Kỳ nghỉ này, Thời Vũ trải qua khá nhẹ nhàng và vui vẻ. Cô cũng có thể thật sự làm màu với họ hàng và bạn bè. Với thành tích ấy, dù cô không thể thỏa thích chọn mọi ngôi trường đại học khắp cả nước, nhưng có thể tha hồ chọn các ngôi trường ở thành phố này.
Cô thi được hơn sáu trăm điểm, cu cậu Thời Vũ thi được hơn năm trăm điểm, cu cậu Thời Vũ miễn cưỡng thi đỗ trường hạng một, chuyện này khiến bố mẹ họ thấy an ủi vô cùng. Vì thế hai ông bà mở tiệc, bảo mọi người đến nhà hàng ăn cơm.
Thời Vũ gọi Lâm Phong Dự thì nhận được sự từ chối của anh, bởi vì bạn trẻ Lâm Phong Dự phải đi thực tập trong kỳ nghỉ này.
Thời Vũ lại một lần nữa cảm thấy mình sống hạnh phúc như thế, tất cả là nhờ Lâm Phong Dự tôn lên.
Tuy vì chuyện gọi họ hàng, bè bạn đến nhà hàng khiến Thời Vũ hơi bất mãn, cô luôn cảm thấy đây là lần cuối cùng bố mẹ cô kiếm được một món tiền nhờ vào hai chị em cô. Sau đó, Thời Vũ bị mẹ già của mình đánh.
Hu hu hu, lúc học lớp Mười bốn, cô là con cưng, nói gì cũng đúng, bố mẹ chẳng nói lấy một câu nặng lời, vừa thi đại học xong, cô lập tức biến thành cọng cỏ, vậy mà còn bị đánh.
Thời Vũ vốn muốn tìm Lâm Phong Dự an ủi, nhưng người ta bỏ rơi cô, cô chỉ đành bỏ lựa chọn số một mà tìm lựa chọn số hai là hội Ngôn Nhan.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi khá bình tĩnh, chẳng hề bận tâm họ là lựa chọn thứ hai của cô, thậm chí còn có thể hiểu cho Thời Vũ, đây là biểu hiện thành thực.
Không nghĩ vậy thì có thể làm thế nào? Hoặc là chấp nhận, hoặc là nghỉ chơi, không có con đường nào khác.
Nhưng khi biết trong kỳ nghỉ này Thời Vũ còn chưa hẹn hò với Lâm Phong Dự, nét mặt mọi người khá vi diệu.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn nhau, luôn cảm thấy Lâm Phong Dự làm thế, có lẽ là thật sự chê Thời Vũ rồi, cho nên được nghỉ cũng không gặp người ta.
Ngôn Nhan khéo léo nhắc nhở Thời Vũ. “Thời Vũ, tôi có một người bạn thân, tình cảm của con bé với bạn trai nó luôn rất tốt, sau đó, chia cách hai nơi, bạn trai nó rất hiếm khi chủ động liên lạc với nó… Sau đó vẫn là nó chủ động chạy đi hỏi bạn trai nó làm thế là ý gì. Bạn trai nó mới nói thật, nói không liên lạc nữa chính là uyển chuyển đề cập đến chuyện chia tay, muốn rời xa đối phương…”
Thời Vũ lẳng lặng nhìn Ngôn Nhan. “Bà muốn nói, Lâm Phong Dự vốn dĩ không muốn hẹn hò với tôi?”
Ngôn Nhan cười hì hì, đúng là ý đó.
Thời Vũ vỗ bàn cái rầm. “Tôi muốn nghỉ chơi với bà hai tiếng đồng hồ, bà không muốn thấy tôi sống tốt, vậy mà không ủng hộ tôi và Lâm Phong Dự chút nào. Bạn trẻ Phi Phi, bây giờ tôi và bà thân hơn…”
Liễu Phi Phi chẳng hề cảm thấy vinh hạnh tẹo nào. “Thời Vũ, bà không cảm thấy Lâm Phong Dự như vậy có gì đó sai sai sao? Khó khăn lắm bà mới thi đại học xong, cậu ta chẳng ở bên bà, huống hồ quan hệ của hai bọn bà bây giờ vẫn chưa xác định.”
“Hai bà không hiểu… Nhà cậu ấy nghèo như thế, cậu ấy đương nhiên phải kiếm tiền nhân lúc được nghỉ, nếu không học phí từ đâu ra? Tuy tôi bằng lòng nuôi cậu ấy, nhưng bản thân cậu ấy có lòng tự trọng chứ. Bây giờ đàn ông tốt như thế tìm ở đâu?”
Tô Viễn Trạch đến cuối cùng, vừa thấy Thời Vũ đã bắt đầu chê bai. “Thời Vũ, bà đừng sợ, có phải Lâm Phong Dự nói lời không giữ lời không? Tôi tìm người tẩn cậu ta một trận, đánh cho cậu ta bắt buộc phải chính miệng thừa nhận bà là bạn gái cậu ta.”
Thời Vũ mặt không cảm xúc. “Tôi kém vậy hả? Còn cần người khác bị đánh mới để tôi làm bạn gái.”
“Không phải… chủ yếu là cậu ta mắt mù không thức thời.”
“Ông mới mù ấy, Lâm Phong Dự nhà tôi tốt lắm có được không? Ít nhất tốt hơn ông, nếu không tại sao tôi lại lựa chọn cậu ấy mà không cần ông?”
Đù má, a cay quá đi mất.
Ngôn Nhan luôn cảm thấy, Tô Viễn Trạch hẳn nên đánh Thời Vũ một trận đã rồi nói tiếp.
Tô Viễn Trạch nhìn Thời Vũ với vẻ đáng thương. “Tôi không tốt chỗ nào? Tôi thay đổi có được không? Sau đó bà quay về, đừng đến chỗ Lâm Phong Dự chịu ngược nữa.”
Thời Vũ đứng dậy, vỗ vai Tô Viễn Trạch. “Ông là dân chơi, đi qua vạn khóm hoa mới là cuộc đời ông, còn tôi, không muốn làm ông lỡ dở, biết không? Tôi muốn tốt cho ông thôi.”
“…”
Thời Vũ đột ngột nhíu mày. “Tính ra thì, có phải tôi thích ông hơn không? Vì thích ông, cho nên không muốn cưỡng ép ông sống cuộc sống mà ông không thích, chỉ có thể bị bức từ bỏ ông, sau đó đến với người khác, để ông tiếp tục tìm vui… Đúng, chính là vậy.”
Thời Vũ bị sự vĩ đại của mình làm cho cảm động vô cùng.
“Thật sự là vậy hả?” Dù thế nào Tô Viễn Trạch cũng không tin cho lắm.
“Là thế đó, cho nên ông nhất định phải sống vui vẻ, tôi cũng phải sống hạnh phúc.”
Tô Viễn Trạch gật đầu. “Được rồi, nhưng nếu bà chịu ấm ức thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ giúp bà ngay lập tức.”
“Được.”
Hai đứa trẻ ngốc nghếch cứ thế chốt kèo.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đầu cụng đầu nghĩ đây rốt cuộc là phim gì vậy, hoang đường đến mức khó tin.
————————
Tuy trong kỳ nghỉ Thời Vũ không hẹn hò với Lâm Phong Dự, nhưng Lâm Phong Dự đã nói rồi, hôm cô đi nhập học, anh nhất định sẽ tới đón cô, để cô thỏa mãn cảm giác được đàn anh đẹp trai đón.
Cho nên Thời Vũ ngoan ngoãn cầm hành lý đứng ở cổng trường, ai tới cũng không đi, cứ đợi Lâm Phong Dự, mức độ cố chấp khiến người ta kinh ngạc.
Dù ai tới dẫn cô đi, cô đều không đi theo người ta, cô cảm thấy mình có ý chí kiên định đến mức mình cũng yêu mình luôn rồi.
