Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 70: Hoàng hôn khuất bóng đợi đêm tan (2)

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

“Ca… Ca!” Vũ Sùng Châu tràn đầy đau thương, trong chốc lát không thể kiềm chế, liền ôm Bách Thắng khóc rống lên.

Lãnh Văn Uyên và Lâm Dung Vi nhìn nhau, y nhẹ nhàng gật đầu, hắn không dấu vết đến gần, che y ở sau lưng.

“Vi Sinh Huyền Dương! Ta… Ta nhất định khiến ngươi… nợ máu… trả bằng máu!” Vũ Sùng Châu bi thương gào thét, cho dù đã qua ngàn năm nhưng mối hận này vẫn chưa thể nguôi ngoai.

“Những gì ngài thấy cũng không phải là tận mắt, tiền bối chỉ là nhìn một đoạn ngắn mà thôi, sao lại muốn Vô Nhất Tiên Tôn trả bằng máu?” Lãnh Văn Uyên hỏi han đúng mực, cố gắng hỏi thêm chuyện.

“Ngươi- ngươi không trải qua… chiến sự năm đó, làm sao biết… chuyện bên trong!” Vũ Sùng Châu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi hình ảnh người trong thanh kiếm ra băm vằm.

Hắn nắm chặt Bách Thắng, ngồi trước mặt Lãnh Văn Uyên, lắp ba lắp bắp kể lại cảnh tượng năm đó, Lâm Dung Vi ở một bên im lặng nghe, dường như khung cảnh ngày xưa lại hiện lên trước mắt.

Các linh thú vận chuyển tài nguyên hầu như bị Dạ Mị móc sạch thân thể, máu me ồ ạt chảy ra, nội tạng vẫn còn độ ấm co giật. Một đôi mắt to chết cứng trợn trừng nhìn lên bầu trời Dạ Vực, xung quanh là ruồi nhặng bu vào, bay quanh vo ve.

Đây là linh thú do Thuần Thú Sơn đặc biệt nuôi ra để vận chuyển tài nguyên tới Dạ Vực. Có thể mang vác thồ xe rất nặng, dù có chết cũng sẽ không để lọt ra chút linh lực nào.

Xe chuyên chở tài nguyên bị lật đổ qua một bên, ngoài lều vải vụn vặt và cột gỗ rơi ra, thứ khiến người khác chú ý nhất là mấy bình sứ bể tan tành, Linh Châu Tử đổ ra đã bị hút sạch linh khí. Linh khí hóa thành chất dinh dưỡng cho Dạ Mị tái sinh, bồi bổ kẻ thù.

Vũ Sùng Hải chật vật ngã ra, giữa không trung là mấy đám sương đen cuồn cuộn phát ra tiếng cười the thé chói tai.

“Đại ca!” Vũ Sùng Châu rút kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng chạy tới bảo vệ Vũ Sùng Hải, cảnh giác từng cụm sương đen trên bầu trời.

“Mau, đi mau…” Vũ Sùng Hải cắn răng đứng lên, một tay nắm chặt Bách Thắng, máu tươi lẫn bụi đất chảy trên mặt, nhỏ xuống đất Dạ Vực.

“Ha ha ha, hay lắm!” Đám sương dày chậm rãi tụ thành hình người hoặc linh thú trên không trung.

“Giỏi cho cái tên chủ nhân đao phách, rất là ngang ngược nha!”

Đám sương tấn công vào Vũ Sùng Hải, hắn khó khăn lắm mới tránh thoát được. Còn chưa kịp thở một hơi đã thấy mười mấy đám sương lại lao tới.

“Ca!” Vũ Sùng Châu không chút suy nghĩ dùng kiếm đỡ được mấy đòn, nhưng vì đang chắn trước người Vũ Sùng Hải nên không thể tránh được hai đòn đánh lén, hắn lập tức khạc ra một búng máu.

“Nơi này chính là Dạ Vực, là đất của Dạ Mị chúng ta! Bọn tu sĩ các ngươi quá đáng lắm, nhất quyết đuổi cùng diệt tận, đáng đời hôm nay phải chết ở đây!” Bóng người Dạ Mị hóa ra chớp mắt liền biến mất, thoáng cái đã đến sát hai anh em, mắt thấy một đòn này chắc chắn sẽ trúng, hai người cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

“Láo xược!”

