Huyết Nô: Ác Ma Muốn Chiếm Hữu

Chương 7: Suy nghĩ mông lung

Bữa tiệc xa hoa đã tàn...

Ngồi trong xe, trên suốt đường về khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của cô đã sớm thơ thẩn hồi lâu. Đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ suy tư.

Phải, là cô đang nhớ lại những sự việc xảy ra khi nãy, bao gồm việc Hoắc Thường Nghị chủ động giải vây cho cô. Cả câu nói đầy ám muội kia nữa "Vậy tôi mong một ngày không xa, cô sẽ báo đáp tôi ân tình này", câu nói này của hắn là có ý gì?

Người đàn ông này, cô thật không thể nhìn thấu nổi. Lần đầu cô vô tình chạm vào ánh mắt đó, cô đã cảm thấy ánh mắt đó thật sự áp lực, nguy hiểm, cơ hồi muốn bóp nghẹn cô vậy. Giọng nói trầm thấp đó tuy rất dễ nghe nhưng lại khiến cho cho cô sinh ra cảm giác sợ hãi, muốn né tránh.

Lí Hạ ngồi bên cạnh cũng đã phát hiện ra ánh mắt suy tư của Ngưng Tịnh, liền quan tâm hỏi han:

- Em không khỏe ở đâu sao?

Câu nói của Lí Hạ vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh. Ngưng Tịnh có hơi giật mình, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn quản lí của mình:

- Không có việc gì, em rất khỏe. Chỉ là em đang nghĩ...mấy ngày nay mình sẽ làm gì mà thôi.

Cô giống như một diễn viên nhỏ bé bị thất nghiệp...

Quả thực mấy ngày nay cô rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức ...không nhận được hợp đồng quảng cáo hay hợp đồng diễn phim nào. Trước giờ sự nghiệp diễn viên của cô luôn không được như ý muốn, cùng lắm là nhận được vai nữ phụ nhỏ ít người để ý tới. Chính vì vậy mà quản lí Hạ không thể không lo lắng cho sự nghiệp và tương lai của cô. Những lời hôm nay mà chị Hạ nói, cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Nói tới đây, Ngưng Tịnh lại hướng ánh mắt có chút buồn rầu về phía bên ngoài, xa xăm ngắm nhìn cả thành phố tràn ngập sức sống lúc về đêm. Xe vẫn tiếp tục chạy.

Chỉ là, cô cảm thấy mình vốn dĩ không thuộc về nơi này. Thành phố xa hoa rộng lớn như vậy, cô cứ ngỡ mình như một cánh hoa mỏng manh trôi dạt, không biết nên đi đâu, về đâu.

Quản lí Hạ nhìn ra tâm tư của Ngưng Tịnh, liền đưa tay nắm lấy bàn tay cô, truyền cho cô hy vọng:

- Em yên tâm, chỉ cần có chị ở đây, chị sẽ cố hết sức. Mấy ngày này em chỉ cần ở trong nhà, nghỉ ngơi thật tốt là được.

Câu nói của chị Hạ khiến cho lòng cô ấm áp lạ thường. Cô nở một nụ cười nhẹ như làn gió xuân thoảng qua, cảm kích nhìn người trước mặt:

- Cảm ơn chị.

Có lẽ chính là vì cái tính khí cố chấp của cô nên đã liên lụy tới người mà được coi là người bạn thân nhất của cô. Cô biết rõ, làm diễn viên, đôi lúc phải đánh đổi bản thân để có thể có được sự nghiệp chói lòa như ý muốn, đôi lúc cũng không nên tỏ ra quá thanh cao. Những lời nói của chị Hạ khi nãy, "quy tắc ngầm " cứ vang lên ong ong trong đầu óc cô không dứt.

Đột nhiên ánh mắt cuồng ngạo đó lại vô thức xẹt lên qua trí óc cô.

.....

Ngày hôm sau...

Ngưng Tịnh đang chìm say trong giấc ngủ ngon, trên khuôn mặt xinh xắn của cô dường như hiện lên vẻ mệt mỏi chưa từng có. Thật sự mấy ngày nay cô rất mệt, vì thế nên cô mới ngủ say như vậy.

Ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu rọi vào căn phòng màu hồng như công chúa, bao trùm lấy cả thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say trên chiếc giường lớn ấm áp.

Tinh...tinh...

Chuông điện thoại Ngưng Tịnh đột nhiên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong không khí. Lúc này cô mới từ từ mở mắt ra, lười biếng với tay cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu bàn. Miệng vừa ngáp ngủ vừa trả lời:

- Oáp, alo ai vậy?

Đầu dây bên kia là giọng nói khiến cho cô tỉnh cả ngủ:

- Tịnh Tịnh, em có sao không? Sao giọng nói của em nghe có vẻ mệt mỏi vậy?

Đầu dây bên kia, chính là Việt Bân, người đã cứu vớt cuộc sống của hai bố con cô lúc gặp khó khăn nhất. Việt Bân hiện giờ đang ở công ti, nhưng vẫn không quên gọi điện hỏi thăm cô.

Ngưng Tịnh có chút xấu hổ vì tới giờ mình vẫn ngủ nướng, gượng gạo trả lời:

- Em rất khỏe, anh đừng lo.

- Ừm, chiều nay đi thăm bố em, em còn nhớ chứ?

Câu nói của Việt Bân khiến cho lòng cô ấm áp, thì ra anh vẫn còn nhớ chuyện này. Ngưng Tịnh cứ nghĩ, anh rất bận và sẽ không có thời gian để mà để ý tới mấy việc nhỏ nhoi này.

Việt Bân giúp đỡ cô nhiều như vậy, trước giờ cô vẫn luôn coi anh như là một người anh ruột thịt của mình.

Khi xưa đưa cô lên thành phố, may mà nhờ có anh nên bố cô mới có thể bình an vô sự vượt qua nguy kịch. Anh luôn giúp đỡ cô mọi lúc mọi nơi, chỉ cần cô buồn, anh sẽ lập tức gạt bỏ công việc để đến bên cô, an ủi cô.

Tuy là dạo gần đây anh bận rộn vô cùng, nhưng vẫn không quên ngày cùng cô tới bệnh viện thăm bố cô. Do sức khỏe của bố vẫn yếu ớt, cho nên mấy năm nay ông luôn nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh.