Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 42.1: Thần Tâm

Muốn gϊếŧ Thiên Hoan cũng không hề dễ, sau khi nhảy xuống Nhược Thủy, cơ thể Tô Tô vốn đã yếu lại càng yếu.

Trai Cung tồn tại kéo dài hậu thế mấy ngàn năm, trước kia thực lực của bọn họ cũng không phải là quá kém.

Tô Tô nhặt toàn bộ ngọc lên, đi vào bên trong Trai Cung.

Nước sâu trong xanh tuyệt đẹp, Trai Cung trước mắt lại tràn ngập khí đen không thể tan đi được.

Nàng lặn xuống tận đáy, gạt mấy cây nước dưới đáy sông sang một bên, một khối bia không có chữ đập vào trong mắt.

Tô Tô đẩy đổ tấm bia kia, đáy sông kịch liệt rung chuyển. Nàng đứng dậy khỏi mặt đất như thể chưa quyết, đào xuống phía dưới.

Định Thủy Ấn yên tĩnh nằm ở dưới đáy.

Tô Tô nâng Định Thủy Ấn lên.

Lúc còn nhỏ khi nhìn thấy nó, nó phát ra ánh sáng màu tím mờ ảo.

Nước Mạc Hà rất trong, cá tôm bơi qua bơi lại, Trai Vương nói:

Tang Hữu, Tang Tửu, đây là Định Thủy Ấn, Trai tộc chúng ta được sinh ra từ yêu thân, bởi vì có Thần khí này cho nên Mạc Hà mới yên ổn hưng thịnh. Việc tu luyện của chúng ta mới càng thuận lợi.

Có Định Thủy Ấn, Mạc Hà là sông tiên trong và sạch sẽ nhất, nhưng nếu không có Định Thủy Ấn, thì nó sẽ trở thành con sông yêu chìm trong làn nước đen dơ bẩn nhất.

Tô Tô lật Định Thủy Ấn, vốn định chỉnh lại Định Thủy Ấn như ban đầu, không ngờ ở giữa lại có một khoảng trống. Thần tâm của nó không còn.

Nước mắt Tô Tô lại rơi lên Định Thủy Ấn, thần ấn phát ra ánh sáng nhạt và ảm đạm, giống như đang an ủi nàng.

Thần Khí cũng cảm nhận được nàng, phát ra ánh sáng vàng chói lóa, chiếu sáng cả nhánh hải vực đen sì.

Cảnh tượng này không thể nghi ngờ lại không khác gì thanh đao nhỏ đâm vào trong tim Bạng công chúa. Thần Khí không hề trách cứ nàng, nhưng nàng mãi mãi không thể nào tha thứ cho mình.

Trăm năm trước, phía trên Mạc Hà ma khí quay cuồng, nàng tận mắt nhìn thấy Minh Dạ áo bào trắng bảo vệ nhân gian phía sau.

Khu vực mà hắn bảo vệ cũng có Mạc Hà trong đó.

Bạng công chúa ở trong nước cạn lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy tiên quân trong không trung hắn phục bay phần phật, nửa bước không chùn.

Khi đó Ma Thần vừa vặn thức tỉnh, vô số đại yêu tác loạn, Bạng công chúa cả ngày lo lắng yêu ma sẽ đánh tới Mạc Hà, nhưng mà bóng dáng màu trắng kia từ đầu đến cuối đều bảo vệ Mạc Hà.

Nàng không biết hắn, nàng vẫn luôn ngước lên nhìn hắn.

Về sau yêu ma và hắn đều đi xa, nàng nằm ghé vào bờ, mở vỏ trai ra, thoải mái tắm nắng.

Qua mấy ngày, một cô gái trẻ mặc áo lam loạng choạng chạy tới Mạc Hà, Tô Tô không biết cô ta, nhưng nàng nhận ra được người đàn ông trẻ tuổi mắt nhắm nghiền bên cạnh cô ta.

Là tiên quân đã bảo vệ bọn nàng.

Khóe miệng cô gái kia rướm máu, cảm nhận được tiên khí chung quanh dao động, ánh mắt cô ta sáng lên:

“Nơi này có tiên hữu không? Cầu xin tiên hữu cứu tính mạng của hai chúng tôi.”

