Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 35: Dứt đời không dứt tơ lòng vấn vương (7)

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

“Mấy ngày gần đây tiên giả tới Du Long Sơn thật nhiều, hôm qua thấy mười mấy cái đình các nghỉ chân trên núi đều kín cả chỗ, trông thật xứng danh kì cảnh!” Một thiếu niên trong giọng nói hơi có mấy phần hâm mộ.

“Sắp tới mùa Thùy Vân Hoa nở rồi, mười năm một lần mới thấy quang cảnh như thế này.” Thanh niên bên cạnh như là đã thường xuyên chứng kiến cảnh này.

“Đệ mới vừa vào sơn môn, chưa từng thấy Thùy Vân Hoa nở bao giờ.” Thiếu niên nóng lòng muốn xem, “Khi hoa nở đệ có thể xuất ngoại ngắm hoa được không?”

Vị sư huynh kia nhìn tiểu đệ với ánh mắt cảm thông, xem ra đệ tử này là tấm chiếu mới chưa từng trải rồi, “Đến khi đó ngươi không muốn đi thì sư phụ cũng sẽ đuổi ngươi ra.”

“Sao lại thế?” Sư đệ cảm thấy khó hiểu.

“Thùy Vân Hoa, tức là nói hoa nở thành chùm, từ trên rủ xuống như mây. Như là khẩn cầu tiên tử giáng trần rủ lòng thương xót, ban cho nam tiên tới đây một mối nhân duyên tốt.” Thanh niên vỗ vỗ bả vai sư đệ, “Nam tiên còn độc thân có thể lấy cánh hoa của Thùy Vân Hoa bỏ vào một túi gấm, sau đó tặng cho người trong lòng.”

“Vậy chẳng phải là rất tốt sao?” Thiếu niên trong mắt đầy sự trông đợi, hơi xấu hổ, “Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của tiên tử nào thì sau này tu đồ cũng có người bầu bạn.”

“Thùy Vân Hoa chỉ nở vài ngày, mà túi thơm phải lấy cánh hoa khô bỏ vào. Phải làm thật tỉ mỉ, tốn nhiều thời gian, cho nên phần lớn nam tiên đều mua túi thơm làm sẵn đưa cho tiên tử.” Thanh niên giơ hai ngón tay lắc lắc trước mắt sư đệ, “Một chiếc túi thơm giá hai viên linh thạch thượng phẩm, ngươi cảm thấy sư phụ sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao?”

Thiếu niên sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, “Ý huynh là-“

“…Không sai.” Sư huynh thở dài một tiếng, “Ngày xuân hoa nở, mỹ nhân du ngoạn. Chúng ta chính là ở bên cạnh bày sạp bán túi thơm. Mười năm trước nếu không bán được trăm cái thì phải chép mười lần. Mấy năm gần đây càng ngày càng có ít đệ tử nhập môn, e là phải tăng lên thôi.”

Thiếu niên mặt xanh mét như tàu lá chuối, nắm lấy vạt áo sư huynh, “Cầu sư huynh chỉ bảo đệ vài mánh!”

Sư huynh thở dài một tiếng, hai tay xoay đầu tiểu đệ hướng mặt về phía núi.

“Có thấy đôi đạo lữ nam tử vận thanh bào, nữ tử vận hồng bào, dắt theo một tiểu cô nương phấn y kia không? Trông rất tình tứ.”

Ánh mắt thanh niên sáng lên, “Thấy rồi, có phải đến lúc đó đệ phải tìm người như vậy bán túi thơm hay không?”

“Sai!” Sư huynh nghiêm nghị, “Người như vậy tuyệt đối sẽ không mua những vật xa xỉ thế này. Tình cảm họ nồng thắm, đã có con gái. Hơn nữa ngươi nhìn y phục họ xem, đều là hàng trung phẩm. Kiểu gia đình đã có con nhỏ này nhất định là nam tiên tự tay làm túi thơm mới chân thành. Cũng không muốn phí hai viên linh thạch thượng phẩm.”

“Nhìn qua bên kia mau.” Nam nhân chỉ một hướng khác, “Có thấy nam tiên bạch y đang ẩn dung kia không?”

“Thấy được.” Thanh niên chớp mắt, “Có một nam tiên huyền y đi cùng y, không xa không gần. Có lẽ là bằng hữu, loại người này cũng không bán được?”

“Sai!” Sư huynh gõ một cái sau ót sư đệ, “Quan sát cẩn thận chút, y phục trên người cả hai đều là cực phẩm. Phục sức trên người vị huyền y kia đều bằng của cải tích cóp của cả sơn môn nhỏ như chúng ta đấy.”

