Đại Thánh Truyện

Chương 6: Ân thù nhỏ

Thanh Ngưu đã tận mắt nhìn thấy bao nhiêu người được gọi là kinh tài tuyệt diễm, ai nấy thiên phú dị bẩm, vận may như thần, nhưng cuối cùng đạt được thành tựu lại không có mấy người. Ngược lại có rất nhiều người bình thường không có chút tiếng tăm gì nào, nhưng một lần thành danh cả thiên hạ đều biết, rồi tu hành đạt tới đỉnh cao nhất.

Những năm gần đây, nó có ý định thờ ơ lạnh nhạt, Lý Thanh Sơn gian khổ như thế nào cũng mặc kệ, thời khắc mấu chốt mới lên tiếng nhắc nhở, như một vị danh tượng chầm chậm rèn luyện vật liệu đang có trong tay, đúc thành một thanh tuyệt thế thần binh.

Người phàm tục luôn chú ý những thứ ngoại vật như thiên phú và cơ duyên, nhưng nó lại coi trọng một nhân vật có tâm chí hơn người. Nếu như ngươi không có tâm chí kiên trì hơn người, dù cho ta cho ngươi cơ duyên to lớn như thế nào đi nữa, ngươi có thể gánh nổi hay không?

Cứ như vậy, một người nguyện ý dạy, còn một người nguyện ý ra sức học tập, tiến bộ tất nhiên cực kì thần tốc. Chưa đầy một canh giờ, Lý Thanh Sơn đã đại khái hiểu rõ về Ngưu Ma Đại Lực quyền, mơ hồ nắm chắc được những điểm chính ở trong đó.

Ngưu Ma Đại Lực quyền tuy chỉ là một bộ quyền kinh, nhưng chủ yếu là trùng luyện lại gân xương da thịt, cường hóa thân thể, còn về quyền pháp lại chỉ là thứ yếu. Tổng cộng nó cũng chỉ có ba thức, chia làm “Ngưu Ma Đính Giác", "Ngưu Ma Đạp Đề", "Ngưu Ma Vận Bì", đều là những chiêu thức cơ bản nhất trong quyền pháp, nhưng từ những đường quyền cơ bản đó, lại có thể suy diễn ra vô số loại biến hóa.

Đương nhiên, nắm chắc là một chuyện, còn việc tập luyện thành thục lại là chuyện khác. Nếu muốn có thành tựu, không thể tích lũy kinh nghiệm trong vài tháng thì đừng nhắc đến điều đó, mà để luyện được môn thần thông này, cần có ít nhất hai thứ, Lý Thanh Sơn đều đã từng trải qua, đó chính là rượu và thịt.

Thần thông nào đạo pháp nào cũng không thể tự bịa ra, không thể vô duyên vô cớ khiến người luyện tập trở nên vô cùng mạnh mẽ, pháp lực ngập trời, không thể thiếu quá trình dẫn nạp chuyển hóa, hấp thụ tình hoa của nhật nguyệt, dùng thiên địa linh khí bồi bổ cơ thể. Đạo hạnh cao sâu có thể ăn gió uống sương, ích cốc tuyệt thực, đó là dùng thiên địa linh khí thay thế đồ ăn ở chốn thế gian.

Hiện giờ Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là một người phàm tục, nào có bản lĩnh thông thiên câu dẫn linh khí, cũng không tìm đâu ra tiên đan linh dược, chỉ có thể từ những này vật tầm thường nhất không ngừng bổ sung, luyện hóa tinh khí.

Ngay cả khi Lý Thanh Sơn ăn thịt liên tục mấy ngày, nhưng thân thể cũng không đủ cường tráng, chỉ có thể miễn cưỡng đem ba thức này diễn luyện một lần. Sau khi tập xong thì mồ hôi rơi như mưa, thở hồng hộc, bụng kêu ùng ục.

Đến buổi trưa hôm nay, hắn đã đói bụng như ba ngày chưa ăn, đem phần thịt lợn rừng còn lại một hơi ăn sạch, sức ăn so với lần thứ nhất ăn thịt còn lớn hơn nhiều.

