Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 48: Chia năm xẻ bảy

- A Đào, thay y phục cho ta.

Tiếng chim ríu rít cất vang xung quanh trong hậu viên của nàng, mặt trời ló lên khỏi phía chân trời đằng Đông, nhô lên từ từ và chậm rãi.

Bầu trời lúc này còn lấp loáng những vệt đen nhạt nhòa từ từ biến mất. Trên từng cành lá, những giọt sương mai long lanh khẽ đọng lại trắng xóa như hàng trăm, hàng ngàn hạt ngọc quý mà tiên nữ nào làm rơi xuống trần gian. Ở kia, mặt trời đang không ngừng tỏa những tia nắng nhỏ như hình dẻ quạt nhiều màu sắc rực rỡ. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi hờ hững và nhẹ hẫng như không, lơ lửng trên bầu trời xanh ngắt.

Nàng bước ra khỏi cửa viện, vươn vai một cái rồi thở cái phào nhẹ nhõm. Không khí trong lành bao trùm khắp Vân Nam quốc, bao quanh cơ thể nàng. An Kiều cười nhẹ nhàng như nắng sớm mai, từng nhất cử nhất động của nàng đều làm cho người ta cảm thấy tâm trạng thật thoải mái. Nàng dậy sớm chỉnh đốn và thay y phục, sau đó ăn sáng như thường lệ, trong đầu ngẫm nghĩ bâng quơ: " Nay sẽ có nhiều việc lắm đây! "

- A Đào, hãy thông báo cho tất cả phi tần tới hậu hoa viên cùng nhau thưởng thức hương hoa.

- Sao nay tự dưng tiểu thư lại muốn làm như thế ạ?

- Ta có dự liệu cả mà, đừng lo thái quá.

- Vâng!

Sau khi A Đào rời đi, nàng cho người chuẩn bị một bàn tiệc trà ở hậu hoa viên với đầy đủ loại bánh ngọt, trái cây,.. Mọi người cũng mau chóng tới, ai ai cũng thầm nghĩ rằng chưa từng thấy người nào lại đi mở tiệc trà vào sáng sớm, nhưng nếu đã là lệnh của hoàng hậu thì buộc phải nghe theo.

Tiệc trà được diễn ra rất suôn sẻ, dù sao thì những người có mặt ở đây đều sợ nàng khϊếp vía kể từ khi nàng ra hình phạt đối với Hạ mỹ nhân nên ai ai cũng để phải e dè đi trông thấy. Sau khi kết thúc buổi tiệc trà khá ảm đạm ấy, nàng tới viện của hoàng thượng để bàn bạc một số vấn đề trong hậu cung. Chưa nghe hết câu của nàng, Lý Nghiêm đã lập tức đập bàn quyết liệt từ chối lời đề nghị:

- Không được, sao trẫm lại có thể làm như thế cơ chứ?

- Ngài đừng có nóng vội. Ngài nghĩ thử xem, những phi tần ta tuyển vào trong cung cũng đâu phải kẻ nào cũng vô dụng? Hết tất thảy đều là cành vàng lá ngọc của đại thần trong hoàng cung, ngài phải lôi kéo họ để tăng cường thế lực của bản thân chứ.

- Trẫm không cần.

- Ngài không cần nhưng ta cần. Ta không có hơi đâu mà suốt ngày đi xử lý mấy vụ tranh sủng cả, ngài phải hiểu cho ta. Nếu như ngài muốn bảo vệ ta, sao ngài không chia năm xẻ bảy sự sủng ái của ngài dành cho ta, rồi thị tẩm những phi tần khác? Ngài cũng từng nói sinh lực của ngài rất dồi dào, nếu như vậy thì một thân thể nhỏ bé như ta đây có lẽ không thể chịu đựng được đâu. Vậy nên phương án tốt nhất là ngài cũng nên ừm hứm với họ. Ta cảm nhận được việc đó sẽ giúp tuổi thọ của ta kéo dài được thêm vài năm nữa đấy!

Lý Nghiêm tức giận, khuôn mặt cau có nhìn nàng không chớp mắt. Ai đời một hoàng hậu lại có thể rộng rãi, thoáng tính tới nỗi lại đi chia năm xẻ bảy tình cảm của hoàng thượng dành cho mình cơ chứ? Hậu cung là gì? Hậu cung là nơi những phi tần thi nhau tranh sủng, sớm sinh quý tử, bảo toàn địa vị, thậm chí một số nữ nhân còn mưu mô, bày đủ mọi trò để ngoi lên vị trí cao nhất. Cứ cái đà này cái chức vị hoàng hậu cũng sớm sẽ bị cướp mất khỏi tay nàng ấy mà thôi.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi nàng đang nghĩ cái quái gì nữa. Phải chăng là nàng chẳng hề động lòng vì hắn nên mới thế, phải chăng nàng không cần đến quyền vị nên mới làm như vậy. Lý Nghiêm lặng nhìn hoàng hậu mỉm cười rất tươi tắn và rời đi, có lẽ nàng đã sớm có ý định vứt bỏ hoàng thượng này rồi.

