Khủng Bố Nữ Chủ Bá

Chương 1: Cùng Đường

Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

Tôi tên Nguyên Quân Dao, tên này là bà ngoại đặt cho tôi, ý tứ là “Mỹ ngọc”, nhưng tôi không hề đẹp một chút nào mà ngược lại, tôi là cái đồ sửu bát quái* ( sửu bát quái: xấu xí)

Nghe nói, lúc sinh tôi ra chưa được ba tháng, trên mặt tôi liền bắt đầu nổi nhọt, bố mẹ đem tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đây là nhọt lành, không chết người, nhưng lại không thể cắt vì cắt rồi nhọt sẽ vẫn tiếp tục nổi, hơn nữa còn có khả năng bị biến đổi thành nhọt ác tính.

Bố tôi từ sau hôm đó liền bắt đầu đánh mẹ tôi, nói là do gen mẹ tôi không tốt nên mới đẻ ra cái thứ dở dở ương ương như tôi.

Chưa đầy hai năm sau, bố tôi được thăng chức, bố liền ly hôn với mẹ tôi, từ đó về sau tôi cũng không còn gặp lại ông ấy nữa.

Mẹ tôi cũng nhanh chóng tìm được một người đàn ông khác, ông ta ghét bỏ tôi xấu xí, còn nói bệnh của tôi sẽ lây, bắt mẹ tôi phải để tôi lại dưới quê cho bà ngoại nuôi dưỡng, vì vậy từ nhỏ cho đến lớn, tôi cũng chỉ gặp qua người gọi là mẹ này được có vài lần.

Năm tôi lên cấp ba, cha dượng cùng người khác đánh nhau, đánh ra mạng người, bị bắt vào tù, phòng chừng cả đời cũng chỉ có thể mọt gông chờ chết, mẹ tôi vất vả lâu ngày sinh bệnh, cũng đi rồi, tôi cũng không cảm thấy quá thương tâm, vì đối với tôi mà nói, bà ta cũng không khác người lạ là mấy.

Không bao lâu sau, có một cậu nhóc nhỏ hơn tôi 3 tuổi được đưa tới đây, cậu ta tên Thẩm An Nghị, là con của cha dượng cùng vợ trước sinh ra, cha ruột cũng không muốn nhận cậu ta, cảnh sát chỉ có thể tìm đến nhà chúng tôi.

Bà ngoại tôi mềm lòng, nói nhiều thêm một người thì nhiều thêm một đôi đũa mà thôi, đứa nhỏ này nhìn đáng thương như vậy, cứ để nó ở lại đi.

Vì thế, tôi có thêm một đứa em trai.

Đứa em trai này là do mẹ tôi nuôi lớn, tính tình cũng giống mẹ tôi, tuy rằng thời điểm nhìn thấy tôi, nó bị mặt của tôi dọa không ít, nhưng lâu dần cũng quen, miệng không ngừng kêu chị, chị, cứ lẽo đẽo theo sau lưng tôi suốt.

Bởi vì trên mặt tôi mọc đầy nhọt, mỗi lần ra cửa đều phải mang theo nón cùng khẩu trang, bạn học luôn bắt nạt tôi, đến cả giáo viên cũng chán ghét tôi, chưa bao giờ đứng ra chủ trì công đạo cho tôi, dần dần, tôi cũng học được nhẫn nại.

Có lần, một học sinh nam làm trò trước cả lớp đem khẩu trang của tôi tháo xuống, sau đó túm lấy tóc tôi rồi cười to:

“Tụi bây xem nè, nó lớn lên xấu thật á, tao mà xấu như nó, chắc tao chết cho rồi”

Mọi người trong lớp vây xung quanh nhìn tôi như sinh vật lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi, tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy, lại không dám phản kháng, chỉ biết cuối đầu không nói lời nào.

Đúng lúc này, Thẩm An Nghị chạy tới, điên cuồng đánh về phía nam sinh kia, nhưng mà nam sinh kia dáng người cao to, nhóc con bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại còn cố tỏ ra vẻ không sao cả tươi cười, nhìn tôi nói: “Chị, em bảo vệ chị.”

Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi liền xem cậu ta như em trai mình mà đối xử.

Cuối năm cấp ba, bà ngoại qua đời, không còn ai chu cấp tiền cho chúng tôi ăn học, vốn dĩ tôi thi đậu vào trường đại học Kim Lăng, nhưng nhìn thấy số tiền trên học phí, tôi liền từ bỏ ý định của mình, đem số tiền còn lại mà bà ngoại tích cóp được mấy năm nay để dành cho em trai học đại học.

Thẩm An Nghị cũng rất phấn đấu, thi đậu vào một trường cao trung trọng điểm ở Thành Phố S*, sau đó chúng tôi dọn tới thành phố sống, tôi lớn lên xấu xí, lại không bằng cấp, tìm cũng tìm không được công việc gì tốt, chỉ có thể đi rửa chén cho người ta, nhận mấy công việc giao hàng lặt vặt. (*: bản convert ghi Sơn Thành Thị, không biết dịch sao cho hay:/ )

Tôi một lần nhận 3 công việc, kiếm được nhiều tiền nhất là công việc giao hàng nên tôi không quản ngày đêm mà đi giao, mấy đơn hàng người khác không muốn làm, tôi đều làm hết.