Khi một nữ sinh năm ba ra khỏi trường thì vừa khéo chặm mặt Thời Vũ, ngẫm nghĩ, cô nàng đi tới chào hỏi Thời Vũ. “Chào bạn, mình là bạn học cùng học viện với Lâm Phong Dự, bạn đang đợi Lâm Phong Dự à?”
Thời Vũ gật đầu. “Đúng thế!”
“Cái đó… Mình có thể hỏi bạn, sao bạn theo đuổi được Lâm Phong Dự không? Cậu ấy khó theo đuổi lắm. Hoa khôi trường hoa khôi học viện mình đều lần lượt lâm trận mà cậu ấy chẳng có động thái gì cả.”
Thời Vũ hếch cằm, khá tự tin. “Bởi vì mình đẹp mà.”
Ặc…
Người đẹp ở Đại học Trường Minh cũng không ít có được không? Hơn nữa muốn kiểu nào cũng có.
“Bạn đã làm thế nào vậy?”
Khóe miệng Thời Vũ giần giật, cô biết ngay mà, người này chắc chắn không có ý tốt, tìm mình là để học cách theo đuổi Lâm Phong Dự đây.
Nhưng những cách đó, chỉ cô làm mới hữu dụng có được không?
Cô sẽ để người ta biết, cho dù có học được thì cũng chẳng theo đuổi được Lâm Phong Dự, bởi vì đó là bản quyền sáng chế phát minh của cô.
“Thực ra cũng không có gì. Theo đuổi một người đơn giản lắm, không phải nhà cậu ấy nghèo sao, tôi mời cậu ấy ăn sáng ăn trưa…”
“Khoan đã, bạn nói là nhà cậu ấy nghèo hả? Bạn đang kể chuyện cười quốc tế à?”
“Đâu có đùa, nhà cậu ấy nghèo mà…”
Bạn nữ đỡ trán. “Lâm Phong Dự tự nói à? Không thể, cậu ấy mặc quần áo của nhà thiết kế hàng đầu thế giới, sao có thể cố ý nói mình nghèo chứ? Với lại, anh trai cậu ấy, anh trai ruột ấy, lái xe thể thao, xe số lượng giới hạn toàn cầu có biết không? Vậy mà bạn lại nói nhà cậu ấy nghèo?”
Thời Vũ sững sờ, cũng cảm thấy hơi sai sai, nhưng vẫn chống chế. “Đó có lẽ là vì cậu ấy có thể mặc hàng ven đường thành có phong thái, người có diện mạo đẹp có ưu thế đó đấy. Còn anh trai cậu ấy… xe thuê đó, giả vờ làm con nhà giàu?”
Bạn nữ trông như muốn thổ huyết. “Rốt cuộc bạn có biết Lâm Phong Dự là con trai của tập đoàn Lâm Thị không, giá trị nghìn tỉ, với lại cậu ấy còn là người thừa kế của Lâm Thị, cho nên cậu ấy mới từ bỏ đại học hàng đầu mà học ở Đại học Trường Minh, chính là để vừa học vừa thực tập ở tập đoàn… Bạn thật sự không biết à?”
Thời Vũ lắc đầu theo bản năng.
Bạn nữ hít ngược một hơi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thời Vũ, nghĩ bụng chẳng lẽ đây chính là bí kíp để người ta thành công?
Thời Vũ bị thông tin đó nện cho tơi tả.
Nhà Lâm Phong Dự giàu lắm ư?
Vì muốn học sự vụ trong công ty nhà anh nên Lâm Phong Dự mới lựa chọn Đại học Trường Minh?
Hu hu hu, cô lại muốn khóc rồi.
Cô cần giải thích, giải thích cho rõ ràng.
Vì thế Thời Vũ lại ngốc nghếch đợi.
Cuối cùng cũng đợi được Lâm Phong Dự.
Cô trợn to mắt, nhìn Lâm Phong Dự chậm rãi đi về phía mình, đã quên sao Lâm Phong Dự lại đi vào từ ngoài trường mà không phải là đi từ bên trong ra.
