Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 48: Ngoại truyện 3 (chương kết): Anh đã thích em từ lâu

Sau khi hẹn hò với Lâm Phong Dự, cuối cùng Thời Vũ đã nếm được cảm giác tự ti.

Chuyện này không thể không nhắc đến tình cảnh lần đầu tiên Thời Vũ gặp anh cả của Lâm Phong Dự, chỉ một bữa cơm bình thường, nhưng sau khi thấy Lâm Phong Dật, khoảnh khắc ấy, Thời Vũ biến thành một chú chim cút nhỏ.

Thủ khoa đại học đầu tiên được điểm tối đa này mang lại áp lực tâm lý rất lớn cho Thời Vũ, nếu phải miêu tả thì đó là cảm giác áp bức của kẻ mạnh lên kẻ yếu trong tiểu thuyết tu chân.

Nhưng con người Lâm Phong Dật này lại đi theo con đường hàm súc, đã đạt đến trạng thái tự nhiên, khiến người ta không nhìn rõ thực lực của anh, song lại biết, người này đứng trên đỉnh tuyết sơn, chỉ một đường kiếm đã có thể thay núi đổi nước.

Được rồi, trên đây đều là suy nghĩ trong lòng Thời Vũ, cô hơi sợ Lâm Phong Dật.

Đến nỗi Lâm Phong Dự cũng cảm thấy khó tin, ông anh này của anh có rất nhiều người yêu thầm, nhưng chưa thấy phản ứng như của Thời Vũ bao giờ.

Chẳng mấy chốc, Lâm Phong Dự đã biết Thời Vũ chính xác cỡ nào.

Không phải Lâm Phong Dật làm bác sĩ sao? Mới vào bệnh viện, đương nhiên không thể làm phẫu thuật, sau đó ông nội nhà anh lại giống như một đứa trẻ, bắt bệnh viện cho Lâm Phong Dật làm phẫu thuật, nếu không ông cụ không chịu làm phẫu thuật, thà chết trong bệnh viện còn hơn, khiến phía bệnh viện và bản thân Lâm Phong Dật đều bất lực vô cùng.

Thế thì cũng thôi.

Ông cụ nhà họ Lâm còn bảo họ hàng, bạn bè nhà họ đến bệnh viện thì hãy tìm Lâm Phong Dật làm phẫu thuật.

Thời Vũ sợ muốn chết, kéo Lâm Phong Dự mà run lẩy bẩy. “Sau này khi em sinh con, ông nội anh sẽ không bảo anh trai anh làm phẫu thuật đấy chứ? Hu hu hu, em không muốn anh ấy nhìn thấy cơ thể em đâu…”

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ, cảm thấy đây có lẽ thật sự là một vấn đề, chủ động tìm Lâm Phong Dật nói chuyện. Sau đó, Lâm Phong Dật chủ động tìm ông nội trò chuyện, cuối cùng không để ông cụ nhà họ Lâm tiếp tục giày vò nữa.

Thời Vũ rất áy náy, kéo lấy Lâm Phong Dự mà sám hối: Chủ yếu là em cảm thấy, anh trai anh xuất sắc như thế, em không xứng để anh ấy làm phẫu thuật cho em, thật đấy.

……

Sau đó con cháu nhà họ Lâm tìm bạn gái ai nấy đều xinh đẹp, trắng trẻo, chân dài, Thời Vũ cũng không còn tìm được ưu thế của mình nữa.

Lâm Phong Dật đó, bạn gái xinh đến nỗi Thời Vũ không nỡ chớp mắt.

Vậy thì cũng thôi đi, ngay cả tên nhóc Lâm Phong Miên nói chuyện chẳng được mấy câu kia cũng có thể tìm được một cô bạn gái làm đại minh tinh, khiến Thời Vũ phát sầu, luôn cảm thấy ông em trai của Lâm Phong Dự giả ngốc, chơi trò lớn.

Thời Vũ nghiêm túc phân tích một lượt, Lâm Phong Diễn làm đại minh tinh, bạn gái thì khỏi cần nói, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ. Lâm Phong Cẩn ư, từ nhỏ đã biết tán gái, đối tượng kết hôn sau này chắc chắn cũng sẽ là một cô nàng xinh đẹp.

Sau đó Thời Vũ đã đưa ra kết luận.

Thời Vũ cô phải đi con đường nội hàm, nếu khuôn mặt không thể nổi bật thì phải nổi bật ra tâm hồn, cô phải trở thành người phụ nữ ưu tú hơn.

Lâm Phong Dự rất tò mò, vậy mà cô có thể đưa ra được kết luận này, nhưng vẫn rất phối hợp tìm người trong ngành dẫn dắt cô, dạy cô thêm vài thứ.