Thiếu niên tức khắc mặt đầy ước ao, một lát sau nổi lên nghi ngờ, “Kể cả hắn có linh thạch thì mua túi thơm tặng cho ai?”

“Tảng đá trấn trước sơn môn chúng ta còn thông minh hơn ngươi!” Thanh niên lại gõ một phát sau ót, “Nhìn nam tiên huyền y kia, ánh mắt đặt ở đâu?”

Thiếu niên bị gõ đau, một tay che sau ót, cố gắng quan sát tỉ mỉ, bỗng nhiên hiểu ra, “Ánh mắt hắn ta vẫn dõi theo nam tiên ẩn dung phía trước, không dời đi chút nào!”

“Đệ hiểu rồi!” Thiếu niên vô cùng phấn khích, “Hắn tới đây không phải để ngắm hoa mà là đi theo người trong lòng. Nam tử huyền y kia chắc chắn ái mộ vị phía trước. Tìm hắn bán túi thơm không sai vào đâu được!”

“Lại sai” Sư huynh tiếp tục gõ một cái, “Ngươi xem, có thấy nam tử huyền y kia luôn luôn đi sau lưng nam tử bạch y không?”

Thiếu niên ấm ức ôm đầu, “Có thấy.”

“Nghĩ cho thật kỹ, vì sao nam tiên phía trước phải ẩn dung?” Sư huynh không đợi cái tên não như hòn sỏi kia nghĩ thông suốt đã trả lời, “Chắc chắn nam tiên bạch y kia tiên khí phi phàm, hoặc là dung mạo khuynh thành, hoặc chức bậc rất cao. Có thể khiến cho nam tử huyền y kia nhắm mắt theo chân si mê đến đây.”

Thiếu niên ngoan ngoãn lắng nghe.

“Giữa hai người nhất định là nam tử bạch y chiếm vị thế chủ đạo. Tới đây ngắm Thùy Vân Hoa hẳn cũng là ý của vị bạch y.” Trong mắt nam nhân lóe ra tia sáng suy luận, “Thùy Vân mang nghĩa xem trọng quý mến, như thần nữ giáng thế, nguyện ở bên ngươi. Nam tử bạch y mang vị huyền y kia tới đây có ý gì ngươi hiểu chưa?”

Thanh niên gật gù như bồ nông mổ nước, “Ta hiểu rồi, địa vị người kia chắc là thấp hơn. Khẳng định không dám thổ lộ tình cảm vì sợ bị nam tử bạch y ghét bỏ. Nhưng người kia lại có ý với hắn, vì vậy cố ý mang hắn ngắm hoa. Nếu ta tìm nam tử bạch y bán túi thơm y nhất định là muốn mua một cái tặng nam tử huyền y, bày tỏ tâm ý.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Thanh niên lấy từ trong ngực ra mấy chục cái túi gấm, dúi vào tay thiếu niên, “Ngươi canh khi Thùy Vân Hoa nở liền lấy cánh hoa bỏ vào trong túi thơm. Nhớ rõ phải bán được một trăm cái.”

Thiếu niên cười khổ cầm lấy túi gấm, xoay người rời đi. Vị sư huynh chớp mắt một cái đã đuổi theo đôi nam tiên kia.

“Thùy Vân chưa nở.” Lâm Dung Vi đứng ở trước cây, nhìn từng chuỗi nụ hoa còn xanh chỉ mới he hé nở.

“Đợi hai ngày nữa nhất định sẽ nở.” Lãnh Văn Uyên vội vàng đáp lại.

Lâm Dung Vi trầm mặc không nói gì, y theo nhiệm vụ mười hai muốn cùng Lãnh Văn Uyên thăm thú Tiên Vực. Tiếp theo đến nhiệm vụ mười ba chính là đến Dạ Thôn tìm hiểu việc Dạ Mị xuất thế. Lâm Dung Vi đã định ra lộ trình cả rồi. Dạ Thôn hướng bắc, dạo chơi Tiên Vực từ phía nam. Cuối cùng là tới Dạ Thôn. Để tránh hai người ở Dạ Thôn xảy ra chuyện gì không thể du ngoạn được.

