Edit: QN.
Beta: Mâu.
Bùi Như Niệm khó khăn lắm mới hoàn thành xong nhiệm vụ leo núi, mệt không thở nổi.
Sau khi trở về biệt thự, cô lê đôi chân mỏi nhừ leo cầu thang lên đến lầu ba.
Vừa thở hổn hển xong, chớp mắt đã bảy giờ tối, các khách mời cần phải tiến hành bỏ phiếu lần hai.
Lúc Bùi Như Niệm nhận được phiếu bầu, cắn ngón tay suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô bỏ phiếu trắng.
Vì cô và Thiệu Thiên Lương không hoàn thành nhiệm vụ nên tối nay hai người không thể bỏ phiếu cho nhau được.
Chương trình quay hình liên tục suốt hai ngày, Bùi Như Niệm và Vưu Mễ không hề xuất hiện chung khung hình, nếu bây giờ cô bỏ phiếu cho anh ta thì lại càng khiến người khác cảm thấy cô đang giấu đầu lòi đuôi.
Thế nhưng Bùi Như Niệm không dám viết tên Khanh Khả Ngôn, chỉ có thể bất chấp bỏ phiếu trắng.
Sáu khách mời đã bỏ phiếu xong, MC thông báo kết quả bỏ phiếu.
Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương bỏ phiếu cho nhau, ghép đôi thành công. Trong bốn khách mời còn lại, Bùi Như Niệm và Vưu Mễ bỏ phiếu trắng, Diệp Linh bỏ phiếu cho Khanh Khả Ngôn.
Mà trên phiếu của Khanh Khả Ngôn —
Vẫn như cũ là tên của Bùi Như Niệm.
Nét chữ tinh tế, dứt khoát.
MC thông báo: “Chúc mừng hai vị khách mời ghép đôi thành công! Vào bảy giờ tối ngày mai, nếu hai người vẫn tiếp tục lựa chọn nhau thì trong bốn tháng kế tiếp chương trình sẽ giúp cho hai người trải nghiệm cuộc sống tân hôn lãng mạn nhất.”
“Các vị khách mời không ghép đôi thành công cũng đừng lo lắng. Nhằm giúp cho mọi người có thể tìm hiểu rõ về nhau hơn và bồi dưỡng tình cảm, ngày mai cả bốn vị khách mời sẽ phải hoàn thành một nhiệm vụ đặc biệt.”
Diệp Linh tất nhiên đã biết rõ nội dung của “Nhiệm vụ đặc biệt” lần này, cô ta mỉm cười đắc ý.
Bùi Như Niệm mù mịt, “Nhiệm vụ gì?”
MC: “Ngày mai sẽ biết thôi, xin hãy đón chờ.”
Mí mắt phải của Bùi Như Niệm giật giật, linh tính cho cô biết tổ chương trình đang tính toán kế hoạch to lớn gì đây.
Trở về phòng, Bùi Như Niệm nghĩ mình sẽ lại mất ngủ.
Nhưng có thể do việc leo núi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cô vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ, nằm lên giường thì lập tức ngủ say, ngay cả cửa sổ cũng quên đóng.
Ban đêm trên núi gió lạnh thấu xương. Bùi Như Niệm quấn chặt lấy chăn bông, trong ngực ôm gối Pikachu, cả người cuộn tròn lại vì lạnh.
Sau khi hoàn thành công việc, Khanh Khả Ngôn đi ra ban công phía bên ngoài, ánh mắt nhìn sang căn phòng sát bên, vừa nhìn đã thấy được rèm cửa màu trắng bay phất phới như ma trơi.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng nói mớ của cô gái nằm bên trong, tiếng hét lạnh lùng, có chút không rõ ràng.
“Em thật sự không thay đổi chút nào.” Khanh Khả Ngôn thì thầm, đáy mắt thoáng hiện lên sự cưng chiều đến chính anh cũng không nhận ra.
Lúc mới yêu, tình cờ là vào cuối mùa thu, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh.
Bùi Như Niệm sợ lạnh, cho dù đã mặc áo khoác thật dày thì đôi tay nhỏ bé vẫn lạnh buốt, cô xòe bàn tay ra nũng nịu hỏi anh liệu có thể cho cô bỏ tay vào túi áo của anh được không?
Mỗi lần như vậy Khanh Khả Ngôn đều cầm lấy tay cô bỏ vào túi áo mình, trong lòng thậm chí còn nghĩ đến: Cô ấy sợ lạnh như vậy, nếu đến mùa đông thì phải làm sao?
