Ánh mắt người đàn ông trên giường bệnh thật sự quá mức xa lạ, khiến Hạ Hề không cách nào bước tiếp được nữa.
"...Ngượng ngùng quá, quấy rầy rồi." Hạ Hề xoay người.
Còn chưa chờ cô ra đến cửa đã bị một bàn tay nhỏ mềm mại bám lấy: "Mẹ..."
Hạ Hề buộc phải dừng bước chân xoay người lại, An An mở to đôi mắt vô tội nhìn cô, đôi mắt khóc một ngày vẫn còn hồng hồng, Hạ Hề bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay xoa đầu cậu: "Nhóc mít ướt."
"Con mới không phải nhóc mít ướt đâu, con đã bốn tuổi rồi, ba nói con đã trưởng thành, có thể bảo vệ mẹ, con mới không thèm khóc đâu."
An An nắm tay Hạ Hề đi đến trước giường bệnh, một cái tay khác bắt lấy cánh tay Phó Nam Cẩm trên giường, sau đó ngoan ngoãn ngồi một chỗ vui vẻ cười.
Biểu tình người đàn ông trên giường bệnh từ khi nhìn thấy Hạ Hề không xuất hiện bất kỳ biến hóa gì, đây là biểu cảm nên có khi nhìn thấy vợ mình sao?
Đây rõ ràng là phản ứng khi nhìn thấy người xa lạ mà!
Trong lúc Hạ Hề quan sát Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm cũng quan sát Hạ Hề, nghĩ đến những lời nói phía trước của An An "Ba không quen con, mẹ cũng không quen con", Phó Nam Cẩm đoán Hạ Hề có lẽ cũng mất đi một phần ký ức.
Mặc dù chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh trên người hắn cũng không phải phải chỉ một lần.
Nhưng cô gái trước mặt cái này, có vẻ như cũng không phải kiểu hắn sẽ thích.
Hai người mặt đối mặt nửa ngày, vẫn không ai chịu mở miệng nói chuyện trước, không khí trong phòng lâm vào một trận xấu hổ, chỉ có An An một tay lôi kéo ba, một tay lôi kéo mẹ cười đến cực kỳ thỏa mãn.
Hạ Hề thấy người trên giường không hề có ý định mở miệng, do dự một lát, hỏi: "Anh quen biết tôi sao?"
"Không nhớ rõ." Phó Nam Cẩm trả lời cô.
"Hả?" Hạ Hề kinh ngạc mở to hai mắt, "Cái gì gọi là không nhớ rõ?"
"Mẹ, ba với mẹ giống nhau, đều không nhớ rõ An An."
"Cái gì?" Hạ Hề cảm thấy bị xối một đầu đầy máu chó, đầu năm nay mất trí nhớ còn có tổ chức thành đoàn thể sao?
Hạ Hề mang theo nghi ngờ đối diện với ánh mắt của Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm không hề có ý định trốn tránh, đôi mắt tuy rằng lãnh đạm, nhưng có vẻ thực sự thanh tỉnh, bộ dạng không giống như đang nói dối.
"An An..." Hạ Hề thu hồi tầm mắt, nhìn về phía An An ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngồi xổm xuống đối diện với cậu, cố gắng nói chuyện thật nhẹ nhàng, "Cháu tên An An phải không?"
"Đúng vậy, con tên Hạ An An."
"Hạ An An à..." Tại sao lại là họ Hạ chứ?
Hạ Hề chớp chớp mắt, "Thật ra thì An An, cháu có phải nhận nhầm ba mẹ rồi không, cháu nhìn xem hai chúng ta, có phải chỉ là dáng dấp tương đối giống ba mẹ của cháu hay không, chứ sự thật cũng không phải là ba mẹ của cháu?" Nào có chuyện ba mẹ lại cùng nhau mất trí nhớ.
Đôi mắt vừa đen vừa sáng của An An nhìn chằm chằm Hạ Hề nửa phút, đột nhiên khóe miệng bẹp một cái, "Oa" một tiếng khóc rống lên.
Chân tay Hạ Hề nhất thời luống cuống: "Cháu đừng khóc mà, có chuyện gì từ từ nói, cháu như vậy là không nói lý nha, chúng ta có thể nói chuyện được không, có thể không khóc được không?"
Lần này An An không giống như thời điểm ban ngày thút tha thút thít, mà là gào khóc, nội tâm đứa trẻ vốn là mẫn cảm lại phải trải qua tình huống ba mẹ lần lượt đều không quen biết cậu, không cần cậu, rốt cuộc nhịn không được.
An An khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng có chút tâm tê liệt phế.
Hạ Hề trấn an nửa ngày, An An chẳng những không có ý định dừng lại, ngược lại còn có xu hướng càng khóc càng thương tâm, Hạ Hề cuối cùng chỉ có thể chân tay luống cuống ở một bên nhìn.