Vi Sinh Huyền Dương vừa mới cứu một đệ tử bị Dạ Mị tấn công, đảo mắt nhìn qua, không ngờ hai người kia đã rơi vào tình cảnh như vậy.

Vô Nhất kiếm xé gió như một tia sáng bạc vυ't qua, đâm thẳng vào cơ thể Dạ Mị, kiếm khí chấn động một cái liền khiến mấy đám sương đen tan rã.

“Kẻ nào!” Vài đám sương may mắn còn sống sót sợ hãi không thôi, cuống quýt tránh ra.

Bạch y phần phật lao tới, một tay rút thanh kiếm cắm dưới đất ra, Vi Sinh Huyền Dương bình tĩnh ngăn trước cả hai anh em, tựa như thần binh giáng thế.

“Vô Nhất Tiên Tôn!” Ánh mắt Vũ Sùng Châu sáng lên, không nhịn được nhắc nhở, “Dạ Mị xảo quyệt, cẩn thận!”

Vi Sinh Huyền Dương yên lặng không trả lời, một tay nâng kiếm, dửng dưng quan sát nhất cử nhất động của đám Dạ Mị đang vặn vẹo trước mắt.

“Tu sĩ các ngươi hϊếp người quá đáng! Lại đánh vào cả Dạ Vực, chẳng lẽ muốn đuổi cùng gϊếŧ tận mới vừa lòng sao?” Dạ Mị bất mãn cực kỳ, “Chúng ta cùng lắm chỉ là xin chút linh khí của các ngươi, vậy mà các ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta!”

“Là các ngươi tham lam vô độ, nơi các ngươi đi qua không còn một ngọn cỏ nào có thể sống sót. Nếu cứ tiếp tay cho các ngươi, Tiên Vực chỉ có nước trở thành Dạ Vực thứ hai!” Vũ Sùng Châu lời nói đanh thép tranh luận với chúng.

Bỗng nhiên Vi Sinh Huyền Dương xoay người lại, một kiếm đâm về phía Vũ Sùng Châu. Hắn vốn đang ôm cánh tay, lại không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Nhất Kiếm lướt qua cần cổ mình, đâm tới phía sau.

Ống tay áo trắng tinh sượt qua mặt Vũ Sùng Châu, một mùi hương thanh lãnh xông vào mũi, cường thế lại mang theo sự lạnh lẽo.

“Đại ca!” Vũ Sùng Châu phục hồi tinh thần lại, cả người chấn động, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Hắn quay lại nhìn, sau lưng Vũ Sùng Hải là một đám sương đen lén lút bị một kiếm của Vi Sinh Huyền Dương chấn vỡ, tiêu tán trong không trung.

Ngay sau đó, những đám sương còn lại trong không trung đã tan biến không còn dấu tích.

“Giỏi một trò giương đông kích tây, cúp đuôi mà chạy!” Vũ Sùng Châu vừa tức vừa vội, tự trách không thôi, nếu hắn có thể để ý đại ca cẩn thận, nhất định sẽ không khiến Vi Sinh Huyền Dương bị phân tâm, để bọn Dạ Mị kia thừa cơ chạy thoát.

“Đi chữa thương trước.” Vi Sinh Huyền Dương cảnh giác nhìn quanh, thu kiếm vào vỏ, “Tài nguyên có dị, liên can đại sự.”

Vũ Sùng Hải nhíu chặt mày, tu sĩ đệ tử bị thương được triệu tập ngay ngắn trong doanh trại, tất cả được hạ lệnh không được truyền chuyện này ra, nếu không nhất định sẽ khiến hậu phương nhiễu loạn.

Vũ Sùng Hải bị tập kích, vết thương không nhẹ nhưng để mọi người an tâm nên vẫn nói với bên ngoài là chỉ bị thương ngoài da thôi.

Vũ Sùng Châu từ nhỏ không thích tu luyện, thích nhất cầm kỳ thư họa. Tuy bị ép học qua chút kiếm thuật nhưng cũng chỉ là da lông, còn chưa kịp thấu hiểu rành rọt, cơ thể cũng không cường tráng như đại ca nhà mình.

Vũ Sùng Châu bị đám sương gây thương tích nên chỉ có thể ở trong trướng đọc sách cả ngày. Vũ Sùng Hải không để tâm tới vết thương, mỗi ngày đều vất vả trong doanh trại.

