Hãy Cho Anh Theo Đuổi Em

Chương 29: Không thể xóa bỏ hôn ước

Bạn của Yona gọi điện.

"Tụi tao có chuyện động trời nói mày nghe này"

"Chuyện gì, nói lẹ đi tao đang không vui",

"Tụi tao thấy Nhật Nam và Bạch Dương đi với nhau ở quán trà sữa ý. Mà hai người đó thân thiết lắm, giống như đang yêu vậy á. Mà họ cũng rất quen chị phục vụ, khách quen hay sao á"

Yona tức giận nắm chặt bàn tay

"Tụi mày gặp họ ở đâu? " Yona hỏi

"Đang ở quán trà sữa tụi tao hay uống nè"

"Ừ, tao cup máy đây"

"Thì ra đây là lý do hôm đó anh ấy tức giận với mình như thế. Anh đã biết chuyện cậu ta tai nạn rồi sao."

"Em không tin là anh yêu cậu ta. Em không tin anh yêu đàn ông. Em nhất định sẽ khiến anh yêu em "

...

"Về thôi trễ rồi anh ơi"

Anh nhõng nheõ "Nhưng anh chưa muốn về."

Cả hai ai về nhà nấy. Tối đó Yona gọi điện cho anh liên tục mà anh không hề bắt máy.

Về tới nhà, lúc đang ăn cơm véi cả nhà. Đột nhiên anh hỏi

"Ba mẹ, con có chuyện muốn hỏi"

"Có phải con có hôn ước với Yona không?"Anh hỏi thẳng vấn đề

"Ừ đúng rồi, ba mẹ định nói với con mà chưa kịp nói. Con bé Yona nó bảo để nó tự nói với con." Mẹ của anh chia sẽ

Mẹ của anh cực kỳ thích Yona "Tháng sau là sinh nhật con bé rồi. Tới lúc đó mình đính hoin cho hai đứa nhỏ được rồi"

"Đúng rồi đấy" Ba cậu đồng tình

Cậu đặt chén cơm xuống. "Con không thể lấy Yona đựoc"

"Tại sao" Ba cậu hỏi

"Nó là cô gái tốt mà" Mẹ cậu ngạc nhiên khi Nam từ chối cưới Yona

"Vì con không hề yêu em ấy"

"Tưởng gì, có khó gì đâu. Đính hôn xong rồi tập yêu cũng được mag." Mẹ cậu đáp

"Tình yêu thì phải xuất phát từ hai phía. Con chỉ coi em ây là em gái mãi mãi không thay đổi"

"Cứ cưới về từ từ mà yêu nhau. Năm xưa ta từng hưa với nhà họ lớn lên sẽ rước nó về làm dâu chăm sóc nó. Ta không thể nuốt lời được" Anh bắt đầu tức giận

"Nhưng con yêu người khác rồi"

"Con yêu ai"

"Mẹ không hề thấy con dắt ai về nhà chơi đâu"

"Nói chung là con chỉ muốn giải trừ hôn ước mà thôi"

Ba của anh tức giận, đập bàn rồi đứng lên

"ăn nói ngông cuồng. Nhất định phải lấy con bé. Chiyện này không được nhắc lại" Ông bỏ đi khỏi bàn ăn.

Mẹ anh an ủi "ba giận quá nên mới nói vậy thôi, con đừng buồn.

" Con hãy chia tay cô gái đó đi. Vì hôn ước này con không thể hỉy được đâu. Nếu hỉy nó nhà ta sẽ trở thành kẻ bội tín, ăn cháo đá bát"

Anh bỏ lên phòng không nói gì với mẹ nữa. Anh chui vào chăn, nghĩ tới cảnh phải cưới người mình không yêu. Để lại bé một mình, anh không cầm lòng được, nước mắt tuôn rơi. Lúc này điện thoại anh reo. Là bé nhắn tin cho anh.

"Hé lu tình yêu to bự của em"

"Anh đây"

"Anh làm gì đó?"

"Anh vừa ăn tối xong, đanh nằm thôi. Em ăn chưa? "

"Em ăn rồi, hih nhớ em không?

" Có, anh ước gì mình mãi mãi như bây giờ"

" ý anh là sao, anh nói lời ngu ngốc gì thế. "

" Không có gì, anh chỉ là lo xa quá thôi".

"Đừng nghĩ nhiều, mình cứ bình thường vậy thôi. Yêu thì yêu vậy thôi, tới đâu thì tới."

"Anh sợ anh không làm đựoc. Không đem lại hạnh phúc cho em."

"Em không lo giờ chúng ta phải chăm chỉ hơn nữa, học giỏi, nhanh vào đại học, đi làm rồi cưới nhau hihi"

"Sao em nghĩ xa thế?

" Hi em đang tưởng tưởng ngày cưới mình sẽ mặc gì anh nhỉ? "

Anh nằm đó đọc tin nhắn của cậu mà nước mắt rơi. Anh có lỗi với em.

" Em muốn mắc gì thì mặc đó, em thích là được"

"Dạ"

Vậu không nhắn tin nữa, muíon nghe giọng anh.

...

Cậu gọi điện cho anh

"Anh nghe"

"Em nhớ anh".

"Anh cũng thế, yêu em"

"Giọng anh sao thế, anh khóc à, sao giọng anh kỳ thế"

"Anh là đàn ông mà khóc gì em"

"Em cũng là đàn ông mà hay mít ướt đây sao."

"Vì em là em bé của anh"

Cậu cười vui, hạnh phúc lắm.

"Dạ, bé của anh buồn ngủ rồi."

"Ừ vậy thôi em ngủ đi, ngủ ngon"