nụ cười này khiến cho tâm tư cô hoảng hốt, cảm giác hoang mang lo sợ trào dâng trong lòng cô, giống như là điềm báo nguy hiểm sắp ập tới vậy.

Hoắc Thường Nghị lúc này mới thu hồi ánh mắt lại, định mở cửa xe bước ra ngoài:

- Tới nơi rồi!

Ngưng Tịnh theo bản năng mà đảo mắt nhìn xung quanh, quả là xe đã dừng lại được một lúc rồi, bây giờ cô mới nhận ra điều này. Nhìn xunh quanh lạ lẫm khiến cho cô càng nâng cao đề phòng cảnh giác:

- Hoắc tiên sinh, khoan đã!

Hoắc Thường Nghị dừng động tác mở cửa xe lại, quay đầu nhìn Ngưng Tịnh.

Ngưng Tịnh khẽ cắn cắn môi, cô hít một hơi thật sâu rồi mới dám cất lời tiếp:

- Cảm ơn Hoắc tiên sinh vì ngày hôm nay, nhưng mà chúng ta dù sao cũng chưa thân thiết tới mức đi ăn cùng nhau như vậy. Với lại tôi thực sự có việc bận rồi, tôi xin phép phải đi trước ạ.

Người đàn ông nguy hiểm như Hoắc Thường Nghị, cô không dám dây dưa vào. Phải tránh xa hắn, càng xa càng tốt.

Ngưng Tịnh cứ nghĩ rằng Hoắc Thường Nghị sẽ tức giận khi cô nói vậy, nào ngờ hắn ta nở nụ cười càn rỡ, tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười:

- Ngưng tiểu thư, em quên rồi sao? Tôi đã nói, chờ một ngày không xa em sẽ báo đáp lại ân tình tôi từng giúp đỡ em cơ mà. Cho nên bữa cơm hôm nay, là em mời chứ không phải tôi mời.

Lời nói hết sức thờ ơ lãnh đạm, nhưng lại mang một mệnh lệnh khiến người nghe không thể nào từ chối được, Hoắc Thường Nghị lại nở nụ cười khẽ nhìn Ngưng Tịnh, nhìn phản ứng của cô.

Ánh mắt sắc bén cùng với lời nói của Hoắc Thường Nghị khiến cho Ngưng Tịnh trợn mắt cả kinh, tinh thần cô như bị sét đánh trúng, nỗi hoảng sợ càng dâng lên cao hơn nữa. Quả là cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi, Hoắc Thường Nghị căn bản là không thể để cô từ chối chuyện này được.

Nhưng mà...

Ngưng Tịnh liếʍ đôi môi khô khốc của mình, lấy hết can đảm mà tranh luận lại với hắn:

- Nhưng tôi có nói là sẽ mời Hoắc tiên sinh ăn trưa sao?

Với lại một diễn viên nghèo như cô, không thể nào có khả năng chi trả cho bữa trưa này. Dựa vào đâu mà hắn ta đưa cô tới đây, lại bắt cô mời cơm chứ?

Hoắc Thường Nghị bị sự bướng bỉnh của Ngưng Tịnh chọc cho bật cười. Hắn đột nhiên vươn tay xoa xoa đầu cô tựa hồ như đang bao dung cho một đứa trẻ:

- Thế thì bữa này tôi mời, bữa sau tôi chờ em!

Trái tim Ngưng Tịnh khẽ run lên từng đợt, câu "bữa sau tôi chờ em" cứ liên tục lặp lại trong trí óc cô. Tại sao, nó lại có thể mờ ám tới vậy?

...

Ngồi trong nhà hàng sang trọng, Ngưng Tịnh cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhất là người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện cô, khiến cho cô áp lực vô cùng.

Hoắc Thường Nghị cũng không làm gì quá đáng, chỉ mời cô một bữa "sơn hào hải vị" mà thôi. Trong lúc ăn, hắn hoàn toàn im lặng. Hình như đây là thói quen của hắn thì phải.

Ngưng Tịnh không dám ăn nhiều, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Hoắc Thường Nghị. Trong lòng cô thầm nghĩ, không biết hắn ta đột nhiên mời cô đi ăn là có ý định gì đây?

Bầu không khí hết sức im lặng bao trùm, đột nhiên Hoắc Thường Nghị mở miệng. Giọng nói của hắn trầm trầm rất dễ nghe, nhưng lại sắc bén vô cùng khiến cho đối phương cảm thấy áp lực vô hình:

- Tối nay, tới đó đi!

Hả? Tới đâu cơ? Tới dự sự kiện thảm đỏ sao?

Ngưng Tịnh hoảng hốt tới nỗi suýt nữa cắn vào lưỡi. Cô bối rối nhìn Hoắc Thường Nghị bằng ánh mắt khó hiểu:

- Tại sao?

Dù sao giải thưởng cũng chẳng bao giờ thuộc về cô, thà rằng cô ở nhà chơi còn hơn.

Hoắc Thường Nghị lại nhìn cô, như thể đoán được suy nghĩ của cô. Hắn lại khẽ nhếch môi cười nhạt:

- Không phải em đang muốn tìm kim chủ hay sao? Tới đó, em có thể quen được nhiều người hơn đó. Với lại...người đàn ông đang ngồi trước mặt em đây, em có thể cân nhắc.

Hoắc Thường Nghị vừa nói, vừa nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cô nửa bước. Hắn ta nói như thể đang nói một điều hết sức hiển nhiên, cho rằng Ngưng Tịnh nhất định sẽ làm vậy. Hoàn cảnh bây giờ của Ngưng Tịnh hắn cũng nắm rõ rồi.

Tâm tư Ngưng Tịnh hoảng loạn, cô lắc lắc đầu:

- Tôi sẽ không sử dụng quy tắc ngầm. Hoắc tiên sinh, đừng nghĩ rằng phụ nữ ai cũng giống nhau.

Ngưng Tịnh mạnh miệng nói, mặc dù trong lòng lo sợ vô cùng. Cô không phải là người nhát gan, nhưng tại sao lúc này, khi ở trước mặt Hoắc Thường Nghị thì cô lại cảm thấy sợ hãi vô cùng?

Hoắc Thường Nghị không hề tức giận mà lại khẽ lắc đầu cười:

- Thật là một cô bé bướng bỉnh. Nhưng mà em nói sai rồi, phụ nữ, đều như nhau cả!