Kết quả còn chưa đến mùa đông, Bùi Như Niệm đã biến mất.
Người con gái đã từng bị anh từ chối rất nhiều lần, nhưng vẫn kiên trì đưa thư tình, chuẩn bị cơm trưa, giữ chỗ ngồi rồi ngốc nghếch chép bài cho anh, vậy mà chỉ trong một đêm đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Khanh Khả Ngôn đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào liên lạc được với Bùi Như Niệm. Ngay cả hai chữ “Chia tay” cũng là người khác nhắn lại với anh.
Khanh Khả Ngôn tỉnh lại từ hồi ức, đi dọc theo ban công sang phòng cô, đóng cửa sổ lại.
“Ngủ ngon.”
***
“Hơ…”
Sáng sớm, Bùi Như Niệm mở to đôi mắt, duỗi eo.
Cô xoay người bước xuống giường, lựa chọn quần áo cho hôm nay.
Lúc đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt cô lướt qua cửa kính đang đóng chặt, nhìn thấy một góc rèm bị kẹp vào khung cửa.
“Oh, mình bất cẩn quá.” Bùi Như Niệm mở cửa sổ ra rồi đóng lại lần nữa, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng xem còn chỗ nào chưa ổn hay không.
Thay quần áo xong, Bùi Như Niệm nhìn vào gương, trang điểm thật đẹp.
Hai nữ khách mời còn lại đều có ekip riêng, nên dù quay chương trình thực tế thì cũng có thể mang theo thợ trang điểm của mình.
E kip của Bùi Như Niệm chỉ có một mình Quách Hân, mà cô ấy còn phải làm việc cho người khác nữa. Bình thường lúc quay phim hoặc tham gia hoạt động cô đều phải tự mình chọn quần áo và trang điểm.
Lâu ngày, kỹ năng trang điểm của cô đã có thể so sánh với chuyên viên trang điểm.
Sau khi sửa soạn xong, Bùi Như Niệm nhận được thẻ nhiệm vụ từ tổ đạo diễn, thông báo cho cô đi đến quán cà phê ở chân núi…
Xem mắt với Vưu Mễ.
Xem mắt?!
“Cho hỏi, trên nhiệm vụ viết “xem mắt”, là ý như tôi nghĩ hay sao?”
“Đúng vậy.” Nhân viên kiểm soát trả lời, “Đạo diễn đã mời một vài chuyên gia tư vấn tình cảm có thâm niên. Theo phân tích của chuyên gia thì nguyên nhân các khách mời ghép đôi thất bại là do chưa có bầu không khí thích hợp.”
“Khoan đã, đây là lý do sao?”
“Ừm. Chuyên gia tư vấn đã nói rằng xem mắt là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, nó có thể làm cho cả nam và nữ nảy sinh cảm giác “bị giục kết hôn”, thầy Vưu đang đợi cô ở quán cà phê.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Bùi Như Niệm trăm ngàn lần không nghĩ đến, lần đầu tiên trong đời đi xem mắt, lại ở trong tình huống bị tổ chương trình không trâu bắt chó đi cày.
Nhưng ít ra tổ chương trình vẫn còn có chút lương tâm, không để cho Bùi Như Niệm phải tự mình đi xuống núi, mà cho tài xế đưa cô đến quán cà phê.
Đẩy cửa đi vào bên trong quán cà phê, Bùi Như Niệm hoàn toàn có lý do để nghi ngờ chuyên gia tư vấn mà chương trình mời đến chính là bác gái hay làm bà mối trong thôn làng.
Hai ngày trước, Vưu Mễ trong nhận thức của Bùi Như Niệm chính là một chàng trai thời thượng, mặc quần jean rách và áo cổ chữ V, đôi mắt được trang điểm vô cùng tinh xảo, diêm dúa. Tuy rằng gương mặt nữ tính có phần không phù hợp với thị khiếu thẩm mỹ hiện nay, nhưng nhìn qua cũng rất đẹp mắt.
Mà ngay lúc này, Vưu Mễ lại bị ép mặc đồ tây nghiêm túc, mái tóc dài màu xám bạc được nhuộm lại màu đen. Mặt mộc, dưới mắt có thể thấy rõ quầng thâm đen dày đặc.
Bùi Như Niệm đứng trước mặt anh ta, do dự một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Chào anh, Vưu Mễ.”