" Được, trẫm sẽ cho nàng được như ý nguyện. "

Những ngày sau đó nàng không còn phải lo lắng gì nhiều về vấn đề tranh sủng trong hoàng cung nữa. Vì hoàng thượng thi thoảng vẫn ghé qua từng viện của từng phi tần một để qua đêm. Họ làm những gì thì nàng không bận tâm, nàng chỉ cần biết là ngày nào gặp phi tần họ đều rất cởi mở, vui vẻ và hòa đồng như thế là được. Những tháng ngày yên ổn như thế quả là không tồi. Nhưng có vẻ như nó chẳng khác gì nàng đang bán đi sự sủng hạnh vốn có của mình để đổi lấy những ngày bình yên vậy...

Về mặt khác, hoàng thượng tuy rằng vẫn tới chỗ những phi tần nhằm mục đích thị tẩm nhưng không phải thế. Hắn tới đó như thể chỉ là để cho nàng vừa lòng, hắn không hề động tới một sợi tóc của bọn họ mặc dù có cố gắng quyến rũ như thế nào chăng nữa cũng vô dụng. Lý Nghiêm giở tấu chương ra phê chuẩn, rồi lại đọc sách, nói chung còn không hề chợp mắt. Dù có không được thị tẩm nhưng đám phi tần vẫn không dám than phiền khi hoàng thượng không hề đả động tới bởi vì còn để lại chút mặt mũi. Ai ai cũng cười nói vui vẻ như thể hoàng thượng đã rất tận tâm tận lực đối với bản thân. Mỗi sáng hôm sau những đại nhân trong triều thấy hoàng thượng đều uể oải lại cứ mường tưởng rằng hoàng thượng đã dành cả đêm ân ái với phi tần nên khá vừa ý, họ vui vẻ ra mặt. Dần dần học cũng đã mở lòng với hoàng thượng hơn, nên việc hậu thuẫn cho hoàng thượng là đều không thể tránh khỏi. Thế lực của hoàng thượng được nâng lên thấy rõ, những người cùng phe của thừa tướng lúc đầu muốn lật đổ hắn cũng đều từ từ rút tên mình khỏi danh sách. Thừa tướng thấy vậy liền tức giận lôi đình, bao năm lôi kéo bè phái nay dường như sắp đổ vỡ, lão giận dữ tới viện của hoàng hậu muốn nói chuyện.

Nàng thấy mình làm như thế quả là cách hay, một mũi tên trúng ba con mồi. Một là giúp hoàng thượng có nhiều hậu thuẫn, hai là tháo bỏ gánh nặng của bản thân khi phải đứng trước lò nung của đám phi tần đêm ngày đòi sủng hạnh và ba là từ từ phá bỏ kế hoạch cướp ngôi của chính cha ruột của mình.

- Hoàng thượng đã để ý tới ngươi, sao ngươi lại đi nhường cho kẻ khác như thế hả Cố An Kiều?

- Thừa tướng thật không biết trên biết dưới. Thân là thừa tướng mà lại nói chuyện với bổn cung láo xược như thế thì còn ra thể thống gì? Chưa kể, ngài lại dám gọi hẳn húy danh của bổn cung? Ngài nói xem, tội của ngài có đáng để xử trảm hay không?

- Con ranh, ta là cha của ngươi, ngươi còn mong muốn điều gì? Là ta đã đưa ngươi vào cung nên ngươi mới có ngày hôm nay, vậy nay ngươi lại dám lật mặt hay sao?

- Con ranh? Ở đây may sao cũng chỉ có ta và ngài, nếu có thêm ai nữa thì chắc cái đầu của ngài cũng không được vẹn toàn. Sao đây? Ngài tới đây là có việc gì, thừa tướng đại nhân?

An Kiều không hề có ý định khuất phục trước cha mình, bao năm qua nàng giấu mình thật cặn kẽ chỉ là để có được lòng tin của lão mà thương tình để nàng được tự do. Ai ngờ cũng vì kế hoạch mà đẩy nàng vào trong cung đối mặt với bao hiểm nguy. Nay lại dám quay lại đây nói to nói lớn? Lão tưởng rằng nàng vẫn mãi chỉ là một con tốt cho lão điều khiển đó ư? Không, lão nhầm to rồi! Vì để sống còn thì có điều gì mà nàng không dám làm nữa chứ?

Kể từ cái ngày nàng tuyển tú nữ vào đây thì cốt truyện cũng đã bẻ sang một hướng đi khác, nàng chỉ cần đợi " người đó " xuất hiện nữa thôi, là vai diễn của nàng cũng đã hoàn thành rồi... Chỉ hơn một năm nữa là " người đó " sẽ tới, khi ấy...nàng cũng có thể rời đi khỏi đây và tìm sự tự do của mình rồi.

" Người đó...sẽ sớm tới thôi. Chỉ cần ta đây được sống sót thì ta sẽ nhường chức vị hoàng hậu này cho người. "

Nàng không thèm chấp tới sự ngỗ ngáo ấy của thừa tướng, vốn chỉ mong lão sẽ rời đi mà không suy tính điều gì. Ai ngờ lão ta lại dám cho nàng một bạt tai rõ đau, nàng không tỏ ra tức giận mà còn chống cằm mỉa mai:

- Sao đây, ngài vẫn nghĩ bổn cung sẽ ngu dốt tới mức để ngài điều khiển như quân cờ nữa ư?

- Ngươi dám làm trái lệnh của ta? Được, vậy thì ngươi sớm muộn cũng phải chết!

Nàng cười mỉa mai, một nụ cười thật thân thiện và ánh mắt xảo quyệt ngước lên nhìn người trước mặt, nói:

- Bổn cung sẽ rất mong chờ, thưa thừa tướng đại nhân...