"Làm sao vậy, An An, sao cháu lại khóc?" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hạ ba cùng Hạ mẹ xách theo mấy hộp cơm bước vào, nhìn thấy An An khóc thương tâm như vậy, lập tức nóng nảy, "Hạ Hề, con làm cái gì vậy?"
Hạ Hề theo bản năng giơ cao hai tay: "Con cái gì cũng chưa làm, mọi người đừng oan uổng con."
Hạ mẹ buông hộp cơm xuống, bế An An lên, đau lòng xoa nước mắt trên mặt cậu: "Nói cho bà ngoại nghe, ai khi dễ An An?"
Ngón tay chỏ của An An chỉ về hướng Hạ Hề, thút tha thút thít nói: "Ngoại, bà ngoại, mẹ, mẹ nói mẹ không cần, không cần An An..."
Hạ mẹ đột nhiên nhìn về phía Hạ Hề, loại ánh mắt lạnh thấu xương này chỉ có trước đây lúc Hạ Hề làm bậy mới có thể xuất hiện, sau khi Hạ Hề lên đại học, đã thật lâu chưa từng nhìn thấy.
Hạ Hề nhăn lại cái mũi đối với An An, tiếng khóc vừa mới yên tĩnh xuống tức khắc lại vang lên.
"Hạ Hề..." Lần này liền Hạ ba cũng nhìn không nổi, "Con làm cái gì vậy?"
"Con..." Hạ Hề ủy khuất đến cực điểm, con làm cái gì chứ?
"Ông ngoại, đừng mắng mẹ, ba nói cháu là đàn ông, phải bảo vệ mẹ, ông không thể mắng mẹ." Trên mặt An An treo đầy nước mắt duỗi tay với Hạ Hề, "Mẹ ơi, ôm..."
Thực ra Hạ Hề rất chán ghét trẻ con, đám trẻ của người thân trong nhà tụ tập lại với nhau giống như là một đống pháo nổ vậy, "Đùng đùng" thực sự ầm ĩ, đám nhóc con đó đã từng đem thú bông của cô ném vào bồn cầu, còn đổ nước vào laptop của cô, khiến cô phải làm lại luận văn tốt nghiệp một lần nữa, mấy chuyện như thế nhiều không kể xiết, vậy nên Hạ Hề nhìn đến loại sinh vật trẻ con này theo bản năng có chút sợ hãi.
Huống hồ đột nhiên đem một đứa trẻ đẩy lại đây nói là con của cô, chuyện này cũng quá là hoang đường rồi, làm người ta không cách nào tiếp nhận rồi.
Hạ mẹ thấy Hạ Hề đứng bất động không có ý định duỗi tay ôm An An, không khỏi trừng mắt nhìn cô một cái.
Hạ Hề tiếp nhận ánh mắt mẫu thân nhà mình, lại thấy An An khóc xác thật làm lòng người nảy sinh cảm giác không đành lòng, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống đem cậu ôm lên: "Được rồi, được rồi, đừng khóc..."
An An thút tha thút thít nức nở trong thời gian ngắn cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Hề cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, nhỏ giọng uy hϊếp: "Không được khóc."
Tiếng khóc của An An lập tức ngừng lại, tay nhỏ che miệng nhìn Hạ Hề, bộ ngực nhỏ run run, trong ánh mắt còn mang theo vài giọt mắt chưa kịp rơi xuống.
"Hạ Hề, sao con có thể hù dọa An An như thế?" Hạ ba bất mãn trách cứ Hạ Hề.
Hạ Hề cảm thấy tâm có chút chua, đây quả là điển hình của việc có cháu ngoại liền quên luôn con gái.
Hạ Hề nghĩ nghĩ, đột nhiên xoay người nhìn về phía người nãy giờ vẫn nằm ở trên giường không mở miệng nói chuyện: "Anh chẳng lẽ không muốn nói cái gì sao?" Đứa bé này bộ dáng cùng cô không có nhiều điểm giống nhau lắm, nhưng thật ra cùng người đàn ông trên giường này như là một khuôn đúc ra.
Phó Nam Cẩm quan sát toàn bộ quá trình, xác định cô gái trước mắt tên Hạ Hề này giống hắn đều mất đi rất nhiều ký ức.
Phó Nam Cẩm một cánh tay bị gãy xương, chỉ có thể dùng một cái tay khác chống thân thể ngồi dậy, Hạ mẹ vội vàng chạy lại đỡ hắn: "Cẩn thận một chút, cánh tay ngàn vạn lần không được dùng sức, thương gân động cốt phải chăm sóc thật tốt một trăm ngày."