“Đừng đến gần tôi.” Thời Vũ ngăn Lâm Phong Dự tiếp tục lại gần. “Cậu là ‘thái tử gia’ của tập đoàn Lâm Thị?”
“Không phải.” Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi có hai anh trai, không đến lượt tôi.”
“Được lắm, nhà cậu thật sự giàu nứt đố đổ vách, cậu lừa tôi.” Thời Vũ mếu máo. “Chính để tiện đi thực tập nên cậu học Đại học Trường Minh, vốn dĩ không phải vì tôi mới học Đại học Trường Minh…”
Lâm Phong Dự nhíu mày. “Chuyện này quan trọng không?”
“Rất quan trọng, tên lừa gạt như cậu, lâu vậy rồi cũng không xin lỗi tôi, khiến tôi ngốc nghếch tưởng là cậu thật sự vì tôi nên mới học Đại học Trường Minh…”
“Tôi xin lỗi.”
Thời Vũ: Có thể đợi tôi chỉ trích thêm một lúc rồi mới xin lỗi được không?
Thời Vũ ngắc ngứ. “Tôi tôi tôi… tôi không tha thứ cho cậu.”
Lâm Phong Dự cười khẽ.
“Cậu còn cười, cậu còn dám cười…”
“Cậu đang hối hận hả?”
“Đúng, hối hận muốn chết.”
Lâm Phong Dự gật đầu. “Chúng ta tính toán sòng phẳng nhé. Tôi vốn muốn đến công ty thực tập, học cách quản lý công ty, đã dự tính tiến độ rồi. Nhưng vì cậu cứ kéo tôi đi dạy kèm cho cậu, tôi đã thiếu mất thời gian một năm thực tập… Cậu đền thế nào đây? Cho tiền hay lấy thứ khác ra đổi?”
Thời Vũ: ……
Thời Vũ nuốt nước bọt. “Cái đó, tôi tha thứ cho cậu rồi. Dẫu sao cậu cũng đã học ở Đại học Trường Minh, vì mục đích gì cũng như nhau cả. Vừa nãy tôi chỉ nói chơi thôi, cậu là vì muốn bản thân cậu tốt hơn, tôi không cần gánh áp lực tâm lý nặng nề như thế. Với lại đàn ông đàn ang sao có thể vì một cô gái mà từ bỏ đại học tốp đầu chứ, quá là không được đàn ông. Cậu như vậy rất tốt, tốt vô cùng, thật đấy.”
“Còn gì nữa không? Còn cần tôi giải thích gì với cậu nữa không?”
Thời Vũ lắc đầu. “Hết rồi.”
Lâm Phong Dự thiện chí nhắc nhở cô. “Không trách tôi khiến cậu hiểu lầm nhà tôi nghèo rớt à?”
“Chuyện này hả, không sao cả. Giàu có mà giả vờ không giàu gọi là khiêm tốn, không giàu mà giả giàu mới gọi là lừa gạt. Cậu đâu phải kẻ lừa gạt.”
Khóe miệng Lâm Phong Dự nhướng lên, không nhịn được khẽ cười thành tiếng. “Ừ.”
Thời Vũ vươn một ngón tay ra, kéo tay anh. “Mà này… Trước đây tuy cậu có diện mạo cũng ổn, thành tích cũng rất tốt, nhưng tôi cảm thấy cậu cũng có khuyết điểm. Đó là nhà cậu nghèo, còn có em trai phải nuôi… Song bây giờ, ngay cả khuyết điểm nghẻo này cũng hết rồi, cậu thật sự bằng lòng chấp nhận tôi hả? Tôi đột nhiên cảm thấy cậu hơi hoàn hảo.”
“Tôi không hoàn hảo, cũng không xuất sắc.”
“Cậu rất xuất sắc, xuất sắc lắm ấy.”
Lâm Phong Dự lấy di động ra, đưa cho cô. “Anh cả tôi Lâm Phong Dật, cậu tìm thử xem.”
