[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 46: Gia nhập

Chuyện Thiên Cảnh bị tang thi hoá phải bắt đầu kể về buổi tối ngày thứ sáu từ khi Thanh Nguyệt bất tỉnh đến nay.

Như mọi lần cả nhà sau khi trở về đều sẽ đến tầng gác mái nhốt Tiểu Du "trò chuyện" cùng ả, như mọi lần ả bị tra tấn đến máu chảy đầy sàn, trên người chi chiat vết thương nhìn không ra hình dạng của con người. Ả bị đau nhiều ngày nên dường như đã không còn hy vọng sống nữa. Ả bắt đầu chửi bới…

"Tụi bây là quân ác độc…Tụi bây chết sẽ không có chỗ chôn…Rồi người nhà tụi bây, con tụi bây đều sẽ làm bữa ăn trong bụng tang thi…"

"Chát…"

Khiết Lệ đứng bế bên để luôn sẵn sàng chữa trị để ả không phải chết nghe thấy mấy lời đó nhịn không được cũng phải hung hăn tát ả vài bạt tai. Âm thanh vả mặt cứ vang lên chan chát trong phòng nhưng không một ai thương sót cho ả. Bị đánh đến hoa mắt chóng mặt tưởng rằng bản thân ả sẽ biết ngậm miệng lại nhưng ả càng cười càng man rợ, tiếng cười khiến người khác muốn nổi da gà và dường như ả thật sự bị bọn họ bức điên rồi.

"Con của mày sẽ không qua khỏi đau…sẽ là mồi cho tang thi thôi…không qua khỏi đau…sẽ chết thôi"

Ả liên tục lập đi lập lại các từ ngữ nguyền rủa bọn nhỏ mặc kệ cho hai má bị vả sưng đỏ, miệng cũng chảy cả máu tươi nhưng không hề ngừng lại. Lời nói của ả thì ai mà để ý chứ? Vậy mà nó lại linh nghiệm một cách không ngờ mà đó là lý do hình phạt tra tấn ả sắp chịu sẽ dã man hơn gấp mấy lần nhưng đó sẽ là chuyện của ngày hôm sau…

Sáng hôm sau cả nhà phát hiện ở phía tây thành phố có một nhóm người cũng đã tự lập thành một căn cứ tạm. Những người này không có dị năng mà sống sót nhờ vào bản thân cướp được kho súng của cảnh sát nên tát oai tát quái một thời gian dài. Tuy bọn họ cũng làm vô số chuyện xấu nhưng trong số ít đó vẫn giữ được bản tính tốt.

Có một người trong số họ đã thả một cô gái trẻ chỉ mới 17 tuổi thoát khỏi manh vuốt của bọn chúng. Chính cô gái trẻ đó đã thông báo vị trí căn cứ cho bọn họ vì nơi đó vãn còn rất nhiều người muốn thoát ra, rất nhiều người dán đứng lên chiến đấu với tang thi nhưng đều bị bọn người đó dùng súng đàn áp, đã chết rất nhiều rồi.

Trên đường đến căn cứ vô cùng thuận lợi nhưng bọn lão đại nơi đó sớm xem bản thân là ông hoàng của thời đại này rồi làm gì còn muốn bản thân phải luồng gối trước người khác? Thức ăn vật tư bị thiếu…thì bọn chúng đi cướp, cướp vẫn không có thì tiệm đại một người trong đó lấy thịt mà ăn. Thời đại không có pháp luật quản chế thì ăn thịt đồng loại cũng chẳng phạm pháp.

Nói nhẹ nhàng không nghe thì bọn họ phải chuyển sang chế độ dùng vũ lực. Ngoài cả nhà bọn họ ra thì Tử Hoàng còn dẫn theo khoảng 20 đàn em đến đây dự phòng cho trường hợp này.

Không nói nhiều hai bên lao vào đánh nhau, trong thời gian Thanh Nguyệt ngủ say tất cả mọi người đều đã vô cùng cố gắng, ngay cả Tuyết di sức chiến đấu thấp nhất vậy mà cũng dám tham chiến. Có lẽ chính vào ngày Thanh Nguyệt bất tỉnh đó đã cho bà giác ngộ một điều, không có ai có thể bảo vệ bà bằng chính bản thân bà được, bà không thể chỉ dựa vào đứa cháu này, bà phải biết sang sẻ gánh nặng cho nó.