Thắng cảnh Tiên Vực phía nam nổi tiếng nhất phải nhắc tới Du Long Sơn. Đây chính là một dãy núi cao ngút kéo dài ngàn dặm. Y vốn dĩ muốn hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ định tùy ý tới đây ngắm bình minh trên đỉnh núi. Bỗng nhiên Lãnh Văn Uyên lại nói cái gì mà bánh hoa, sau đó nhất định dẫn y tới đây. Thùy Vân Hoa chưa nở, cuối cùng còn phải đợi thêm mấy ngày, vô cùng phiền toái.

“Thùy Vân Hoa mười năm nở một lần, núi này vừa hay đều là cây Thùy Vân. Khi hoa nở chính là tràn ngập thiên địa, phồn hoa tột cùng.” Lãnh Văn Uyên len lén quan sát nét mặt Lâm Dung Vi, chỉ sợ khiến y không vui.

Lâm Dung Vi cũng cảm giác được từ sau khi y dọa Lãnh Văn Uyên một lần, hắn ta càng trở nên cẩn thận, mỗi phút mỗi giây đều muốn dính lấy y. Chỉ sợ sơ ý một chút liền không tìm được y nữa.

“Làm sao mà ngươi biết điều này?” Lâm Dung Vi dù đã xem qua nguyên tác cũng không biết trên Du Long Sơn còn có thịnh cảnh như vậy.

“Sau khi vào Cửu U bí cảnh, đệ tử trên đường gặp được rất nhiều tiên hữu. Bọn họ đối đãi với đệ tử rất thân thiện.” Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, “Đệ tử có nhắc đến họ trong Tâm Ý Tương Thông, sư tôn còn nhớ không?”

Trong những năm qua số tiểu đệ Lãnh Văn Uyên nhắc tới không một trăm thì cũng bảy tám chục. Theo nguyên tác thì các tiểu đệ này cũng là dùng để đánh cho Vi Sinh Huyền Dương một trận. Lâm Dung Vi nghĩ cũng không muốn nghĩ, làm sao có thể nhớ từng người một.

“Đệ tử gặp được một tiên hữu tên là Thẩm Tửu. Chính là người nơi này. Lúc rảnh rỗi từng nhắc tới Du Long Sơn, cho nên đệ tử muốn đến nơi đây xem thử.” Lãnh Văn Uyên cung kính đáp lời.

Những người này trong nguyên tác về sau đều giúp Lãnh Văn Uyên san bằng Ngũ Tông Sơn, Lâm Dung Vi cảm thấy cái loại định mệnh này dù y có cố thay đổi thế nào đi nữa thì những người Lãnh Văn Uyên quen biết đều y hệt không thiếu một ai. Nhất là những người có thể gây bất lợi cho y và Ngũ Tông Sơn.

“Lãnh tiên hữu!” Xa xa truyền tới một tiếng gọi, khiến mấy lời “Ít giao lưu cùng những người này” của Lâm Dung Vi phải nuốt ngược về.

Lãnh Văn Uyên quay lại nhìn, mắt sáng lên, hắn vui vẻ giới thiệu, “Sư tôn, đây là vị bằng hữu mà đệ tử vừa nhắc tới.”

Y nâng mắt nhìn theo hướng tiếng kêu, liền thấy người thanh niên kia cả người đều khoác trường bào xanh lá, tự cho là mình rất tuấn mỹ, ngũ quan nhòn nhọn, hệt như vua Elf trong Lord of the Rings vậy.

Mà sao gã này thích mặc màu xanh lá cây như vậy!

“Thẩm Tửu huynh.” Lãnh Văn Uyên cười rất tươi trả lời.

“Lãnh tiên hữu muốn tới đây sao không nói trước một tiếng?” Thẩm Tửu cũng cười, có vẻ rất thân thiết với Lãnh Văn Uyên.

Hắn chỉ mỉm cười không trả lời, Thẩm Tửu như trêu đùa mà nói, “Ta mới vừa giảng dạy cho sư đệ chút chuyện. Không nghĩ rằng vừa nhìn qua đây lại thấy Lãnh huynh. Vừa rồi còn tưởng nhìn nhầm, phong thái này so với trong bí cảnh nhu hòa hơn không ít nha.”

Lãnh Văn Uyên ngượng ngùng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Dung Vi.

“May là ta tinh mắt, nhận ra bội sức của Lãnh huynh nên mới xác định đúng là huynh rồi.” Thẩm Tửu giương mắt nhìn về phía Lâm Dung Vi đang đứng sau lưng Lãnh Văn Uyên, “Vị này là…”

“Đây là…”

“Bằng hữu.” Lâm Dung Vi nhàn nhạt chen lời, ngữ khí lạnh lẽo.