Đó là lần đầu tiên Bạng công chúa nhìn thấy Thiên Hoan. Thiên Hoan mặc váy lưu tiên xanh nhạt, cực kỳ xinh đẹp.

Cảm nhận được ma khí càng ngày càng dày đặc, Bạng công chúa do dự một lát, vỏ trai mở ra, mang theo hai người ẩn sâu vào trong Mạc Hà.

Trên người của hai người họ có ấn ký bị truy đuổi, Bạng công chúa che giấu họ thật kỹ, còn mình thì đi lên dẫn dụ ma quân rời đi hướng khác.

Nàng hóa thành hình người, bơi thật nhanh ở trong Mạc Hà, bỏ lại được ma quân phía sau rồi, Bạng công chúa lập tức trở về, không ngờ dưới đáy sông ánh sáng chói lóa.

Bạng công chúa giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy tới, đã nhìn thấy cảnh tượng thần tâm của Định Thủy Ấn đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể của Minh Dạ đang ngủ say.

“Đừng”

Nàng chạy đến bên Minh Dạ, nhưng đã không còn kịp nữa.

Bạng công chúa lắc Minh Dạ liên hồi:

“Trả lại cho ta, tỉnh dậy đi, trả lại thần tâm cho ta.”

Chung quanh Minh Dạ phát ra ánh sáng mờ ảo, vô tri vô giác, mà Thiên Hoan nằm trên mặt đất cũng lâm vào hôn mê.

Bạng công chúa không thể ngờ rằng, Thiên Hoan sẽ đưa Minh Dạ ra khỏi nơi ẩn náu, đi vào nơi để bia vô tự kia.

Minh Dạ thể chất đặc biệt, trời xui đất khiến mà cắn nuốt thần tâm của Định Thủy Ấn.

Bạng công chúa cũng không biết là nên trách ai đây.

Minh Dạ không cố ý cắn nuốt thần tâm, Thiên Hoan Thánh Nữ thì bị chấn động đã hôn mê bất tỉnh.

Nàng dẫn hai người họ về nhà, hy vọng bảo vệ vị tiên quân đã ba tháng chiến đấu không ngừng nghỉ vì nhân gian, không ngờ lại làm hại cả Trai tộc.

Mất đi thần tâm, Mạc Hà rung chuyển làm chấn động toàn bộ Trai Cung.

Trai Vương phẫn nộ xông đến, giơ tay lên muốn gϊếŧ hai người Minh Dạ.

Nàng nhớ tới bóng dáng trên không trung trước sau không chịu lui về phía sau nửa bước kia, lần đầu tiên quỳ xuống cầu xin phụ vương.

Là nàng phạm sai lầm, nàng không nên đưa Minh Dạ cùng Thiên Hoan về nhà.

Bạng công chúa sinh ra có thể tinh lọc nguồn nước, nàng chịu đựng cơn đau đớn tê tâm liệt phế xuống, cạo đi linh tủy của mình để làm Mạc Hà an tĩnh lại.

Toàn bộ Mạc Hà được luồng ánh sáng trắng bao phủ, Tang Hữu vừa tức vừa đau lòng.

Mặc dù như vậy, linh tủy của nàng cũng chỉ có thể bảo vệ Mạc Hà mười năm.

Bạng công chúa cuộn tròn trong trai, rêи ɾỉ cầu xin:

“Đừng gϊếŧ ngài ấy, ngài ấy không cố ý, ngài ấy vẫn luôn bảo vệ nhân gian.”

Trai Vương trầm mặc hồi lâu, ngay khi Tang Hữu cũng cho rằng Trai Vương sẽ gϊếŧ Minh Dạ thì ông lại thở dài nặng nề. Thần tâm đã dung nhập trong cơ thể Minh Dạ, sau này tu luyện sẽ thăng tiến thuận lợi, có thể thành thần.

Trai vương dĩ nhiên cũng đã thấy cảnh tượng chiến đấu với đại yêu để bảo vệ Mạc Hà và người phàm của Minh Dạ. Trai tộc không thể gϊếŧ Minh Dạ, bọn họ không thể gϊếŧ một anh hùng.