Hôm nay trời đã rất tối rồi, ông chủ lại đưa tôi một kiện hàng chuyển phát nhanh, bảo tôi chở đi nhanh, khách hàng đang giục gấp, tôi đành phải lái xe mà đi.

Vị trí là một căn biệt thự tư nhân, tôi phải mất một hồi lâu mới tìm thấy, bên trong phát ra tiếng cãi cọ ồn ào, giống như đang mở party.

Tôi gõ cửa, đem kiện hàng giao qua, nói: “Xin hãy ký nhận.”

Người mở cửa là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, anh ta có vẻ uống không ít rượu, đôi mắt cứ quét tới quét lui trên người tôi, nói: “Tháo khẩu trang xuống cho tôi xem.”

Tôi đương nhiên không chịu, anh ta đột nhiên xông lên, kéo khẩu trang của tôi xuống, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẹ nó xấu thật đấy, uy, các cậu qua đây xem, ở đây có cái đồ xấu xí nè!”

Tôi che mặt lại, xoay người chạy đi, nhưng lại bị đám thanh niên đó đuổi kịp bắt trở về, tôi liền mạng giãy giụa, lại bị một chiếc khăn ướt bịt kín miệng mũi.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy bọn họ âm hiểm mà cười: “Cuối cùng cũng tìm được một kiệt tác như vậy, ha ha, tôi muốn nhìn xem, cái khối băng Doãn Thịnh Nghiêu kia sau khi phát hiện mình ngủ cùng cái nữ nhân cực phẩm này xong sẽ có biểu hiện gì.”

Thời điểm tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở trên một cái giường lớn, bên cạnh là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, cả hai đều không mặc quần áo.

Người nam nhân kia cũng tỉnh lại, anh ta nhìn chính mình, lại nhìn nhìn tôi, lộ ra biểu cảm cực kì ghê tởm, tiếp theo là cực kì phẫn nộ.

Anh ta dùng chân đá tôi một cách thô bạo, đúng lúc đá trúng vào ngực tôi, đem tôi đá lăn xuống giường, cảm giác dường như xương sườn cũng bị đá cho nứt luôn rồi, tôi nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không ngồi dậy nổi.

Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ánh mắt anh ta nhìn tôi, tựa như đang xem đồ vật nhơ bẩn nhất trên đời.

Lúc này, mấy thanh niên đánh thuốc mê tôi lúc trước cười lớn đi đến, trong tay còn cầm máy ảnh không ngừng chụp hình.

Người nam nhân tuấn mỹ tựa hồ nghĩ đến cái gì, tức giận nói: “Khang Tuấn Nam, cậu dám hạ dược tôi!”

Trong phòng xảy ra một trận hỗn loạn, tôi chịu đựng đau nhức, lê thân trốn khỏi biệt thự.

Tôi cũng không dám báo cảnh sát, tôi xấu xí như vậy, cũng không muốn đưa mặt ra cho người khác dùng ánh mắt khinh thường chỉ trỏ.

Tôi một mình trở về khu ổ chuột dơ bẩn, chỗ chúng tôi thuê là một căn nhà cũ nát, nhưng tiền thuê nhà thì rất là tiện nghi.

Tôi nằm trên giường, đau đến nỗi hít thở không thông*, em trai trở về, nhìn thấy tôi nằm đó thì hoảng sợ, tôi không dám nói sự thật, chỉ nói lúc mình đi giao hàng thì từ trên xe máy té xuống thôi. (Thật ra bản convert ghi đau đến sắp tắt thở =))

Nhóc con cứ cứng đầu muốn lôi tôi đi bệnh viện, kỳ thật tôi cũng không muốn đi, tôi không mua nổi tiền thuốc.

Em trai thật sự rất cố chấp muốn tôi đi, nhưng điều tôi không ngờ được chính là trên đường đi bệnh viện có một chiếc Porsche màu đỏ rực điên cuồng mà nhắm về phía chúng tôi lao đến, em trai chỉ kịp hét to một tiếng: “Chị, cẩn thận!” Một phen đẩy tôi ra, vừa lúc chiếc xe lao tới, hất văn nhóc con ra xa.

Nhóc con bị đâm bay ra ngoài, Porsche xoay nửa vòng cung, sau đó chạy mất tăm, tôi thì như phát điên bế em trai lên, chạy vào bệnh viện.

Trải qua mười lăm tiếng đồng hồ cấp cứu, mệnh của An Nghị đã được bảo toàn, song lại thành người thực vật, phí chữa bệnh mỗi ngày đã lên tới con số thiên văn.