Thời Vũ khó hiểu, nhưng vẫn cầm di động tìm kiếm. Lâm Phong Dật, người đầu tiên thi đại học được điểm tối đa, thiên tài thực sự, nghe nói khi làm đề Toán thi đại học, câu cuối cùng anh ấy viết luôn hai cách giải, khiến giáo viên chấm bài kinh ngạc mãi, bởi vì có một cách giải họ đều không biết.
Vì được điểm tối đa khiến người ta quá kinh ngạc, bài thi của Lâm Phong Dật đã bị kiểm tra rất nhiều lần, sau đó vẫn là kết quả điểm tối đa, bởi vì thực sự không có cách nào trừ điểm.
“Em trai tôi Lâm Phong Miên, cậu đã từng gặp, cậu tìm kiếm xem.”
Thời Vũ lại tiếp tục tìm kiếm Lâm Phong Miên, đại thần eSports, vô số fan, lương mỗi năm mấy triệu.
Thời Vũ nuốt nước bọt.
Lâm Phong Dự vẫn tiếp tục. “Một anh trai khác của tôi tên Lâm Phong Diễn, ừm, nghệ danh Hàn Diễn, cậu tìm xem.”
Hàn Diễn? Quen tai quá…
Thời Vũ lại tiếp tục tìm…
Hàn Diễn là ngôi sao đang nổi, trước kia rất hot, song lại lựa chọn tiếp tục đi học, dựa vào thành tích thi đại học mà hoàn toàn nổi đình nổi đám, bởi vì giới giải trí gần như không có ngôi sao nào thi đại học được điểm cao như thế, tổng điểm bảy trăm, thành tích tốt tốp 50 toàn thành phố, cũng thuộc vào nhóm thánh học có thể thỏa thích lựa chọn các ngôi trường đại học trong cả nước.
Trước mặt Hàn Diễn, chẳng có mấy ai không biết ngượng mà nói mình là thánh học, Hàn Diễn hoàn toàn nâng cao đẳng cấp của thánh học trong giới giải trí, anh có vô số fan, mỗi một cử động đều có thể khiến vô số thiếu nữ sôi sục.
……
Thời Vũ hít ngược một hơi.
“Bây giờ còn cảm thấy người chỉ có thể về công ty nhà mình thực tập như tôi xuất sắc không?” Lâm Phong Dự nói rất thản nhiên, không tự ti hoặc có cảm xúc khác.
“Cái đó… Không phải cậu còn một anh trai nữa sao? Anh ta mới thực sự vô dụng. Cho nên, thật sự tính ra thì cậu cũng xếp thứ hai từ dưới lên.”
Cách an ủi người ta mới mẻ thực sự.
“Này này này, anh đang ở đây đấy!” Lâm Phong Cẩn khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh, bấy giờ không nhịn được nữa, đi qua kéo Lâm Phong Dự. “Không được hẹn hò với con bé này, nghe thấy chưa? Nó lại nói anh như thế.”
Thời Vũ kéo tay Lâm Phong Dự. “Đây là lúc để cậu chứng minh bản thân rồi. Cậu xem cậu đi, vừa nãy nói nhiều như thế là để chứng minh cậu không xuất sắc đến mức nào, tôi không chê cậu, thật đấy, không chê một tẹo nào.”
Lâm Phong Cẩn: Ha ha…
Lâm Phong Dự nhíu mày. “Anh, anh vẫn chưa đi à?”
“Đi, anh mày đi… Gia môn bất hạnh ha…”
Thời Vũ liền vui vẻ, lè lưỡi với Lâm Phong Cẩn rồi làm mặt quỷ – Em trai anh đã chọn em rồi, chọn em rồi đó…
Sau khi Lâm Phong Cẩn đi, Thời Vũ cực kì giả tạo. “Cậu thật sự lựa chọn tôi rồi sao, thật sự chọn tôi rồi à?”