Trai vương nhìn con gái yếu ớt ở trong vỏ trai, nén cảm giác đau xót xuống, lạnh lùng nói:

“Con muốn cứu hắn cũng được, hắn đến từ Thượng Thanh, sau này có lẽ sẽ thành thần. Ta muốn hắn lấy sức mạnh của thần quân bảo vệ Mạc Hà ta vạn năm bình yên. Thượng Thanh có Tiên Khí Xá Lợi, cách mười năm, con mượn Xá Lợi trở về bình ổn hà vực. Nếu làm được thì ta sẽ thả họ ra.”

Bạng công chúa gật gật đầu.

Trai Vương xót xa vuốt tóc nàng, nói:

“Đi quỳ trước bia vô tự đi, cho đến khi hắn tới đón cưới con.”

Nàng quỳ ở trước bia vô tự rất lâu, tự tay chôn Định Thủy Ấn không có thần tâm xuống dưới tấm bia. Cá tôm trong sông tới tìm Bạng công chúa, thấy nàng quỳ xuống trước bia vô tự, sắc mặt tái nhợt.

Bởi vì cứu người, nàng đã đánh mất Định Thủy Ấn. Vì để Minh Dạ tiên quân sống sót, nàng không có linh tủy, không thể có duyên trên con đường tu hành được nữa. Phụ thân ép Minh Dạ cưới nàng, phu quân của nàng đã định sẵn về sau sẽ không yêu nàng.

Nàng không thể nói hết mọi thứ cho Minh Dạ, không thể nói cho hắn biết Mạc Hà đã chết không biết bao nhiêu sinh linh rồi.

Đại đạo gian nan, chỉ có người không lỗ không nợ mới có thể yên lòng mà tiếp tục sống. Minh Dạ cần phải thành thần thì mới bảo vệ được Mạc Hà vạn năm. Trong tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu thì nàng chính là vật hy sinh. Trai Vương biết, bản thân Tang Tửu cũng biết.

Trai vương nén đau xót trong lòng, đẩy con gái đi, chờ đợi ở bên cạnh Minh Dạ sẽ dành một vị trí nhỏ cho công chúa nhỏ của mình. hắn thành thần, dù là không giúp được tiểu công chúa có lại linh tủy thì cũng có thể thanh lọc trọc khí cho nàng cũng là điều tốt.

Nhưng mà Trai tộc của họ dù đã tính toán hết mọi thứ nhưng mà lại không tính đến trái tim của Minh Dạ quá lạnh lẽo, quá vô tình, cả một trăm năm cũng không hề yêu Bạng công chúa.

Thánh Nữ Thiên Hoan “đại công vô tư” cuối cùng lấy lý do Mạc Hà đều là yêu vật mà sai tiên binh đến tàn sát Mạc Hà.

Vì cứu Minh Dạ và Thiên Hoan, Tang Tửu đã mất đi linh tủy, mất đi tôn nghiêm công chúa Trai tộc, cuối cùng mất đi người nhà cùng với Trai Cung.

Nàng nằm bên bờ Mạc Hà nhìn hắn, khi đó vừa sợ sệt vừa chân thành mà thích hắn, nhưng mà chưa từng nghĩ sẽ ở bên hắn. Thần tâm Định Thủy Ấn đã trói vận mệnh của hai người vào nhau.

Nếu như ngay từ ban đầu có người nói cho nàng hay, cứu Minh Dạ và Thiên Hoan sẽ vạn kiếp bất phục, nàng nhất định sẽ để mặc họ chết ở bên bờ Mạc Hà.

Nàng hận bản thân mình, cũng hận bọn họ.

Tô Tô nhặt từng viên ngọc trai dính máu lên, bỏ từng viên từng viên vào vị trí còn thiếu của thần tâm Định Thủy Ấn. Định Thủy Ấn nuốt hết toàn bộ ngọc trai bản mạng.

Cả một Mạc Hà, hơn phân nửa ngọc trai của Trai Tộc đều lấp vào trong Định Thủy Ấn. Định Thủy Ấn phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, nước sông cuồn cuộn đυ.c ngầu lại trở nên trong vắt và ôn hòa.

Tô Tô cất Định Thủy Ấn vào trong người, đi ra khỏi Trai Cung.