Thẩm Tửu nghe thanh âm này hơi ngẩn ra chút, rất nhanh kịp phản ứng lại mà thản nhiên cười một tiếng, “Nếu là bằng hữu của Lãnh huynh thì cũng chính là bằng hữu của Thẩm Tửu ta. Không bằng để ta đối đãi tận tình địa chủ, mời hai vị đến Du Long Trang của ta nghỉ ngơi?”

Còn chưa chờ Lâm Dung Vi cự tuyệt thì Lãnh Văn Uyên đã từ chối trước, “Đa tạo hảo ý của Thẩm Tửu huynh nhưng chúng ta chỉ cần tìm nơi nào đó rồi biến ảo ra lầu các là được, không cần làm phiền đến trang chủ.”

“Vậy cũng được.” Thẩm Tửu như là khó xử cười khổ, “Ngươi cũng biết sư phụ ta như thế nào rồi. Người gì đâu mà suốt ngày muốn vơ vét của cải, thật muốn vắt cổ chày ra nước. Các ngươi tới cũng sợ không tiếp đãi chu toàn được.”

Thẩm Tửu chợt nhớ tới vài chuyện, “Làm sao có thể so với sư tôn tốt của Lãnh huynh được. Đến nằm mơ cũng phải gọi mấy tiếng. Mỗi ngày còn phải gửi tin, chỉ sợ mất liên lạc.”

Lãnh Văn Uyên trừng mắt một cái, có mấy phần khẩn trương.

“Ai dà, vị huynh đài này ngươi có biết sư tôn của Lãnh huynh không?” Thẩm Tửu vỗ vỗ bả vai Lãnh Văn Uyên, “Trong bí cảnh chúng ta gặp được một dòng linh tuyền, bèn cởi đạo bào xuống ngâm một chút. Đúng lúc vị huynh đệ Vũ gia nhắc tới quần trong của hắn là tiểu thê may cho. Lãnh huynh lại nói quần trong của hắn là do sư tôn mua. Cười chết chúng ta ha ha ha.”

Lâm Dung Vi nghe xong cứng cả mặt, cũng cảm thấy hơi lúng túng. Lúc ấy Lãnh Văn Uyên cả người quấn vải rách, đúng lúc Tụ Bảo Các lại dâng lên một bộ y phục đầy đủ. Hôm nay người ngoài nhắc tới, quần trong cả giày vớ kia đều là sư tôn tặng cho. Nghe thế nào cũng thấy mờ ám, như là sư tôn có sở thích gì kì lạ vậy.

“Không đúng không đúng!” Lãnh Văn Uyên vội vàng chối, “Lúc ấy bọn họ nhận ra bộ y phục này quý giá nên nói rằng ta xuất thân từ danh sơn quý môn. Ta nói rằng là do sư tôn tặng cho, càng không có ý khoe khoang tài vật…”

“Đúng đúng đúng, Lãnh huynh nói đúng.” Thẩm Tửu vô tình thấy Lâm Dung Vi liếc Lãnh Văn Uyên một cái, “Phẩm hạnh của Lãnh huynh như thế nào, chúng ta đều biết khi đồng hành cùng nhau trong bí cảnh rồi. Chưa kể Lãnh huynh còn cứu ta hai lần, nếu Lãnh huynh cần gì, người làm huynh đệ như ta nhất định không chối từ.”

“Hôm nay tới huynh tới cửa nhà ta. Huynh muốn dạo chơi nơi nào cứ nói, ta đưa các ngươi đi thưởng thức cảnh trí trước.”

“Không cần.” Lãnh Văn Uyên thoái thác lời mời, “Chúng ta muốn đi tìm nơi biến ảo lầu các trước rồi từ từ chờ Thùy Vân Hoa nở.”

“Lãnh huynh chớ xấu hổ nha, có phải ngươi sợ ta kể chuyện của ngươi trong bí cảnh ra hay không?” Ý cười của Thẩm Tửu càng đậm, “Không phải là mỗi ngày đều ôm quyển trục chờ sư tôn trả lời sao? Còn bận tâm họa lại dung mạo sư tôn ngươi trên bãi cát nữa. Chưa kể gặp ảo ảnh sư tôn đến mất hồn mất vía suýt chút nữa té xuồng đầm lầy, chúng ta còn chưa phải kéo ngươi lên thì có gì ngượng ngùng chứ?”

Lãnh Văn Uyên ngại đến sượng cả người, vệt đỏ kéo từ tai đến tận cổ.