……

Nhưng khi Thời Vũ biết, mấy cô bạn gái của anh em nhà họ Lâm ai nấy đều là người giàu, cuối cùng Thời Vũ sụp đổ.

Cô ôm lấy Lâm Phong Dự mà nước mắt nước mũi tèm lem. “Hẹn hò với em làm anh thiệt thòi quá rồi. Rõ ràng anh có thể tìm người xuất sắc hơn, song lại hẹn hò với người nghèo kiết xác như em, hu hu…”

Lâm Phong Dự thở dài. “Đừng khóc nữa, em cũng tốt lắm mà.”

“Tốt ở đâu? Em tốt chỗ nào? Anh nói xem.” Thời Vũ trừng anh. “Em giàu có hay có năng lực, hay là học giỏi?”

Đừng tưởng cô không biết, bạn gái của anh em trai anh đều là thánh học, điều kiện gia đình còn rất khủng.

Lâm Phong Dự hẹn hò với cô, thiệt thòi vãi nồi.

Lâm Phong Dự ho một tiếng. “Họ đều có khuyết điểm, mẹ anh đều không thích, em có ưu điểm mà mẹ anh thích.”

“Ưu điểm gì?”

“Em biết tiêu tiền.”

“…??????”

Lâm Phong Dự thật sự không nói dối.

Lâm Chấn Hào và Hàn Văn Văn không hài lòng với mấy anh con trai cho lắm, hai vợ chồng họ cả đời này kiếm quá nhiều tiền rồi, kiếm tiền để làm gì, đương nhiên là cho con tiêu xài.

Kết quả thì sao? Anh con cả làm bác sĩ, kiếm không nhiều, nhưng có công việc khác, đã không tiêu tiền trong nhà từ lâu. Mấy đứa con còn lại, làm minh tinh làm tuyển thủ, đứa nào đứa nấy đều kiếm được tiền, khiến hai vợ chồng chẳng vui một chút nào.

Cũng chỉ có anh con trai thứ hai tốt hơn chút, nhưng nghe nói sau khi tiếp nhận công ty, anh con trai thứ hai đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh vậy mà cũng kiếm được tiền, sau đó Lâm Phong Cẩn cũng đã thất sủng.

Lâm Chấn Hào và Hàn Văn Văn mong có anh con trai biết tiêu tiền, chứ không phải là người chỉ biết kiếm tiền…

Sau đó bạn trẻ Thời Vũ kiên quyết đảm nhận vai trò tiêu tiền này.

Ban đầu khi đi mua sắm cùng Hàn Văn Văn, Thời Vũ vẫn rất rụt rè, thứ này không dám cầm, thứ nọ không dám mua. Sau đó, sau khi trông thấy bà Hàn Văn Văn không quá vui thì cô đòi món quà đầu tiên.

Kể từ đó, Thời Vũ đi lêи đỉиɦ tiêu tiền.

Thời Vũ thích đi mua sắm cùng bà Hàn Văn Văn.

“Cô ơi, con cảm thấy món này đẹp này cô.”

“Mua, mua hết, gói hết các màu khác nhau lại.”

“Dạ, con có thể tặng cho hai đứa bạn thân của con.”

“Vậy thì mua thêm mấy chiếc túi, con tặng thêm mấy cái vào.”

“Con cũng nghĩ vậy.”

Từ sau khi Thời Vũ bắt đầu mua mua mua, bà Hàn Văn Văn thích gọi Thời Vũ cùng đi mua sắm, hơn nữa chỉ gọi Thời Vũ, vợ tương lai của mấy đứa con trai khác đều không có đãi ngộ này.

Bà Hàn Văn Văn thích tiêu tiền, chỉ tiêu vào chứ không tiêu ra, vì quá chi là không có cảm giác.

Cho nên Thời Vũ theo Hàn Văn Văn, chẳng bao lâu sau đã phơi phới, nhà cửa mua luôn mấy căn, xe thể thao cũng sắm tận mấy chiếc.

Cho đến khi bị mẹ mình mắng một trận, Thời Vũ mới hồi hồn, nhận nhiều đồ như thế không tốt cho lắm.

Nhưng bà Hàn Văn Văn dạy dỗ cô. “Những thứ này đều là cho con. Tự con phải giữ cho tốt, bây giờ luật hôn nhân ban hành rồi, không công bằng với phụ nữ biết bao nhiêu? Những thứ này đều là tài sản trước hôn nhân, sau này nếu thằng Dự có lỗi với con, con cũng có thể dùng chỗ tiền này tiếp tục sống vui vẻ.”