Trải qua chuyện này, hai huynh đệ không còn thờ ơ với Vi Sinh Huyền Dương như trước nữa. Mỗi ngày Vũ Sùng Châu đều cẩn thận chọn vài lời hay ý đẹp trong sách, chép ra gửi cho Vi Sinh Huyền Dương. Trong tình huống không được sử dụng linh khí, những tờ giấy này đem đi đốt lửa quả thật rất tiện, vậy nên Vi Sinh Huyền Dương đều thuận tay nhận lấy.

Dạ Mị rục rịch liên tục, gây ra vài trận ẩu đả nho nhỏ, Vũ Sùng Hải bị thương nên Vi Sinh Huyền Dương đã dẫn đầu các tu sĩ. Liên tiếp thắng lợi mấy lần khiến cho thiện cảm của mọi người với y tăng lên gấp bội, tất cả chuyện này đều truyền đến Tiên Vực.

Tình trạng của Vũ Sùng Hải mỗi ngày một xấu, đan dược sư muốn chẩn trị cho hắn nhưng lại bị hắn cứng đầu cứng cổ từ chối.

Thân là chủ nhân đao phách, bị Dạ Mị đánh lén thành công đã là một việc vô cùng nhục nhã. Hiện tại còn phải chữa trị ở đầu chiến tuyến, nếu bị đệ tử nghe được, ắt sẽ làm tinh thần tu giả xuống dốc.

Các tu sĩ liên tục giành thắng lợi, thế lực Dạ Mị ngày càng suy yếu. Rốt cuộc bọn chúng không thể nhịn được nữa, bí mật hợp lại chuẩn bị đánh một trận cuối cùng cá chết lưới rách với tu sĩ Tiên Vực.

Dạ Mị đánh úp bất ngờ, vết thương của Vũ Sùng Châu chưa lành hẳn nên ở hậu phương chữa trị, còn Vi Sinh Huyền Dương và Vũ Sùng Hải mặc giáp ra chiến trường. Trận chiến này đánh suốt ba ngày hai đêm, tu sĩ tử thương vô số, thương vong bên Dạ Mị lại càng thê thảm hơn.

Hai phe rơi vào trạng thái giằng co, Vũ Sùng Hải đã sắp không chống chịu nổi nữa. Một Dạ Mị hút não tủy của một tu sĩ chết trận thấy chiến sự vô cùng sốt ruột, nó thôi thúc ác chủng trong cơ thể Vũ Sùng Hải, đợi hắn không thể kháng cự nữa liền thuận thế khống chế.

Các tu sĩ chỉ thấy Vũ Sùng Hải đột nhiên phát điên tấn công phe mình, hơn nữa không chút kiêng kỵ thả ra tiên lực khiến cho Dạ Mị tái sinh thành đàn.

Vi Sinh Huyền Dương không hề do dự, trận chiến này liên quan đến an nguy toàn Tiên Vực nên chỉ có thể thắng, tuyệt không thể bại! Bất kể người nào cản đường tới chiến thắng, y nhất định phải loại trừ!

Vũ Sùng Hải vừa chết, Vi Sinh Huyền Dương dẫn đầu những tu sĩ còn lại kiên cường chống chọi kéo lại thế trận, cùng nhau mở một đường máu chiếm thế thượng phong. Những kẻ cầm đầu Dạ Mị thấy thất bại đã định trước mắt, vì bảo tồn tộc nhân còn sót lại, đành phải bất đắc dĩ rút về thật sâu trong Dạ Vực.

Vũ Sùng Châu không biết tình hình cụ thể, vẫn luôn cứu trợ người bị thương cho đến khi tiếng hô thắng lợi vang lên.

*

Chuyện đau thương nhất trên thế gian, không gì bằng nhặt xác thân nhân trên chiến trường.

Vũ Sùng Châu ôm nửa đoạn Bách Thắng, nước mắt không ngừng chảy, “Trước đây, ta nghe nói… đại ca… là do Vi Sinh Huyền Dương gϊếŧ chết, ta nhất định không tin.”

Vũ Sùng Châu nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, lời nói đã lưu loát hơn rất nhiều, “Ta… vẫn luôn coi giữ truyền thừa của đại ca, chờ một người có duyên. Ngươi… chính là người chúng ta chờ.”

Lãnh Văn Uyên lắc đầu từ chối, “Tại hạ theo sư tôn tập kiếm, không đổi được.”

Lâm Dung Vi ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nhìn hắn.