Buổi trưa cũng không thể nằm xuống nghỉ ngơi, mà là đả tọa dưỡng khí, cảm ứng linh khí xung quanh, mãi đến tận chiều thân thể mới gần như khôi phục. Lại một lần nữa luyện quyền pháp, cứ như vậy tuần hoàn mấy lần, mãi đến tận lúc chạng vạng, Lý Thanh Sơn mới tinh bì lực tẫn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Ba bóng người lén lút tìm thấy trước cửa nhà Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn nghe được tiếng động, đi ra khỏi cửa phòng, đã thấy ba tên lưu manh thường hay đi theo tên Lưu chốc đầu kia, sợ là bọn chúng đến đây để báo thù cho đại ca. Trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, hắn hiện tại đã không còn chút sức lự nào nữa, sao có thể là đối thủ của chúng, hơn nữa cho dù là lúc bình thường, cũng đánh không lại ba người.

Nhưng lại không nghĩ rằng, khi ba tên lưu manh nhìn thấy hắn, giống như con chuột thấy mèo, dập đầu như đang bái tế ai đó, vội vàng hô lên:

- Tha mạng.

Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, hỏi:

- Các ngươi tới nơi này làm gì?

Hắn làm sao biết được ba tên lưu manh này thấy tử trạng của tên Lưu chốc đầu kia, sợ đến mức sắp nứt cả tim gan. Mà chúng còn sợ sau khi Lý Thanh Sơn gϊếŧ tên họ Lưu kia cũng không chịu ngừng lại, tối nay sẽ đến gây sự với bọn họ, liền nhắm mắt liều mạng tới cửa để giải thích. Chúng chỉ nói mình cũng là người bị lôi kéo, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tên Lưu chốc đầu kia, và Lưu quản sự chống lưng cho bọn chúng.

Lý Thanh Sơn nói:

- Không cần phải nói, những việc này, ta đều đã biết.

Buổi tối ngày hôm ấy hắn đã nghe được hết sự thật, và đương nhiên không thể để cho chúng biết đúng là hắn đã gϊếŧ chết tên họ Lưu.

Ba tên lưu manh run lên, nghĩ đến buổi tối ngày hôm ấy, vị hung thần này lại đứng ở ngay bên ngoài cửa sổ, càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.

Lý Thanh Sơn đã có chút ngờ ngợ vì sao ba người này lại sợ hãi như vậy, hắn nhớ tới kiếp trước lúc đang ở thành phố kia thì từng có kẻ gϊếŧ người đào thoát. Các loại lời đồn đầy rẫy trong mọi ngóc ngách, khiến người dân sợ đến buổi tối không ai dám trên đường phố Còn bây giờ hắn đã bị tròng lên người cái tội danh gϊếŧ người.

Kẻ ác cũng phân làm đẳng cấp, ba tên lưu manh này chỉ là bọn tiểu tặc chuyên trộm gà bắt chó, đối đầu với một tên "Đại hung đại ác" như hắn thì chỉ có cách cúi đầu nghe theo mà thôi. Mặt hắn không chút biến sắc, nhưng trong lòng đã có chút hơi khác thường, hắn cũng chưa thể luyện thành thần thông, mà chỉ vì tâm tư có chút biến hóa, mà địa vị ở trong thôn đã có biến hóa long trời lở đất.

Mà những biến hóa này tất cả đều do Thanh Ngưu dẫn dắt, đúng là việc hóa thứ tầm thường thành thần kỳ!

Lý Thanh Sơn cũng không để ý tới bọn chúng nữa mà tiếp tục nỗ lực tập luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền thêm một lần nữa. Lần này có ba người ở đây, nên hắn có ý đặc biệt để tâm. Hắn biết bây giờ mình chẳng qua là đang phô trương thanh thế mà thôi, một khi bị người ta phát hiện thì hết biện pháp đối phó, hậu quả khó mà lường được.

Ba tên lưu manh kia cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên nhìn sang. Bọn chúng ở trong thôn nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng nghe nói Lý Thanh Sơn còn biết đến quyền pháp, trời tờ mờ tối nên trông động tác của Lý Thanh Sơn càng thêm dứt khoát mà lực đạo thì cực kì cường hãn, đây cũng không phải cố ý lừa gạt bọn chúng. Nhưng bọn chúng lại không khỏi nhớ tới lời bà cốt từng nói, nói không chừng Lý Thanh Sơn đúng là đã bị yêu ma phụ thể.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, đứng thẳng sợ đến mức bắp chân sắp bị chuột rút, muốn rời khỏi nhưng lại không mở nổi miệng, chỉ sợ Lý Thanh Sơn đột nhiên hiện ra nguyên hình, vồ bọn chúng một cái thì đúng là đi tong.

Lý Thanh Sơn luyện xong, ra lệnh:

- Các ngươi đi theo ta.