Thời Vũ suýt thì cảm động phát khóc.

Vào khoảnh khắc ấy, cô suýt thì bỏ mẹ ruột của mình một cách rất cầm thú.

Sau đó cô quả quyết từ bỏ chút thiện cảm với Tô Viễn Trạch kia.

Ngày trước Tô Viễn Trạch để lại con đường lui cho cô có là gì? Nhìn mẹ chồng tương lai của cô mà xem, đó mới được coi là hào phóng có được không? Đậu xanh Tô Viễn Trạch quá nhỏ nhen, biệt thự mới chỉ cho hai căn, còn phải đính hôn mới cho, nhìn mẹ chồng cô mà xem, đó mới thật sự là người giàu có.

Trước mặt Lâm Phong Dự, Thời Vũ khen bà Hàn Văn Văn ngút trời.

“Thừa nhận đi, thực ra thứ em yêu nhất là tiền.” Lâm Phong Dự nói trúng tim đen.

Thời Vũ đương nhiên không thể thừa nhận. “Không phải, em đều vì anh thôi.”

“Nói nghe coi.”

Lâm Phong Dự bày ra tư thế – Để anh nghe lý lẽ xàm xí của em.

Thời Vũ: “Vợ tương lai của anh cả anh là con gái nhà giàu, còn là con một, kết hôn chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều của hồi môn. Anh hai và hai ông anh em sinh ba của anh cũng na ná thế. Rồi anh nhìn anh xem, cô vợ mà anh tìm là em chỉ là một kẻ nghèo rớt, đến lúc đó chẳng có gì, so sánh với nhau thì anh không đỏ mặt à?”

“Rồi sao?”

“Nhà và xe mà mẹ anh cho em đều là của hồi môn của em, đến lúc đó em sẽ mang theo, thuộc về tài sản chung của vợ chồng mình.”

Lâm Phong Dự: …

Thời Vũ nhíu mày. “Anh không cảm động hả? Nhiều tiền như thế, em bằng lòng chia sẻ với anh rồi đó.”

Lâm Phong Dự nhịn lại cái giần giật ở khóe miệng. “Cảm động đến nỗi nói không nên lời nữa.”

Thời Vũ ôm Lâm Phong Dự. “Cho nên anh phải đối tốt với em đấy nhé, trên thế giới này, anh không tìm được ai đối tốt với anh hơn em nữa đâu. Anh nói xem, anh thích gì, em mua cả cho anh…”

“Em có tiền à?”

“Ngày mai em đi mua sắm với mẹ anh.”

“…”

—————————

Tình cảm của Thời Vũ với Lâm Phong Dự ổn định, tình bạn với Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng vẫn vẹn nguyên.

Chỉ là Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi có tâm trạng phức tạp. Bởi vì bây giờ, mỗi lần họ tụ tập đều có thể nhận được quà của Thời Vũ, quần áo giày dép túi vân vân, tất cả đều có giá trị không bình thường.

Thời Vũ còn nói với họ – Nhận cả đi, tôi biết tiền tiêu vặt của hai bà quá ít, sau này những thứ này đều để tôi tặng hai bà, haizz, tiền nhiều quá rồi, hai bà tiêu hộ tôi chút nhé, đây là chuyện mà hai bà là bạn thân của tôi nên làm.

Ngôn Nhan: Muốn đánh chết bà ấy quá đi mất.

Liễu Phi Phi: Giống tổ chức tà ác.

Chỉ là sau khi số lần quá nhiều, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều đã quen, dù rằng hành vi này của Thời Vũ luôn khiến họ cảm thấy nhà mình đã phá sản, không thể không nhận quà tặng của bạn thân.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vẫn còn ổn, chứ Tô Viễn Trạch mới thê thảm.

Chỉ vì lúc bàn chuyện hôn nhân, Tô Viễn Trạch bày tỏ suy nghĩ của anh ta, không mong bị phụ nữ làm cùm chân, nhưng phụ nữ lại luôn muốn trói buộc một người đàn ông bằng con cái, trong nhà Tô Viễn Trạch, tuyệt đối không cho phép không có người thừa kế.

Thời Vũ cảm thấy quả thực quá đơn giản, tìm người sinh con đi, chỉ cần con không cần mẹ.

Kết quả là chẳng bao lâu sau, Tô Viễn Trạch thật sự tòi ra một đứa con.

Thời Vũ lại nói – Thông thường, chính là bố nuôi con nương tựa vào nhau, nhiều năm sau tìm được mẹ ruột của đứa bé, sau đó bố đứa bé mới biết, đó chính là tình yêu đích thực mà mãi về sau anh ta mới nhận ra.

