Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 72: Hoàng hôn khuất bóng đợi đêm tan (4)

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

“Mau tránh ra!” Lãnh Văn Uyên phi tới trước, một cước đá Vũ Sùng Châu đang quỳ lạy, thanh đao bằng đá đập xuống khiến vụn đá cùng bụi bặm mù mịt.

“Đại ca…” Vũ Sùng Châu bị đạp không phản ứng kịp, ngơ ngác thì thầm với tượng đá đang giương đao lên.

Tượng đá vô tình vô thần uy vũ lại giáng đao xuống lần nữa, lúc này Vũ Sùng Châu mới tỉnh hồn liền lộn ra tránh.

“Đây không phải là đại ca của tiền bối, là tinh thần chiến đấu của Bách Thắng.” Lãnh Văn Uyên trầm ngâm nhìn nửa đoạn đao đang cắm giữa trán tượng đá.

“Thảo nào ngươi có thể dễ dàng điều khiển nửa đoạn Bách Thắng kia.” Vũ Sùng Châu cắn răng, “Nhưng cho dù là chiến ý, vì sao chỉ tấn công ta?”

Lâm Dung Vi lặng lẽ ở bên chê bai, hào quang nam chính là thứ mà các ngươi có thể dễ dàng hiểu được sao?

“Tiền bối cố tránh chốc lát.” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên kiên định, phi thân lên chiến bào bức tượng, người nhẹ như yến linh hoạt nhảy lên phía trên.

“Nhanh!” Vũ Sùng Châu bị tượng đá nhắm tới, chật vật trốn tránh trong hang động.

Tinh thần Lãnh Văn Uyên hừng hừng như lửa cháy, một tay ấn lên hạt châu trước ngực, kiên định tin tưởng, thân thủ càng nhanh nhạy hơn.

Vũ Sùng Châu bị tượng đá đẩy vào đường cùng, đao đá vung vẩy càng thêm linh hoạt. Thanh đao nặng nề giơ lên lần nữa, bụi đất trong hang động cũng theo đó mù mịt lên khiến Vũ Sùng Châu không thể nhìn thấy hướng bổ của nó.

Bên tai có tiếng gió sượt qua, da đầu hắn tê rần, trong phút chốc cảm thấy cái chết đã gần trong gang tấc.

Một ánh sáng xanh biếc chói lọi xuyên qua lớp bụi mù mịt, tỏa ra bốn phía, Vũ Sùng Châu vô thức nheo mắt lại, một tay che mắt.

Đợi bụi bặm tan hết, Vũ Sùng Châu mới thấy rõ tình trạng trong động, sau khi thấy thanh đao đá kia chỉ cách đỉnh đầu không quá không quá nửa trượng, hắn mới kinh hoàng muốn ngã.

Lãnh Văn Uyên đứng ở đỉnh đầu tượng đá, một tay nắm chặt nửa đoạn Bách Thắng đang cố sức rút ra khỏi trán pho tượng. Máu rỉ ra từ tay hắn chảy lên tượng, lại trượt xuống hốc mắt.

Thoáng như tượng đá đau thương đến chảy huyết lệ vậy.

“Đại ca…” Vũ Sùng Châu né tránh lưỡi đao đứng dậy, ngơ ngác nhìn tượng đá.

“Đại ca.” Hắn quỳ trước mặt tượng đá, ngửa đầu nhìn dung mạo quen thuộc.

“Ta và vị huynh đệ đây đã báo thù cho đại ca.” Vũ Sùng Châu cắn răng nói từng lời, trong mắt là ánh nước, “Người mất không thể truy, người sống lại tạm bợ. Nếu đại ca trên trời có linh, xin hãy giao truyền thừa cho người rút kiếm, thay mặt đại ca chế ngự Dạ Mị, bảo hộ Tiên Vực an bình.”