Tôi báo cảnh sát, nhưng tôi lại không nhìn thấy được biển số xe, đoạn đường kia cũng không có camera, cái xe gây ra chuyện kia xác định là sẽ tìm không thấy.

Nhưng tôi hình như từng gặp qua chiếc xe đó, lúc ấy tôi từ biệt thự chạy ra, chiếc xe đó là chiếc đã đỗ ở cổng sau biệt thự.

Chắc chắn là nam nhân tên Doãn Thịnh Nghiêu kia! Hắn hận tôi, muốn gϊếŧ tôi!

Tôi căm hận, cực kì hận, hận rằng tôi chỉ là một đứa xấu xí vô dụng, ngay cả khi muốn vì em trai lấy lại công đạo, cũng làm không được.

Nhưng mà vấn đề lớn nhất trước mắt, là tiền viện phí của em trai phải làm sao đây.

Công ty chuyển phát trước kia cùng mấy cửa hàng lúc trước thuê tôi làm việc đều gọi điện báo cho tôi ngày mai không cần đi làm nữa, còn mịt mờ hỏi có phải tôi đã đắc tội đến người không nên đắc tội không.

Lại là Doãn Thịnh Nghiêu!

Nhưng hắn có tiền có thế như vậy, tôi dựa vào đâu để đối đầu với hắn đây?

Tôi về lại căn nhà cũ với bốn vách tường nhỏ hẹp, trên bàn có một cái máy tính, là tôi mua về từ một phiên chợ đồ cũ, chuẩn bị đưa cho em trai xem như quà sinh nhật.

Đáng tiếc, thằng nhóc đó không thể dùng.

Tôi bật máy tín lên, muốn tìm xem có tin tức tuyển dụng nào không, còn lên Baidu gửi câu hỏi, không bao lâu liền có người trả lời, đối phương hỏi tôi là nam hay nữ, nếu là nữ, vậy đi phát sóng trực tiếp đi, cái này kiếm được nhiều tiền nhất.

Tôi nhấp mở chương trình phát sóng trực tiếp lớn nhất của Hắc Nham TV, những nữ phát sóng trực tiếp, toàn những chủ kênh có vẻ ngoài thanh thuần điềm mỹ, hoặc là mỹ diễm quyến rũ, trong lúc phát sóng hoặc là nhảy nhót hoặc hát hò, không quan trọng hát hay hay dở, người xem cách một chút sẽ không ngừng đánh thưởng, có nữ chủ kênh vì vậy mà bạo hồng, một lần phát sóng trực tiếp có thể kiếm về được vài vạn.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dáng này của tôi, muốn đương nữ chủ bá? Không lẽ biểu diễn cho người ta xem cái khuôn mặt dị dạng này hả?

Đang chuẩn bị đóng trang web lại, thì tôi thấy một cái phòng phát sóng trực tiếp gặp quỷ.

Tôi vừa nhấn mở thì thấy, chủ kênh lại là nam, đang ở trong một tòa nhà cũ được đồn có quỷ mà livestream, không khí phi thường khủng bố.

Tôi vẫn luôn xem, chủ kênh kia cũng không có nhìn thấy quỷ thật, chỉ là đem lại cho người xem không khí kinh sợ để hù dọa mọi người thôi, người xem cũng rất đông, đánh thưởng cũng rất hào phóng, xem đến đây tôi liền động tâm.

Làm loại phát sóng trực tiếp này, người xem chủ yếu là xem quỷ, đối với chủ kênh có trông như thế nào cũng không quá hứng thú, đúng là thích hợp với tôi mà.

Nói là làm, tôi bỏ ra một ít tiền để mua một chiếc điện thoại trong nước có chất lượng camera không tồi, là cái loại mà pin cực trâu, rồi tìm đồng sự trước kia làm việc ở đó đi cửa sau trả góp.* (Khúc này không hiểu lắm nên dịch dại, đại khái là mua điện thoại trả góp hàng tháng ấy)

Hêt thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, trời vừa tối, tôi liền xuất phát.

Chỗ tôi chọn là một cái phòng khám tư bị bỏ hoang, cách chỗ tôi ở không xa.

Chờ tới cửa phòng khám rồi, tôi dùng di động đăng nhập vào Hắc Nham TV, mở một phòng phát sóng trực tiếp, tên là: Hàng yêu trừ ma, khám phá phòng khám thần quái kinh dị.

Nhắc nhở tâm tình:

(Truyện này mình đọc cũng lâu rồi, giờ tìm lại đọc nhưng không muốn đọc bản convert lắm mình cũng không thấy nhà nào edit truyện này cả nên mình mạnh dạng tự edit vậy hehe. Lúc đầu mình đăng ở trên s1apihd.com nhưng web bị lỗi hay gì mình đăng mới được 1 chương lại vô không được nữa.

Mình thì chậm chạp, văn phong lại dở, nói chung là gà lắm, lần đầu mình tự edit rồi đăng truyện thế này, thôi thì tới đâu hay tới đó đi he :v )