Hắn đi ra bên ngoài, ba tên lưu manh nhìn nhau, rồi đi theo ở phía sau.

Vào lúc này, rất nhiều người trong thôn đang ăn cơm ở trước cửa, những người quen biết Lý Thanh Sơn một chút liền cẩn thận từng li từng tí lên tiếng chào hỏi, người không quen thì mau chóng tránh vào trong phòng. Dù ban ngày, xuất phát từ lòng căm phẫn bọn họ đã bảo vệ Lý Thanh Sơn, nhưng khi đối mặt với kẻ đã gϊếŧ người, không có ai trong lòng không cảm thấy sợ hãi.

Ba tên lưu manh thường ngày cũng hay đi theo tên họ Lưu kia, Lưu chốc đầu ỷ vào sự hung ác của nên còn có mấy phần mặt mũi ở trong thôn, mà bọn chúng thì người ghét chó tránh, nào có uy phong như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn chúng đã quên hết sợ hãi, lại cảm thấy đắc ý, nếu như có thể đi theo Lý Nhị lang thì còn khí thế hơn ngày xưa nhiều.

Cũng có mấy người già thở dài, tuy rằng đã diệt được mầm họa kia, nhưng chỉ sợ cái chết của y lại sinh ra mầm họa còn lớn hơn, chí ít tên họ Lưu kia còn biết quí trọng mạng người, mọi người cũng không sợ y như sợ hắn.

Lý Thanh Sơn cũng cảm thụ được loại cảm giác mới mẻ, lần này hắn đi qua đi vô số lần con đườngvà nhận ra mình đã không còn là Lý Thanh Sơn ngày xưa nữa rồi. Đến khi hắn đi tới trước một ngôi nhà tranh, ngẫm lại trước đây không lâu hắn vẫn còn ở nơi này sống quẫn bách và chán nản, trong lòng nhất thời bùi ngùi mãi không thôi.

Trong nhà vợ chồng Lý Đại đang bị dọa cho kinh hồn bạt vía dựa sát vào cánh cửa, Lý đại ca cầm trong tay một cái gậy, còn Lý đại tẩu cầm lấy một con dao phay. Mấy tên lưu manh kia thấy cảnh này thì hoảng sợ, bọn chúng làm sao không sợ được cơ chứ. Chẳng qua mấy tên lưu manh này cũng không bỏ chạy, bọn chúng muốn đành một ván bạc, nếu Lý Thanh Sơn chịu thua, tiền của chúng sẽ mất sạch.

Mấy ngày hôm nay ngay cả việc nhà vợ chồng Lý Đại cũng không dám đi làm, cả ngày chỉ trốn núp ở trong nhà thương lượng với nhau, cuối cùng vẫn do Lý Đại quyết định:

- Nó chỉ có một người, chúng ta còn sợ nó sao? Nếu nó dám tới, ta sẽ thay Lý gia ngoại trừ tên nghiệp chướng này.

Nhưng lời kiên cường như thế nói còn chưa nói bao lâu, thì đã thấy Lý Thanh Sơn dẫn theo ba người tới cửa, nhất thời y sợ đến nỗi trốn về trong phòng.

Lý Thanh Sơn nói:

- Bắt bọn họ lại cho ta.

Ba tên lưu manh kia bị uy thế của hắn chấn nhϊếp, không dám không phục, chuyện bắt nạt dân chúng như vậy chúng rất có kinh nghiệm, liền hò hét xông vào trong nhà. Vợ chồng Lý Đại lập tức buông vũ khí đầu hàng, không dám phản kháng, sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút màu nào, cả người run rẩy không ngớt.

- Nhị đệ, Nhị đệ, đệ làm cái gì vậy?

Lý Đại cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Lý Thanh Sơn nói:

- Ta không tới tìm ngươi.

Sau đó qua lại nhìn Lý đại tẩu nói:

- Tặc bà nương, ngươi thường ngày làm nhục ta thì cũng có thể bỏ qua, nhưng hôm qua ngươi dám nhục mạ cha mẹ ta, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi.

Lý đại tẩu bị mấy lời vừa rồi dọa cho sợ đến nỗi run chân, không còn vẻ hung hăng như ngày thường:

- Tiểu Nhị, đó là ta lỡ miệng nói bậy, dù sao ta cũng đã chiếu cố chú mười mấy năm, chúng ta đều là người một nhà.