Lãnh Văn Uyên cầm nửa đoạn Bách Thắng, trong đầu mơ hồ vang lên tiếng hô hùng hồn khiến sắc mặt hắn trở nên nặng nề. Hắn nhảy xuống khỏi tượng đá, lấy nửa thanh đao còn lại ghép với nhau vừa khớp, không có một kẽ hở.

Nhưng sau đó, Vũ Sùng Châu trơ mắt nhìn Lãnh Văn Uyên không chút tiếc nuối ném thanh đao vào trong dung nham nóng đỏ.

“Cái này- chính là tiên khí của đại ca ta!” Vũ Sùng Châu vội vàng chạy tới vách đá, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy dung nham sền sệt nóng chảy, không còn thấy bóng dáng của Bách Thắng đâu.

“Đây là mong muốn của chủ nhân đao phách, vãn bối chỉ làm theo nguyện vọng không phá không lập*.” Lãnh Văn Uyên thờ ơ trả lời

(*không phá không lập: phá bỏ cái cũ để xây dựng cái mới.)

Hai người tĩnh lặng chốc lát, từng đốm đỏ sáng chói bay ra từ trong dung nham như đom đóm, nhanh chóng tụ lại với nhau.

Sau đó là ánh sáng chiếu lên vách đá, chiếu ra những hình ảnh còn lại.

Trên chiến trường mờ tối, một thân bạch y tung bay trong gió, kiếm quang sáng chói quét qua chiến trường, Vi Sinh Huyền Dương kề vai chiến đấu cùng Vũ Sùng Hải, khí thế không thua kém Vũ Sùng Hải chút nào.

Thắng bại gần như đã được quyết định, trước mắt tu sĩ Tiên Vực đã chiếm thế thượng phong, Dạ Mị càng lúc càng yếu thế. Nhưng vào lúc này sắc mặt Vũ Sùng Hải trở nên kỳ quái, tay siết chặt Bách Thắng, cơ thể run bần bật không dừng lại được.

Vũ Sùng Châu chăm chăm nhìn vào hình ảnh trước mặt, rất sợ sẽ bỏ lỡ một giây phút nào.

Khí sắc Vũ Sùng Hải cực kỳ khó coi, một Dạ Mị bắt được thời cơ liền bổ nhào tới. Vũ Sùng Hải cố gắng chống đỡ, tinh thần gần như đã cạn kiệt, hắc khí xâm nhập hết đợt này đến đợt khác vào giữa chân mày.

Ánh mắt hắn tan rã, thân thể run đến kịch liệt. Sau đó chỉ nghe một tiếng gầm thét, Vũ Sùng Hải đột nhiên quơ đao, sử dụng tiên lực. Nơi lưỡi đao quét qua khiến Dạ Mị đã chết tái sinh thành hình.

“Không xong rồi!”

Các tu sĩ đang chiến đấu kinh hoàng nhìn về phía Vũ Sùng Hải, Dạ Mị như được tiêm máu gà đồng loạt xông lên, phát ra từng tràng cười khanh khách ghê rợn.

Thế chiến bỗng chốc bị đảo ngược, ánh mắt tu sĩ càng trở nên tuyệt vọng. Vũ Sùng Hải mất đi ý thức đang liên tục truyền tiên lực vào Bách Thắng, hồi sinh rất nhiều Dạ Mị.

Vi Sinh Huyền Dương nhìn thấy tình cảnh hiện tại liền phi thân tới, y muốn ngăn Vũ Sùng Hải lại nhưng lại bị hắn chống trả quyết liệt.

Trong mắt Vũ Sùng Hải là sự thống khổ vùng vẫy, thân thể lại không thể khống chế mà liên tục quơ múa Bách Thắng phóng thích tiên lực ra.

Chân mày Vi Sinh Huyền Dương nhíu chặt, Vô Nhất Kiếm trong tay lúc này lóa lên trong không trung đánh lạc hướng, y nhanh chóng lao tới bên người Vũ Sùng Hải.

Lần này chính là cảnh tượng hai người đã thấy lúc trước, Vi Sinh Huyền Dương không chút lưu tình dùng Vô Nhất Kiếm đâm vào ngực Vũ Sùng Hải.

