Hãy Cho Anh Theo Đuổi Em

Chương 40: Tuyên bố đính hôn

Lời mở đầu: Trước khi đọc chap này hãy quay lại đọc chap trước. vì chap trước chị có thay đổi một số nội dung. Chúc các em, các bạn đọc truyện vui vẻ.

..._________...

Cho nên anh hiểu rõ cảm giác của Yona lúc này. Vì quá đau khổ khi mất con nên mới trở nên như thế.

"Em đừng suy nghĩ lung tung nữa được không? Việc quan trọng nhất của em bây giờ là nghỉ ngơi. Những chuyện khác bỏ qua đi"

Yona dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh" Bỏ qua sao, anh nói em cứ thể bỏ qua cho người hại chết con em sao? " Nụ cười của cô ta, khiến anh run sợ.

" Em nghỉ ngơi đi, anh không muốn nhắc tới chuyện này"

Vì anh hiểu tâm trạng của Yona nên anh không muốn cãi nhau với cô

"Ha Ha đúng rồi, vì cậu ta là người anh yêu, người anh muốn cưới mà. Còn em đâu phải người anh yêu và muốn cưới. Đứa con ngoài ý muốn đó anh cũng đâu có cần."

Yona đập phá đồ đạc tùm lum trong phòng, rồi gào khóc. Khiến anh phải ngay lập tức ôm cô ta dỗ dành.

"Em thôi đi được chưa. Em thừa biết anh là Gay và anh yêu Bạch Dương , nhưng em vẫn cố chấp không buông con gì, con anh mất anh xót xa lắm chứ. Em có nghĩ tới cảm giác của anh không? "

Cả hai im lặng, không ai nói gì nữa. Hộp cháo cũng đã rớt đất bẩn hết rồi. Anh liền ra ngoài mua cháo cho cô ta.

Thật chẳng đúng lúc mẹ anh muốn đến đưa ít trái cây cho Yona. Vừa hay đúng lúc nghe hết câu chuyện. Hình tượng người con trai lý tưởng của bà sụp đổ. Bà không thể chấp nhận được sự thật rằng con mình là Gay.

"Nếu để ba nó biết được chiyện này, chắc ông sẽ đánh chết nó và đuổi ra khỏi nhà mất. Nói thẳng ra là kỳ thị LBGT." Bà nghĩ

Mẹ anh đã quay mặt bỏ về, bà chẳng nói năng gì với ba anh cả. Cứ im im đi vào phòng, ngồi xuống lật cuốn album hình hồi nhỏ của anh xem. Mà lòng buồn khó tả, có cách nào đưa cậu con trai của bà trở về được hay không?

Ba Nhật Nam đẩy cửa đi vào.

"Bà làm gì mà đi về không nói gì với tôi, mà chui vào đây xem album thế."

Bà cố gắng lau hết nước mắt tươi cười nhìn chồng.

"Tôi nghĩ tới ngày nó lấy vợ tự nhiên thấy buồn thôi"

Ha ha ha "Cái bà này, con trai lớn thì phải lấy vợ, sinh con chứ."

Những giọt nước mắt đang chực chờ nơi khóe mắt đã rơi xuống.

"Đúng rồi lấy vợ, sinh con... Sinh con" Bà lại càng đau lòng hơn.

"Gay thì làm sao có con được chứ. Trong khi ba nó lại mong có đứa cháu nội. Gia đình thì chỉ có mình nó thôi. Giờ phải làm sao đây"

...

Dù biết là thời đại 4,0 nhưng đâu phải bậc phụ huynh nào cũng dể dàng chấp nhận rằng. Đứa con trai mình mang nặng đẻ đau, một đứa con vừa đẹp trai học hành giỏi giang lại lại không thể lấy vợ sinh con cho họ bình thường như bao người. Đâu phải ai cũng có thể vượt qua được định kiến của xã hội. Cái gì cũng cần ohair có thời gian. Nếu ngay bây giờ bảo mẹ anh chấp nhận sự thật thì quả thật bà không làm được.

........

Giờ đây anh mới nhớ còn một người khác cũng đang nằm viện ở đây. Nhật Nam ghé phòng của bé nhưng y tá nói rằng cậu đã xuất viện rồi.

" Thằng nhóc đó lạ lắm sức khỏe đang yếu vậy mà cứ đòi xuất viện về? " Chị y tá nói

" Sức khỏe yếu sao ạ, chị có biết, em ấy bị sao không?"

"Xin lỗi cậu chúng tôi không thể tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân cho anh được. Cậu thông cảm, tôi xin phép đi trước." Y tá trở về phòng trực.

..

Anh quay lại phòng đưa cháo cho Yona.

"Em ăn đi".