Lý Thanh Sơn cười lạnh nói:

- Người một nhà? Không nói tới thì cũng thôi đi, nói tới cái này, còn có món nợ có thể tính. Trước tiên nói qua một chút về mấy câu ngươi nói ngày hôm qua đi, bây giờ người muốn như thế nào đây?

Một tên lưu manh gầy tong teo trông y như một con khỉ nịnh nọt mà nói:

- Việc này không cần đại ca phải động thủ, tiểu đệ tự biết quy củ.

Nói xong thì vén tay áo lên, định vả cho Lý đại tẩu mấy cái.

Lý Thanh Sơn nắm lấy tay tên lưu manh, hôm qua ở trong từ đường hắn thực sự là hận không thể làm như vậy, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ run rẩy của bọn họ thì lại có mấy phần không đành lòng, nhớ tới hai người này dù sao cũng là anh trai và chị dâu của chính mình, có thể nào để cho bọn vô lại làm nhục bọn họ được.

Nhưng việc kia cũng không thể bỏ qua, hắn hơi suy nghĩ, rồi nói với Lý đại ca:

- Lẽ nào người mụ mắng không phải là cha mẹ ruột ngươi? Ngươi cũng không biết giáo huấn nương tử của mình sao?

Lý đại ca tỉnh ngộ lại:

- Đúng, đúng…

Tựa như y lo Lý Thanh Sơn không hài lòng, nên dùng đủ khí lực, mạnh mẽ đánh Lý đại tẩu mấy cái bạt tai, khiến mặt Lý đại tẩu nhất thời sưng phồng lên.

Lý Thanh Sơn dường như có cảm giác đại ca của mình có vẻ như cũng khá thoải mái, không biết có phải y cũng mượn cơ hội để báo thù hay không, mà lại cũng nguôi, hỏi:

- Là người nhà, ta hỏi các ngươi, tiền bán đất để ở nơi nào?

Khuôn mặt của Lý đại tẩu vốn đang sưng đỏ nhất thời trắng xám, Lý đại ca cũng cúi đầu không lên tiếng, số tiền đã bị bọn họ dùng để mua thịt, lẽ nào Lý Thanh Sơn muốn cắt thịt của bọn họ à! So với để lại số tiền kia, bọn họ thà quyết định dùng hết còn hơn.

Lý đại tẩu bỗng nhiên khóc lóc om sòm lên:

- Ngươi đánh chết ta đi, ngươi đánh chết chị dâu ngươi đi, xem quan phủ có tới bắt ngươi hay không! Ta không biết tiền nào cả, nếu ngươi muốn lấy thì hãy đi tìm Lưu quản sự ấy!

Lý Thanh Sơn lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự tưởng ta không dám làm như vậy sao?

Lúc này hắn đã không còn cố làm ra vẻ, đêm qua khi gϊếŧ tên họ Lưu kia thì luồng sát khí này phảng phất như dựa vào bóng đêm trở về trên người hắn, hình bóng trong dòng suối, thiếu niên người đầy vết máu hai mắt trợn tròn đã cùng hắn hòa làm một thể.

Ba tên lưu manh đang đứng ở một bên chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, không nhịn được phải lui về phía sau một bước, sợ hãi nhìn Lý Thanh Sơn.

Mà vợ chồng Lý Đại lại càng sợ hơn, bị dọa đền mức ngây người, trong cuộc đời này sao lại gặp phải người kinh khủng như vậy, khó có thể tưởng tượng người trước mắt chính là Lý Nhị lang cùng sống chung với bọn họ trong mười mấy năm.

Cuối cùng, một túi bạc cũng được giao cho Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn kiểm tra qua một chút. Nhìn thấy vợ chồng Lý Đại mặt mày tái mét, hắn thở dài trong lòng, chỉ vì ngần ấy bạc, mà muốn bức hại em ruột đến mức như thế sao? Hắn xoay người đi khỏi đó, ba tên lưu manh cũng vội vã đi theo.

Vợ chồng Lý Đại đang muốn ôm đầu khóc rống, thì một cái túi bay theo quỹ đạo hình cầu vồng, "bịch" một tiếng rơi xuống trước mặt bọn họ.

Tiếng nói của Lý Thanh Sơn từ xa xa truyền đến:

- Mặc dù các ngươi coi ta như nô bộc, bắt nạt ta thậm tệ, nhưng cũng vì các ngươi, ta mới có thể sống tới bây giờ! Từ nay về sau, ân oán đã thanh toán xong, chúng ta đã không còn liên quan gì tới nhau nữa.