Ánh sáng mờ dần, trong hang chấn động khiến đá rơi xuống ào ào, chẳng mấy chốc hang động sẽ sụp đổ.

Cả người Vũ Sùng Châu run rẩy không thôi, mọi chuyện đã rõ ràng, mắt hắn đỏ lên, “Ta- ta lại làm chuyện ngu đần như vậy… Vô Nhất Tiên Tôn…”

Lãnh Văn Uyên cố gắng đứng vững, mắt thấy Vũ Sùng Châu trong cơn bi phẫn muốn chạy về hướng dung nham gieo mình vào xuống.

Hắn không kịp nghĩ nhiều vội vàng chạy tới lôi Vũ Sùng Châu lại, tránh để đối phương rơi xuống.

“Buông ta ra!” Vũ Sùng Châu cố gắng giãy giụa, gân xanh nổi trên trán, “Chỉ vì những gì ta thấy mà ta đã hại chết tiên tôn, có chết cũng không hết tội!”

Lãnh Văn Uyên chợt cười, “Thật ra Vi Sinh Huyền Dương là sư tôn của vãn bối.”

“Cái gì?” Vũ Sùng Châu ngây người, không thể tin được nhìn “Tiên tôn là sư tôn ngươi … Ngươi- sao ngươi còn cười được!”

“Hiện tại tiền bối đã biết sai, vãn bối không giấu giếm nữa.” Lãnh Văn Uyên móc ra hạt châu từ trong ngực, đưa ra cho Vũ Sùng Châu xem.

“Sau Bất Dạ Chiến sư tôn đã trúng ác chủng, dùng nhiều cách để trì hoãn sự ăn mòn nhưng nay khó mà tiếp tục được.” Lãnh Văn Uyên trong lòng đã có dự tính, khẽ mỉm cười, “Sư tôn và vãn bối khi ở tại hạ giới có một đoạn tình duyên, vãn bối lấy thân luyện đan bảo vệ cơ thể hạ giới của sư tôn. Bây giờ thân xác đã bị ăn mòn, sư tôn đã đưa cho vãn bối một viên Tỏa Hồn Châu để khóa lại hồn phách. Chờ đến lúc thích hợp lại chuyển vào trong thân thể hạ giới, tu luyện lại lần nữa.”

Vũ Sùng Châu cực kỳ sửng sốt, chợt bừng tỉnh, “Chẳng trách… Từ sau Bất Dạ Chiến không thấy y quay lại đây. Hóa ra, tự thân y khó giữ nổi…”

Vũ Sùng Châu nghiêm túc nhìn Tỏa Hồn Châu trong tay Lãnh Văn Uyên, không khỏi nhíu mày.

“Thứ này… Hình như không phải là Tỏa Hồn Châu?” Ánh mắt Vũ Sùng Châu đầy sự nghi ngờ, “Sao ta lại cảm thấy giống như là nội đan của yêu thú gì đó?”

Lãnh Văn Uyên sững người, vội vàng nhìn lại hạt châu trong tay, rõ ràng là trong suốt lóng lánh.

“Ngươi đã nhìn thấy Tỏa Hồn Châu bao giờ chưa? Vũ Sùng Châu nhìn đối phương, “Một khi trong Tỏa Hồn Châu có hồn phách, nó sẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng thứ ngươi đang cầm rõ ràng là nội đan của loài yêu thú kỳ lạ nào đó.”

Lãnh Văn Uyên không dám tin, căng thẳng che hạt châu lại, chỉ chừa một kẽ hở để nhìn vào bên trong.

Không một tia sáng, thứ trong tay như nặng ngàn cân.

Thần sắc Lãnh Văn Uyên âm trầm, càng không cười nổi. Hắn không nói hai lời liền xoay người chạy về hướng dòng dung nham.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tui mệt quá nên chỉ tới đây thui.

Muah muah, ngủ ngon.