Lãnh Văn Uyên sờ mũi, bất đắc dĩ phải giả bộ quanh co, “Chủ nhân đao phách đúng là một đấng hào kiệt, nếu vãn bối có thể nhận được truyền thừa, cũng là duyên phận trong chốn u minh.”

“Ngươi… Nếu ngươi có truyền thừa của đại ca ta, có thể dễ dàng từ kim tiên thăng lên đại la, tiên tôn.” Ngón tay Vũ Sùng Châu run rẩy lau thân đao, “Chỉ có một việc, ngươi nhất định phải hoàn thành.”

“Là việc gì?” Đáy lòng Lãnh Văn Uyên sinh ra chút dự cảm không lành.

“Muốn lấy truyền thừa, nhất định phải tự tay gϊếŧ chết kẻ đã hạ sát đại ca ta!” Vũ Sùng Châu nghiến răng, trong mắt thoáng hiện ánh nước, “Gϊếŧ Vi Sinh Huyền Dương, ta lập tức giao cho ngươi!”

Sắc mặt Lãnh Văn Uyên cứng đờ, hắn lập tức đứng dậy, không nói hai lời liền muốn kéo Lâm Dung Vi ra khỏi đây.

“Từ từ.” Lâm Dung Vi đè hắn lại, y nhìn Vũ Sùng Châu, “Ngươi nói có giữ lời không?”

“Quân tử nhất ngôn!” Vũ Sùng Châu thống khổ vạn phần, thoạt nhìn không cam lòng.

“Được.” Lâm Dung Vi dắt Lãnh Văn Uyên đi ra khỏi hang động, vừa ra ngoài hắn liền bướng bỉnh đứng lì một chỗ, y kéo thế nào cũng không chịu đi.

“Nếu ta có tu vi đại la kim tiên, nhất định phải gϊếŧ người này trước tiên.” Lãnh Văn Uyên không đếm xỉa đến truyền thừa, lúc này mới được nói ra.

“Chỉ dựa vào mấy hình ảnh kia liền muốn tìm người hại sư tôn. Thật là ngu muội vô cùng, suông suông hại mạng người!” Hắn hậm hực xả ra.

Trong mắt Lâm Dung Vi thoáng qua ý cười, “Trên đời này có rất nhiều người đọc sách tới u mê đầu óc. Vả lại ngươi cũng nói rồi mà, ở chỗ này mấy năm, người tốt cũng phải phát điên.”

Lãnh Văn Uyên nhìn y chằm chằm, ngữ khí chợt yếu hẳn đi “Sư tôn, đệ tử không muốn truyền thừa này.”

Lâm Dung Vi không nói gì, lấy từ trong ngực ra một cái túi gấm, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn.

“Đồng ý với vi sư, nhất định phải lấy được truyền thừa của chủ nhân đao phách.”

Lãnh Văn Uyên ngẩn ngơ nhìn túi gấm, mùi Thùy Vân Hoa quen thuộc nhẹ nhàng tỏa ra.

“Nhưng mà- Vũ Sùng Châu muốn…” Lãnh Văn Uyên cắn môi, dùng sức nắm chặt túi gấm.

“Văn Uyên.” Lâm Dung Vi chăm chú nhìn hắn, y xé một cái túi ở trường bào, từ tốn lấy ra một bình ngọc, bên trong là linh hỏa màu tím sậm lập lòe.

“Ta muốn xem linh hỏa tạo thành cầu vồng, có được không?”

Lãnh Văn Uyên trầm mặc chốc lát, ánh mắt ảm đạm, “Hóa ra sư tôn đã sớm chuẩn bị xong.”

Trong Dạ Vực không thể dùng tiên lực, cho dù đồ để trong nhẫn trữ vật cũng khó mà lấy được.

“Chẳng lẽ ngươi thì không phải sao?” Lâm Dung Vi sờ ngực hắn, lấy ra từng cái bình một, bảy ngọn lửa rực rỡ khác thường, bập bùng đầy sức sống.

“Ta là sợ sư tôn…” Lãnh Văn Uyên muốn giải thích, lại bị ngón tay của y chặn lên môi.

“Ta biết, ta sẽ sống khỏe mạnh, ta cam kết với ngươi.” Lâm Dung Vi nhẹ giọng, “Bây giờ, cùng ta đi thực hiện lời hứa của ngươi trước, có được không?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở thân thiện: Khi nào sắp ngược tui sẽ nhắc nè, hong sợ hong sợ.