Cô ta nhận lấy hộp cháo từ anh, ăn ngon lành.

"Ngày mai em muốn xuất viện về nhà"

"Được"

..

Ngày hôm sau Yona được xuất viện về nhà. Cả nhà hai bên mở tiệc ăn mừng ghê lắm. Trên bàn ngập tràn món ăn ngon. Đúng là con cưng của hai gia đình. Trong bữa tiệc ba của Nhật Nam tuyên bố tin động trời. Vì ông muốn gia đình mình có trách nhiệm với Yona, dù sao con trai ông cũng là người có lỗi.

Ba của Nhật Nam bưng ly rượu vang lên dõng dạc tuyên bố.

"Vợ chồng tôi đã nghĩ rất kỹ rồi. Chúng tôi muốn tháng sau làm lễ đính hôn cho hai đứa nó. Làm khi nghỉ hè để vào năm học chúng có thể tập trung học hành hơn."

"Tôi thấy vậy cũng được"

"Ừ cũng được"

Mẹ của anh thì tán thành cả hai tay vì bà nghĩ rằng càng lấy vợ sớm cho nó, thì còn có thể thay đổi được con trai.

Anh giật mình làm rơi ly nước của mình xuống đất vỡ tan tành. Mọi người quay lại nhìn anh.

"Nhật Nam không khỏe hả con?"

Chỉ riêng mẹ anh và Yona thì hiểu nguyên nhân. Cô ta lại gần khoác tay anh, nhìn anh yếm.

"Chúng ta sẽ hạnh phúc phải không anh?"

"Nhưng.. Con còn chưa đi học đại học mà..."

"Không nhưng gì hết, đính hôn xong con đi học như bình thường."

Ba của Yona hỏi "Không lẽ con không muốn lấy nó sao?"

"Cháu... Cháu.... Cháu...

" Quyết định vậy đi, hai đứa chỉ việc chuẩn bị thật xinh đẹp, bảnh trai để mặc lễ phục thôi. Còn lại chúng ta lo hết." Ba của anh lên tiếng.

...

" Dạ, Con đi vệ sinh một lát"

Vao nhà vệ sinh anh mới xả hết sự uất ức, tức tối tiếng người ra. Anh đấm tay vào tường làm bể miếng gạch men ốp tường,tay chay máu, nhưng anh vẫn không ngừng đánh.

Anh biết mình có lỗi với Yona, nhưng không thể vì lý do này mà lấy người mà anh không yêu làm khổ người ta, anh cũng chẳng vui vẻ gì.

"Bé còn muốn gặp anh không?" Ngay lúc này đây anh nhớ bé lắm, nhớ phát điên lên.

Anh rất khổ sở khi ohair đứng giữa các sự lựa chọn.

Một bên tình là bé người anh yêu và yêu anh nhất, là người anh từng hứa sẽ mãi bảo vệ.

Một bên hiếu là thực hiện hôn ước ân tình của ba mẹ. Yona người anh đã cướp đi đời con gái lại bị sảy thai, tổn thương vì anh.

"Bé ơi anh phải làm sao đây?" Anh mò tìm điện thoại gọi cho bé. Nhưng lại là số thuê báo quý khách.....

Anh từng tự tin tuyên bố với em rằng anh sẽ giải quyết tất cả, còn em chỉ cần tin vào tình yêu của chúng ta. Vậy mà giờ chính anh lại chẳng thể tin và bảo vệ đựơc nó nữa. Anh tồi tệ lắm phải không, bé chắc giận anh lắm nhỉ.

Anh quay trở lại bữa tiệc, trên tay quấn băng gạc trắng. Anh cầm luôn chai rượu vang uống ực ực. Trước khi quá say, anh trở về phòng cầm theo 2 lon tiger nữa. Anh uống lần lộn rượu vang rồi bia, anh cứ uống cho tới khi say mèm. Anh lại cầm điện thoại lên, bấm gọi..

"Vợ ngốc" là tên của Bạch

Dương anh lưu tring điện thoại.

Thật may nay điện thoại cậu mở lại rồi. Thấy số anh hiện lên cạu ngập ngừng, muốn bấm tăt nhưng trái tim thôi thúc cậu bắt máy.

"Bé ơi, anh nhớ em, bé ơi em ở đâu? Bé ơi anh xin lỗi, bé ơi, bé ơi, bé ơi... Anh say rồi, lúc say anh lại càng nhớ em.. Yêu em... Bé.. Bé ơi..."

Cậu không còn mạnh mẽ được để nói những lời lạnh lùng với anh nữa. Cậu khóc òa trong điện thoại, vì nỗi nhớ anh...

" Anh đang ở đâu? "..

Tút... Tút.. Tút.. Tút...