Một ngày đầy rẫy sự mệt mỏi, mặc dù nàng mang thai cũng là điều tốt lành đến với Vân Nam quốc, nhưng nàng vẫn không thể nào chịu đựng được khung cảnh bị bao vây như thể mình là tội đồ. Tuy rằng họ đều là tới chúc mừng nàng và hoàng thượng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nàng bóp trán rồi rời đi. Hắn đã ngà ngà say rượu vì nay uống hơi nhiều. Tửu lượng vốn không quá cao, nhưng vì nay cũng là ngày trọng đại. Lý Nghiêm thấy nàng đã rời khỏi, hắn cũng đứng dậy lảo đảo bước theo ngay phía sau nàng. Hắn ngang nhiên ngồi bệt xuống chiếc ghế gỗ, thấy nàng không mấy bận tâm tới mình mà lại có chút buồn bực trong lòng. Hoàng thượng với bàn tay đẹp đẽ của mình, nắm trọn lấy cánh tay nhỏ bé của hoàng hậu, kéo lại về phía mình. Nàng thở dài:
- Hoàng thượng, sao ngài còn ở đây?
- Trẫm sẽ ở lại đích thân chăm sóc cho nàng.
- Ngài say rồi, xin ngài hãy rời khỏi.
- Trẫm không thích...
Lý Nghiêm phồng má, áp sát khuôn mặt xuống mặt bàn tỏ vẻ rất đáng thương mà nhìn nàng chớp chớp đôi mắt. Ánh mắt buồn thiu khi hắn nhìn nàng khiến cho An Kiều có chút lay động. Tâm trạng nàng rối bời, thiết nghĩ nếu để hắn ở lại chắc cũng không mấy ảnh hưởng, hơn nữa khuôn mặt kia lại quá đáng yêu luôn rồi...
- Được, ngài muốn làm gì thì làm.
Hắn cười toe toét. Lý Nghiêm cúi thấp người xuống, một tay xoa xoa nhẹ cái bụng mới nhô lên có tý tẹo rồi ghé tai nói nhỏ:
- Cục cưng! Nói phụ vương nghe, làm sao để mẫu hậu của con yêu trẫm đây hử?
- Ngài hỏi cái quái gì vậy?
Hắn như phớt lờ không thèm nghe mà tiếp tục độc thoại:
- Sau này, con phải hợp tác cùng phụ vương giữ chân mẫu hậu nghe chưa?
- ...
- Hừm... Nếu con là nữ nhi, trẫm sẽ ban cho con hẳn một Thiên Sơn các. Còn nếu con mà là nam nhi thì tốt nhất đừng hi vọng gì nhiều ở trẫm, chỉ cần cách xa ái hậu của trẫm mười bước chân thì con sẽ được toàn mạng. Thế thôi!
Hạn hán lời luôn, nàng nhìn hắn cứ nói một mình như kẻ khờ mà ngao ngán thở dài. Nàng cũng chẳng mấy bận tâm lời hắn nói, vì dĩ nhiên đã là hoàng hậu hay bất kể phi tần nào thì đều tha thiết cần có con là hoàng tử để chống lưng mà. Nhưng nếu lời hắn vừa nói là thật lòng, thì có vẻ là sinh nữ nhi sẽ an toàn hơn. Dù sao cũng là máu mủ, ruột thịt, bị chính phụ vương mình gây khó dễ thì cũng có đôi phần quá đáng...
Hắn ngước lên nhìn nàng bằng đôi mắt âu yếm. Đuôi mắt hắn tỏ ý cười hiền, nhưng sao tận sâu trong con ngươi đen tuyền ấy lại chan chứa nhiều sự u sầu, bi ai đến vậy? Nàng không thể hiểu nổi con tim nàng được nữa... Khi mà nàng luôn tìm cách né tránh mỗi lần chạm vào ánh mắt hắn, nàng biết đôi mắt ấy luôn đa sầu, đa cảm. Nàng không dám nhìn thẳng vào nó, bởi lẽ, nàng thấy trong đó là tâm hồn bị người đời bỏ rơi và xa lánh. Tàn độc đến đâu cũng là vì muốn bảo vệ chính bản thân mình và người hắn thương khỏi hiểm nguy. Dẫu sao cũng là một quân vương tốt, vậy thì tại sao hắn lại luôn cảm thấy cô đơn đến thế? Nhìn trong ánh mắt đang cười kia, mấy ai hiểu được tận sâu thâm tâm ấy lại chứa nhiều phiền muộn đến vậy. Nàng cứ muốn né tránh mãi, bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy nó lại khiến nàng thấy đầu óc thật mụ mị, nàng cảm thông cho hoàng thượng, cảm thông một người đã từng có hoàn cảnh giống với bản thân mình.
Nàng như muốn gào thét lên, như muốn nói với hắn rằng xin ngài đừng cố che giấu đi cảm xúc thật của mình nữa, xin ngài đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mắt ta thêm một lần nào nữa... Có ta đây rồi! Có ta ở đây rồi, hoàng thượng...