Có lẽ là Thời Vũ đã kể tình tiết phim thần tượng thành truyện kinh dị.

Tô Viễn Trạch sợ đến mức lại tòi ra mấy đứa con nữa, mẹ của đứa nào đứa nấy đều khác nhau, hơn nữa còn thụ tinh nhân tạo, Tô Viễn Trạch chưa tiếp xúc trực tiếp với những cô gái đó, hoàn toàn ngăn chặn thuyết tình yêu đích thực, dù sao cũng không thể loáng cái đã tòi ra tận mấy tình yêu đích thực chứ.

Ngay cả Thời Vũ cũng bị Tô Viễn Trạch làm cho sốc nặng.

Song Tô Viễn Trạch lại cảm kích Thời Vũ vô cùng, bây giờ con đã có rồi, anh ta không cần bị phụ nữ trói buộc, còn bố mẹ anh ta, ngày ngày trông cháu là được.

Tô Viễn Trạch là ông bố ba con trai một con gái, ừm, bốn đứa trẻ đều không có mẹ.

Vật hiếm mới quý, Tô Viễn Trạch vẫn thích cô con gái nhất, vì thế bảo Thời Vũ đặt tên.

Thời Vũ cực kì tích cực. “Hời cho ông rồi nhé. Khinh Ca, đây là tên tôi dành cho con gái tôi, bây giờ tặng ông đấy.”

Tô Viễn Trạch cảm động khỏi nói, ngay cả tên của con gái mình mà cũng cống hiến luôn kìa.

Ngôn Nhan hỏi Thời Vũ: “Sao bà lại hào phóng vậy?”

“Hào phóng á?” Thời Vũ lắc đầu. “Tôi cảm thấy Lâm Phong Dự nhà tôi đặt tên chắc chắn hay hơn, cho nên đảm bảo là để anh ấy đặt, cái tên tôi đặt chắc chắn không dùng đến, đây là tận dụng phế liệu.”

Tận dụng phế liệu…

Tô Viễn Trạch muốn nôn hết mọi sự cảm động vừa nãy của mình ra ngoài.

Nhưng cuối cùng, con gái Tô Viễn Trạch vẫn tên là Tô Khinh Ca.

————————–

Sau khi buổi tụ tập kết thúc, Lâm Phong Dự tới đón người.

Thời Vũ cứ đòi cùng Lâm Phong Dự tản bộ, còn tay nắm tay, từ đó thể hiện họ là một đôi tình nhân vô cùng mặn nồng.

Chỉ là chẳng đi được bao lâu, họ đã gặp bạn trai thư ký của Lâm Phong Dự.

Thời Vũ nghĩ đến lúc thư ký biết cô và Lâm Phong Dự bắt đầu hẹn hò từ hồi đại học, nét mặt như gặp ma khiến cô buồn cười, và cả vụ sau khi biết quan hệ giữa họ, những nét mặt cực kỳ kinh ngạc của mọi người trong công ty đúng là khiến cô sảng khoái khỏi nói.

Cho nên, Thời Vũ tha thứ cho bạn trẻ thư ký bà tám lan truyền chuyện hôm đó ra ngoài.

“Này này này, bạn trai cô ấy ở bên một cô gái khác.” Thời Vũ đầy phẫn nộ.

Sau đó Thời Vũ xông qua…

Ừm, hiểu lầm một phen, cô gái đó là chị ruột của bạn trai thư ký…

Thời Vũ ho một tiếng. “Ôi chao, bây giờ cô gái chính nghĩa dũng cảm như em ít lắm rồi, anh nhất định phải trân trọng em đấy.”

Lâm Phong Dự gật đầu đồng tình. “Đúng, quả thực rất ít.”

Thời Vũ đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi sâu xa. “Vậy anh thì sao! Anh trông thấy bạn trai của cô gái anh quen biết hôn một cô gái khác, anh sẽ nói với cô gái mà anh quen biết hả?”

“Liên quan gì đến anh?”

Thời Vũ biến sắc, lại có vẻ rất thắc mắc. “Anh sẽ không nói hả?”

“Chắc là không.”

“Nhưng rõ ràng anh đã…”

“Hử?”

Thời Vũ hít sâu một hơi. “Có phải anh đã thích em từ lâu rồi không?”

“Ừ.”

“Anh nói lại lần nữa, nói lại lần nữa xem!”

Lâm Phong Dự kéo cô. “Rốt cuộc em có đi hay không?”

Thời Vũ đá anh một cú, để lại dấu chân trên quần anh, rồi mới vui vẻ dạo bước cùng anh.

~ Hết ~