Kim Tuyết Vũ ngồi vặn vẹo trong chiếc siêu xe Lamborghini chật hẹp, cố ưỡn người ra dán chặt vào cơ ngực chắc rắn của người đàn ông bên cạnh:
- Thường Nghị!
Kim Tuyết Vũ nũng nịu trong lòng Hoắc Thường Nghị, bàn tay mềm mại như rắn sờ lên cơ bụng chắc rắn của hắn, vẽ vẽ mấy vòng tròn linh tinh.
Hoắc Thường Nghị thu ánh mắt vừa nhìn Ngưng Tịnh về, cúi xuống nhìn mỹ nhân cơ thể mềm mại như nước đang không ngừng dụ dỗ mình:
- Sao?
- Sự kiện thảm đỏ ngày mai ý, người ta muốn anh đi cùng cơ.
Kim Tuyết Vũ phải can đảm lắm mới dám đưa ra đề nghị này. Ai mà chẳng biết trước giờ Hoắc Thường Nghị không thích xuất hiện trước công chúng chứ?
Nhưng cô ta muốn đánh cược với bản thân lần này, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Nếu như Hoắc Thường Nghị chịu đi, thì há chẳng phải là cô ta được lợi sao?
- Hửm?
Hoắc Thường Nghị nhướn mày, âm thanh băng lãnh vang lên khiến cho Kim Tuyết Vũ sợ hãi, Kim Tuyết Vũ lại vội vàng nói tiếp:
- Anh đi cùng người ta đi có được không? Người ta...người ta chỉ muốn nhìn thấy anh thôi mà, như vậy mọi căng thẳng sẽ không còn nữa.
Kim Tuyết Vũ chu mỏ làm nũng, vừa nói vừa áp sát cơ thể nóng bỏng lên vòm ngực chắc rắn của Hoắc Thường Nghị. Nếu như là những người đàn ông bình thường chắc cũng đã sớm chết mê chết mệt với sự quyến rũ nóng bỏng của cô ta rồi.
Nhưng mà...người đàn ông ngồi bên cạnh Kim Tuyết Vũ là Hoắc Thường Nghị.
Hoắc Thường Nghị nghe vậy, không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn đưa ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo nâng cằm Kim Tuyết Vũ lên, híp mắt nhìn hồi lâu rồi nhếch môi. Câu nói vô cùng ám muội vang lên giữa bầu không gian chật hẹp trong xe, nhưng không kém phần nóng bỏng.
- Vậy phải xem xem biểu hiện đêm nay của em như thế nào.
Kim Tuyết Vũ nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng. Ít ra Hoắc Thường Nghị cũng không thẳng thừng từ chối cô ta. Cô ta vui vẻ ôm lấy Hoắc Thường Nghị, làm vẻ phong tình vạn chủng:
- Thường Nghị, anh thật đáng ghét. Người ta đêm nay nghe theo anh cả.
Ngồi ở xe bên cạnh, mọi hoạt động trong xe của Hoắc Thường Nghị và Kim Tuyết Vũ đã sớm thu lại tại tầm mắt Ngưng Tịnh, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại. Thật là kinh tởm! Sao hắn ta có thể không biết xấu hổ mà diễn một màn như vậy ở ngoài đường chứ?
Ngưng Tịnh đang mải đánh giá con người Hoắc Thường Nghị mà không hề để ý tới gì cả, nhưng ngay sau đó, ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Thường Nghị lại rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe môi cong cong lên như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vẫn là đôi mắt cuồng ngạo kia, sâu thẳm không đáy, nhìn cô chằm chằm như đang nhìn con mồi hoảng sợ. Ngay cả du͙© vọиɠ nóng bỏng cũng không hề có ý che giấu.
Ngưng Tịnh giật mình, vội vã thu tầm mắt lại. Cô thế nào mà lại để ý tới hắn ta như vậy chứ? Không được, tuyệt đối không được nghĩ tới hắn ta nữa.
Lúc này, đèn giao thông chuyển thành xanh, chiếc siêu xe của Hoắc Thường Nghị liền chạy vυ't đi như một con thú dũng mãnh.
Thời gian chờ đèn giao thông chuyển thành xanh, Ngưng Tịnh cảm giác như đã gần một thế kỉ trôi qua...
- Em sao thế?
Việt Bân lúc bấy giờ mới quay sang Ngưng Tịnh, thấy cô hơi thất thần một lúc thì quan tâm hỏi. Ngưng Tịnh giật mình, vội vã nói:
- Không có gì, đèn xanh rồi anh.
Việt Bân nhìn cô nhưng không nói thêm gì nữa, trực tiếp khởi động xe. Ngưng Tịnh lúc này vẫn thất thần, không hiểu tại sao trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng bất an...
Cảm giác hoảng sợ đến tột độ. Rốt cuộc là vì sao?