Hạ Hề nhìn mà sửng sốt, bộ dáng ôn nhu cẩn thận này, thực sự là mẹ của cô sao? Người đàn ông trước mắt này mới là con ruột của bọn họ phải không?
Phó Nam Cẩm ngồi ngay nhắn, nhìn Hạ Hề một cái, lại nhìn đứa bé trong ngực Hạ Hề một cái, ngước mắt nhìn Hạ ba cùng Hạ mẹ nói: "Nếu tôi thật sự đã kết hôn sinh con, tôi sẽ phụ trách với những việc mình đã làm, hai vị hãy yên tâm."
Hạ ba cùng Hạ mẹ nghe vậy, trong lòng lập tức như ăn một viên thuốc an thần, Hạ Hề tuy rằng mất trí nhớ, nhưng mất đi chỉ là ký ức của mấy năm nay, vẫn còn biết bọn họ là ba mẹ của con bé, vẫn là con gái của bọn họ, nhưng mà Giang Nam lại không giống như vậy, hắn mất trí nhớ, Hạ Hề cùng đứa trẻ không nhớ, tự nhiên cũng sẽ không nhớ rõ hai người bố vợ, mẹ vợ bọn họ, nếu hắn âm thầm bỏ đi, Hạ Hề cùng đứa trẻ sẽ không có ai phụ trách.
Hạ mẹ vội vàng móc một chiếc túi giấy từ trong bao ra đưa cho hắn: "Con nhìn xem, đây là thẻ căn cước của con, còn có giấy hôn thú của con và Hề Hề, sổ hộ khẩu, giấy khai sinh của An An."
Phó Nam Cẩm tiếp nhận túi giấy sau đó mở ra, đem đồ vật bên trong lấy ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hai quyển giấy hôn thú màu đỏ, Phó Nam Cẩm cầm lấy một quyển mở ra, nhìn một cái sau đó lại ngước mắt nhìn người đang khẽ nhấp nhô cái đầu muốn nhìn vào.
Hạ Hề bị hắn phát hiện, cũng không né tránh, dứt khoát thoải mái hào phóng cầm một quyển giấy hôn thú lên xem.
Trên giấy hôn thú ghi "Hạ Hề", trong ảnh chụp hai người đều mặc áo sơ mi trắng, mang theo ý cười, thoạt nhìn không giống như là tâm bất cam tình bất nguyện bị buộc phải kết hôn.
Hạ Hề không khỏi lại nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, người đàn ông này soái thì soái thật, nhưng nhìn thế nào cũng không phải kiểu mà cô thích.
Phó Nam Cẩm buông giấy hôn thú, nhìn thấy thẻ căn cước của mình, trên thẻ căn cước ghi "Giang Nam", còn có một dãy số không giống với ngày sinh của hắn.
Phó Nam Cẩm ngước mắt nhìn về phía Hạ ba: "Ngài có thể nói cho cháu (*) rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
(*) Kiểu sau khi nhìn thấy giấy tờ tùy thân rồi thì Nam ca có lẽ đã tin tưởng Hạ ba Hạ mẹ hơn một chút nên mình đổi xưng hô thành cháu.
"Chuyện này nói phức tạp cũng không phức tạp, nói không phức tạp lại rất phức tạp." Hạ ba cầm cái ghế dựa ngồi xuống, "Con nói con tên là gì?"
"Phó Nam Cẩm, Nam trong phương Nam, Cẩm trong cẩm đoạn (*)."
(*) Cẩm đoạn: gấm vóc.
"Phó Nam Cẩm, trong tên cũng có chữ "Nam", chúng ta vẫn gọi con là Tiểu Nam vậy."
"Không phải là anh mất trí nhớ sao? Làm sao biết được tên mình là gì? Hơn nữa không phải anh tên "Giang Nam" sao?" Mày Hạ Hề nhíu lại rồi đột nhiên lại giãn ra, "Lẽ nào anh thấy tôi mất trí nhớ, sau đó vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn này, cho nên mới nói dối, thật ra anh không cần phải hao hết tâm tư như vậy, tôi đáp ứng ly hôn."
"Câm miệng." Hạ ba và Hạ mẹ đồng thời hét lên.
Đứa con gái này của bọn họ năng lực thích ứng cực kỳ mạnh, rõ ràng chính mình cũng vừa mới biết bản thân trí nhớ, lại không có một chút ý thức tự giác của người bệnh, làm cho bọn họ muốn coi cô như người bệnh để nuông chiều cũng không được.
"Không được ly hôn, ba mẹ không được ly hôn." An An lại bắt đầu khụt khịt, tay nhỏ che miệng Hạ Hề lại, "Mẹ, không cho nói ly hôn."
Hạ mẹ nhìn về phía nàng: "Nếu con còn dám hù dọa An An, con xem ta như thế nào thu thập con."