“Không phải cậu nói cậu không chê tôi đấy sao? Vậy tôi cũng chỉ đành không chê cậu thôi.”
“Vậy được, đàn anh, dẫn em đi tham quan trường anh đi… Á á á, chắc chắn là vì tôi quá ưu tú nên cậu mới lựa chọn tôi, đúng không?”
Lâm Phong Dự im lặng.
Thực ra Lâm Phong Cẩn cũng từng hỏi anh, sao lại chọn một con nhóc như vậy? Đúng là khó hiểu.
Tại sao đây?
Thực ra đâu có nhiều tại sao như thế.
Từ nhỏ, người mà anh kính phục nhất chính là anh cả, sau đó bản thân anh cũng sắm vai của anh cả.
Anh cả muốn làm bác sĩ, hai anh em sinh ba với anh một người làm tuyển thủ một người làm minh tinh, còn anh hai, cũng khá thích cuộc sống thoải mái, tự tại, cho nên Lâm Phong Cẩn tiếp nhận mảng giải trí, vậy thì anh phụ trách phần khác là được…
Dẫu sao thì anh cũng không có chuyện gì cực kỳ thích làm.
Cuộc đời anh, dường như vẫn luôn như thế, không có gì mình thích, cũng không có gì không thích, giống như phần lớn mọi người.
……
Anh còn nhớ, đó là một ngày mưa, không phải cơn mưa bất chợt, rất nhiều học sinh đã chuẩn bị sẵn ô, họ bật ô rời khỏi trường.
Nhưng Thời Vũ chính là người không mang ô.
Cô đứng ở cửa lớp, có lẽ là đứng mấy giây.
Sau đó cô xông ra, xông vào mưa ư?
Đương nhiên không phải, cô xông thẳng đến bên cạnh hai bạn nữ đang đi, hỏi mấy câu, sau đó lấy luôn ô của một bạn, động tác đó khá có cảm giác như một lẽ đương nhiên.
Anh đoán, điều cô hỏi là – Hai cậu sống cùng một khu chung cư à? Là bạn thân hả?
Sau khi hai bạn nữ gật đầu.
Cô lấy luôn ô của một bạn – Vừa khéo, cậu đưa bạn cậu về nhà nhé! Ô mình mượn đi rồi, thứ Hai trả nhé.
Lâm Phong Dự biết, mình nên chê trách hành vi của cô, thậm chí nên chỉ trích cô.
Nhưng cảm giác thỏa thích làm theo ý mình chẳng hề cố kị người khác đó, khi đến cực điểm, vậy mà anh sinh ra chút cảm giác khác.
Khi ấy mưa trút rào rào, đυ.ng vào ô, bắn lên vô số bọt nước. Cô xuyên qua đám đông, vui vẻ như chú cá bơi dưới nước, tự tại như thế, vui vẻ đến thế.
Anh đột nhiên thấy hâm mộ.
Sang thứ Hai tuần sau đó, không biết tại sao, vậy mà anh đứng trên ban công chờ đợi điều gì.
Sau đó, anh thật sự trông thấy cô chạy lên trả ô…
Cũng coi như đáng tin cậy, anh nghĩ vậy.
“Lâm Phong Dự, có phải thực ra cậu cũng thích tôi một xíu xiu không?” Thời Vũ liếc mắt nhìn anh, không phải cũng chẳng sao, dù sao cũng sẽ thích thôi, ai bảo cô ưu tú chứ!
“Ừ.”
“Cậu nói gì cơ? Nói lại lần nữa đi?”
Lâm Phong Dự dừng bước nhìn cô, nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu không mang hành lý à?”
“Á… Để hành lý ở cổng trường mất rồi.”
Lâm Phong Dự cười lắc đầu.
Anh cũng không biết đây rốt cuộc có phải là thích hay không, nhưng anh biết, anh thích nhìn cô cười rạng rỡ như vậy, thích nhìn cô ồn ào, ầm ĩ như vậy.
Anh đuổi theo. “Tôi đi lấy cùng cậu.”
(Hết chính văn)