“Bùi tiểu thư.” Vưu Mễ ngẩng đầu, vẻ mặt anh ta không thiết sống, “Bây giờ tôi đổi tên rồi, kêu là Vưu Cẩu Đản.”
Bùi Như Niệm không kìm được, bật cười khúc khích.
Vẻ mặt Vưu Mễ càng thêm tuyệt vọng.
Bùi Như Niệm ngồi xuống đối diện anh ta, tò mò hỏi: “Tại sao anh lại trở thành như thế này?”
“Còn không phải vì chuyên gia tư vấn tình cảm mà chương trình mời đến hay sao!” Vưu Mễ tức giận nói, “Cái tên chuyên gia chết tiệt kia nói xem mắt nhất định phải trang trọng và chỉnh chu, để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Anh ta nói dáng vẻ của tôi trông rất lưu manh, không phải loại hình con gái thích. Vì vậy, cải tạo tôi trở thành kiểu người trung thực."
Bùi Như Niệm yếu ớt lẩm bẩm, “Con gái sẽ thích kiểu người trung thực sao?”
“Ai mà biết. Nói chung vừa năm giờ bọn họ liền lôi tôi dậy, nhuộm tóc, thay quần áo. Nếu không phải tôi liều chết chống cự thì ngay cả bộ móng tay mới làm cũng không giữ lại được.”
Vưu Mễ lấy đôi tay đang giấu dưới bàn ra, trìu mến nhìn ngắm bộ móng tay đính đá xinh đẹp của mình.
Bùi Như Niệm: “May thật, móng tay của anh đẹp như vậy nếu phải cắt đi thì tiếc lắm.”
Vưu Mễ liếc mắt nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Cô không thấy phản cảm sao?”
“Không có, tại sao lại phải thấy phản cảm chứ?”
“Ai mà biết, tất cả mọi người đều nói một tên đàn ông như tôi lại để móng tay nhìn thật buồn nôn, còn không bằng cứ sang Thái Lan chuyển giới cho rồi.”
“Vì sao con trai lại không thể để móng tay?” Nghe anh ta nói như vậy, Bùi Như Niệm cảm thấy không thể tin được, “Hơn nữa, người chuyển giới cũng là người bình thường mà.”
“Cô cũng nghĩ như vậy sao?” Trong ánh mắt Vưu Mễ gợi lên một chút hứng thú, “Bùi Như Niệm, tôi phát hiện ra cô không giống như trong tưởng tượng của tôi.”
“Sao?” Bùi Như Niệm tò mò, “Vậy trong suy nghĩ của anh, tôi là người như thế nào?”
“Chính là kiểu con gái ngoan ngoãn, trong công việc hay tình cảm đều rất quy củ, cực kỳ không thú vị.” Vưu Mễ nhún vai nói, “Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè với nhau.”
“Được đó.”
Lần xem mắt này kết thúc với việc bọn họ trở thành bạn bè của nhau.
Sau khi hai người tách ra, tổ chương trình đưa cho Bùi Như Niệm một phiếu kiểm tra tình cảm, có tất cả hai mươi câu hỏi, để kiểm tra xác xuất thành đôi giữa cô và Vưu Mễ.
Bùi Như Niệm nhận lấy rồi nghiêm túc trả lời, tổ chương trình thông báo kết quả: xác xuất thành đôi chỉ có 10%.
“Vậy đã là rất cao rồi, tôi còn nghĩ là bị âm.”
“Bài kiểm tra này chỉ có số dương, không có số âm.” Nhân viên công tác kiểm tra thời gian, sau đó lại yêu cầu Bùi Như Niệm sửa soạn lại một chút, chuẩn bị cho buổi xem mắt tiếp theo.”
Bùi Như Niệm chớp chớp mắt, “Sao lại còn có buổi xem mắt tiếp theo nữa?”
“Tối hôm qua có bốn khách mời không ghép đôi thành công, tất nhiên tổ chương trình sẽ sắp xếp cho mọi người xem mắt từng người.” Nhân viên công tác thuận miệng trả lời, sau đó lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp hỏi thăm tình hình xem mắt bên còn lại như thế nào.
Đồng nghiệp kia thở dài liên tục, buồn bực nói: “Có thể tiến triển cái gì chứ? Đại đỉnh lưu ngồi xuống, nói ra hai câu sau đó lập tức rời đi.”
“Nói gì?”
Người kia hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Khanh Khả Ngôn, “Im lặng. Cảm ơn.”