Nàng mỉm cười xoa đầu hắn như muốn xoa dịu đi tâm hồn lạc lõng của hoàng thượng, nói:
- Ngài say rồi, hãy đi nghỉ đi thôi!
- Ở đâu?
- Hôm nay ta đặc cách cho ngài ngủ trên giường của ta đấy.
- Thật sao?
Nói rồi hắn hớn hở bế nhẹ nàng lên mặc cho nàng đang ra sức đấm vào người hắn. Lý Nghiêm từ từ đặt nàng xuống giường như thể sợ nàng bị tổn hại, sau đó hắn cũng ngoi lên nằm bên cạnh. Hắn cho nàng gối đầu lên cánh tay săn chắc của hắn, tay kia hắn quàng qua eo nàng, ôm trọn lấy cơ thể nàng vào vòng tay ấm áp của hoàng thượng. Lý Nghiêm hôn lên mái tóc nàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Đó là một nụ hôn mang hàm ý bảo vệ. Phải, hắn sẽ bảo vệ nàng...
- Chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm, trẫm sống chết cũng nhất quyết sẽ bảo vệ nàng.
Rồi hắn chìm vào một giấc mộng đẹp đẽ, nơi đó có nàng, có hắn và những nhi tử của hai người họ...
Hơi rượu nồng nàn, nóng hổi theo từng nhịp phả vào gương mặt nàng.
Đôi lông mi dài, cong vυ't và đôi chân mày rậm rạp. Đôi môi đỏ mọng đang dần dần vén lên một nụ cười tỏa nắng mặc dù đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Khuôn mặt anh tuấn, nước da ngăm ngăm khỏe khoắn cùng một vài lọn tóc dài đen mượt lòa xòa trước mặt trông cực kỳ hoàn mỹ và quyến rũ đến mê người. Nàng nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt. An Kiều bạo gan giơ bàn tay thon dài lên vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú ấy của hắn mà bất giác mỉm cười.
Có lẽ, con tim nhỏ bé của nàng lại một lần nữa vô tình lệch đi vài nhịp nữa rồi...
- Ngài cứ si tình như thế thì làm sao ta nỡ lòng nào đi được nữa chứ? Cứ thế, ta sẽ quên đi vai diễn của mình mất. Haiz... Phải làm sao đây? Hễ cứ mỗi lần nhìn thấy tấm lòng thành của ngài là ta lại không thể buông tay ra được, cớ sao con tim ta lại lạ lùng như thế, hả hoàng thượng đánh kính của ta?
...
Kể từ ngày ấy, không một hôm nào hắn không quá giang tại viện của nàng. Hắn như quên béng đi mất đám phi tần đang ngày đêm ngóng trông sự hiện diện của hoàng thượng vậy. Cứ khi nào rảnh rỗi là Lý Nghiêm lại tới chỗ nàng hỏi han, chăm chút từng li từng tí. Nào là gắp thức ăn cho ăn, nào là bắt phải ăn những thứ để bổi bổ sức khỏe, rồi lại cấm không đi lại quá nhiều. Nếu như có đi đâu thì bắt buộc hai điều, một là có hắn đi cùng và hai là có người dìu tới nơi tới chốn. Kể từ khi ấy, nàng không khác gì con chim bị hắn nhốt vào trong l*иg. Mọi hành động của nàng nhất quyết phải nhận được sự thông qua từ hoàng thượng. Kể cả là gặp ai đi chăng nữa cũng đều phải xem tâm tình hắn tốt hay không.
Vì sao ư? Bởi vì hắn sợ trong lúc như này lại có người hãm hại ái hậu của hắn. Bởi vì hắn sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi đã gây ra tổn hại cho ngọc thể của nàng và hài tử chưa được ra đời của hoàng thượng.
- Hoàng hậu, uống canh yến đi này. Trẫm vừa cho đi hâm nóng, ngon lắm!
- Ngon quái gì? Ngửi đã buồn nôn rồi...
- Trẫm nghe nói người mang thai rất thèm chua. Hay trẫm gọt xoài xanh cho nàng chấm muối ăn nhé!
* Gật *
- Nàng có muốn dùng chút gà tần thuốc bắc nữa không?
- Không.
- Sao lại thế? Ngon mà! Lại rất bổ nữa...
- Ta không thích!
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, xong rồi hắn chợt nhớ ra có lần tứ vương gia có nói rằng nữ nhân không phải là không muốn ăn, mà là thích được người thương dâng lên tận miệng. Thế là hắn cười rất ranh mãnh, ánh mắt rực lửa nhìn nàng rồi nháy nháy vài cái, nói:
- Vậy trẫm mớm cho nàng ăn luôn nhé? Gớm, nàng không cần phải ngại đâu. Trẫm hiểu mà!
Hiểu? Ngài thì hiểu cái gì cơ chứ?