Hạ Hề: "......" Má ơi, nhóc con này là khắc tinh của cô sao!
Thấy Hạ Hề không dám nói nữa, Hạ ba mới tiếp tục nói: "Năm Hề Hề tốt nghiệp đại học đã từng đi vùng xa dạy học một năm, khi quay lại thì mang theo con trở về, nói muốn cùng con kết hôn."
"Dạy học một năm, sau đó liền kết hôn?" Hạ Hề vẫn là nhịn không được nói xen vào, "Nói cách khác từ quen biết đến kết hôn cũng chỉ có một năm?" Bốn năm đại học cô còn chưa từng yêu đương, không đến mức đi dạy học một cái, lại đột nhiên kết hôn chớp nhoáng chứ?
"Lúc ấy con còn đang mang thai hai tháng." Hạ mụ mụ sâu kín mà bổ sung một câu.
Hạ Hề: "......" Oh yeah, cô quả thật là có năng lực.
"Từ lúc con vào nhà ta đã gọi là "Giang Nam", ban đầu chúng ta nghĩ nếu định kết hôn thì người lớn hai nhà phải gặp mặt ngồi xuống nói chuyện, nhưng mà Hề Hề vẫn luôn ngăn cản, sau đó thật sự không thể gạt được nữa mới nói cho chúng ta biết là con bị mất trí nhớ, tên gọi là gì, nhà ở chỗ nào đều không nhớ rõ..."
"Vậy giấy hôn thú thì làm thế nào?" Phó Nam Cẩm đưa ra mấu chốt vấn đề, không có thẻ căn cước và hộ khẩu vốn không thể làm giấy hôn thú được.
"Thậm chí thẻ căn cước của con ở đâu ra, chỉ có con và Hề Hề biết, chúng ta cũng không rõ ràng lắm." Hạ ba lắc đầu, "Chuyện của con và Hề Hề chúng ta không tiện hỏi, ở giữa đã xảy ra chuyện gì chỉ có hai người các con biết."
Nghe Hạ ba nói xong, Hạ Hề cuối cùng cũng hiểu rõ, kết hợp với việc tên Giang Nam này, không phải, hẳn phải gọi là Phó Nam Cẩm từng một lần mất trí nhớ, trước kia là mất đi toàn bộ ký ức, hiện tại là khôi phục ký ức trước kia, lại đem ký ức sau này ném.
"Ba, ba tin lời hắn nói sao? Mất trí nhớ dễ dàng như vậy sao? Nói mất trí nhớ liền mất trí nhớ? Chuyện này cũng quá là cẩu huyết rồi."
Hạ ba liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không phải người một nhà không tiến vào một cửa, hai ngươi đúng thật là vợ chồng, mất trí nhớ còn có thể lây bệnh, thay phiên nhau mất."
"Ba..."
"Hề Hề, đừng cho là ba không biết con suy nghĩ cái gì, ba nói cho con biết, ba tin nó, ba cùng nó ở chung 5 năm, biết tính cách nó như thế nào, mặc dù nó đã mất trí nhớ, ba cũng biết nó là người coi trọng lời hứa, năm đó chính là hứa hẹn sau khi cưới phải đối xử thật tốt với con, mấy năm gần đây sủng con vô pháp vô thiên, người làm ba như ta còn nhìn không nổi."
"Con nghĩ cái gì cơ chứ, ba dạy dỗ con một hồi như vậy, con không phải là con gái ruột của hai người sao, từ khi vào cửa liền bắt đầu dạy dỗ con." Hạ Hề cảm thấy bản thân thực sự cực kỳ vô tội.
"Con là con gái ruột của ta, sao có thể không phải con gái ruột chứ." Hạ mẹ lấy đồ ăn trong hộp cơm ra bày lên trên bàn, "Nhưng mà An An cũng là cháu ngoại của chúng ta, Tiểu Nam là con rể của chúng ta, chúng ta phải đối xử bình đẳng."
"Đối xử bình đẳng." Hạ Hề nhỏ giọng nói thầm, "Con vừa mới mất trí nhớ, mọi người không những không an an ủi con, còn nghiêm khắc với con như vậy, làm linh hồn bé nhỏ của con không cách nào khép lại vết thương được."
Mặc dù Hạ Hề chỉ nhỏ giọng nói thầm, nhưng Hạ ba Hạ mẹ vẫn có thể nghe được, Hạ ba vỗ cái bàn, trên mặt có chút nghiêm túc: "Ta mặc kệ hai người các con rốt cuộc là bị làm sao, chúng ta có bệnh thì chữa bệnh, nhưng mà hai người các con đều sắp 30 tuổi đầu rồi, An An mới chỉ có bốn tuổi, hai người các con nếu dám làm tổn thương An An, ta sẽ không để yên cho các con đâu."