“Giỏi thật, nhưng mà Khanh Khả Ngôn không chịu hợp tác như vậy thì phải làm sao? Kế tiếp anh ta còn buổi hẹn xem mắt thứ hai với Bùi Như Niệm nữa?”
“Tùy tình hình thôi, ý của đạo diễn chính là nếu Khanh Khả Ngôn không hợp tác thì cứ cắt bỏ cảnh quay đó đi, chúng ta không thể làm mất lòng đỉnh lưu được.”
“Được rồi, bên các cậu chuẩn bị một chút đi, bây giờ tôi sẽ đưa Bùi Như Niệm qua đó.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nhân viên công tác nhắc nhở Bùi Như Niệm trước một chút, để cho cô chuẩn bị tâm lý trước.
“Nếu chút nữa Khanh Khả Ngôn phớt lờ cô, thì cô cũng đừng buồn quá.”
“Sẽ không đâu.” Trong lòng Bùi Như Niệm chỉ ước gì Khanh Khả Ngôn cứ mặc kệ cô, tự ai nấy đẹp một góc riêng là được.
Ba mươi phút sau, Bùi Như Niệm đi đến địa điểm xem mắt thứ hai, là một khu vườn ngoài trời vừa đẹp đẽ lại thanh tịnh.
Khanh Khả Ngôn đang ngồi trong vườn, bóng lưng thẳng tắp.
Ánh mắt nhìn về xa xăm, tư thế ngồi như đang chờ đợi một ai đó.
Khi xe của tổ chương trình dừng lại ven đường, anh lập tức đứng lên, đi thẳng về phía Bùi Như Niệm.
Sau khi xe ngừng hẳn, Bùi Như Niệm mở cửa ra, bỗng nhiên lại có thêm một cánh thon dài vươn đến.
Khắp nơi đều có camera, Bùi Như Niệm không thể nào cố tình tránh né được, chỉ có thể giả vờ đặt tay lên một chút.
“Cảm ơn thầy Khanh.”
Khanh Khả Ngôn: “Tôi là đối tượng xem mắt của em, không phải thầy Khanh nào cả.”
Bùi Như Niệm không ngờ anh lại nhập vai đến vậy, do dự vài giây rồi sửa lời, “Cảm ơn Khanh tiên sinh?”
Tất nhiên Khanh Khả Ngôn cũng không hài lòng với cách gọi này, đôi mắt tối đi trong giây lát.
Anh dẫn Bùi Như Niệm đi thẳng đến bồn hoa ở giữa khu vườn, lúc này mới buông tay để lấy ghế cho cô.
Nhân viên công tác lúc nãy cũng xuống xe đi theo Bùi Như Niệm, tình cờ gặp được đồng nghiệp kia, “Ê, đây là “đỉnh lưu bất hợp tác” mà anh nói sao?”
Đồng nghiệp kia dụi mắt, chỉ tay lên trời thề: “Tôi lấy sự trong sạch của mình để cam đoan, vừa rồi lúc Diệp Linh ngồi ở đây, Khanh Khả Ngôn chỉ nói có bốn chữ! Sau đó lúc làm bài kiểm tra tình cảm thì kết quả là 0%.”
Ai có thể ngờ đến, đỉnh lưu lại là người tiêu chuẩn kép tuyệt đối đến vậy, thể hiện sự thiên vị một cách trắng trợn.
Giữa khu vườn, Bùi Như Niệm im lặng ngồi đối diện Khanh Khả Ngôn, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng dày vò.
Khanh Khả Ngôn lại cư xử giống hệt như một buổi xem mắt bình thường, nghiêm túc tự giới thiệu về bản thân, tên tuổi, nghề nghiệp, kế hoạch cuộc đời.
Bùi Như Niệm phối hợp với anh, cũng giới thiệu về bản thân.
Khanh Khả Ngôn: "Xin hỏi, vậy em có hài lòng với điều kiện của tôi không?”
“Hài lòng!” Bùi Như Niệm gật đầu như gà con mổ thóc, “Vô cùng hài lòng, anh cực kỳ cực kỳ ưu tú.”
Khanh Khả Ngôn cong khóe môi, mỉm cười hiền lành: “Vậy là chúng ta xem mắt thành công?”
“???” Một dấu chấm hỏi to tướng hiện ra trong đầu Bùi Như Niệm.
Không phải đâu không phải đâu không phải đâu!
Anh thật sự đang xem mắt sao?
Lời của tác giả:
Chúc mừng đỉnh lưu đã có được từ khóa mới!
#Bình dấm chua Khanh Khả Ngôn#