Cuộc chiến hai bên vô cùng khốc liệt, do được huấn luyện nghiêm ngặc từ Tử Hoàng nên các thuộc hạ và mọi người đều chỉ bị thương mà không hề xảy ra thương vong, dần dần những kẻ đầu lĩnh căn cứ phía tây này bắt đầu yếu thế thì một chuyện khác lại ập đến…

Vì bọn họ mải đánh nhau mà không hay biết những người bị bọn đầu lĩnh kia khống chế đã nhân cơ hội này trốn thoát, âm thanh đánh nhau và bỏ chạy của bọn người kia đã thu hút không ít tang thi ở khu vực xung quanh tiến lại. Và dĩ nhiên mạng sống quan trọng hơn nên đôi bên tạm thời ngưng chiến để giải quyết kẻ thù chung - tang thi.

Mạt thế trôi qua đã gần hai tháng nên tang thi đa số đã tiến hoá đến cấp 2, những con mạnh cũng đã xuất hiện cấp 4 và dĩ nhiên trong trận chiến ngày hôm nay cũng có xuất hiện một tang thi cấp 4. Những người có lực chiến đấu mạnh như Tử Hoàng, Thanh Triệt, Hoàng Vân và ba người thủ hạ đắc lực cùng nhau chiến đấu giải quyết con đầu lĩnh này.

Những người còn lại chia nhau ra giải quyết những tang thi cấp 2-3. Mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi cho đến khi bọn đầu lĩnh khu vực phía tay đã bắt đầu hết đạn, bọn chúng như ong vỡ tổ chen lấn nhau trốn tránh manh vuốt của tang thi.

Cùng đường bí lối sợ bản thân phải chết trong miệng tang thi một tên đã đẩy lão nhị Tiểu An đang chữa trị hồi phục dị năng cho lão tam Tiểu Nhàn và lão tứ Tiểu Luận về phía móng vuốt tang thi.

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc đó lão đại Thiên Cảnh đã xuất hiện ôm lấy em gái vào lòng và không may vai trái của bé đã bị móng vuốt tang thi cấp 2 cào trúng dù vết cào chỉ sượt nhẹ qua.

"Anh hai"

Tiếng la thất thanh của Tiểu An đã thu hút chú ý của mọi người, Tử Hoàng nhìn con trai bị thương lòng nóng như lửa đốt ra chiêu cũng nhau hơn, lấy tốc độ nhanh nhất có thể giải quyết xong tang thi cấp 4 liền chạy qua chỗ con trai.

Cũng may Tiểu An có dị năng chữa trị nên máu độc tang thi đang được bé ép lại không cho chạy loạn khắp cơ thể. Tử Hoàng nhìn con trai vai trái đã chảy ra máu đen bị nhiễm độc không ngần ngại dùng miệng hút bớt chất độc ra. Cũng may cách làm này thật sự có hiệu quả, bé đã bớt thống khổ tuy nhiên máu độc còn bên trong cơ thể vẫn còn.

Khiết Lệ thấy anh hút chất độc ra cũng lo lắng dùng dị năng kiểm tra xem có bị nhiễm độc không như may mắn không sao. Trong lúc cả nhà đang lo lắng chỉ nghĩ đến việc đem Thiên Cảnh về nhà kiểm tra thì bốn tên đầu lĩnh phía tây đã trốn thoát.

Sau khi về đến nhà thì Thiên Cảnh đã bắt đầu phát sốt, mạch máu trên cơ thể cũng đã nổi đường gân tím trông vô cùng thống khổ nhưng bé chỉ dám bậm môi không dám lên tiếng. Tình hình trước mắt không có nước linh tuyền của Thanh Nguyệt thanh tẩy thì bọn họ chỉ có thể rạch một đường trên da bé nặng máu độc ra.

Quá trình diễn ra vô cùng đau đớn, là người lớn chỉ nhìn thôi bọn họ cũng thấy đau huống chi chỉ là một đứa bé gần một tuổi. Vậy mà một tiếng la bé cũng không mở miệng, bờ môi mím chặt đến chảy cả máu khiến người lớn như bọn họ thấy mà sót xa.

Tối hôm đó sau khi Thiên Cảnh đã ngủ vì kiệt sức thì Tử Hoàng đã đến tầng gác mái tính sổ với ả Tiểu Du, không ngờ lời nói của ả thật sự ứng nghiệm. Một lần nữa ả được đích thân Tử Hoàng "chăm sóc" nhiệt tình.

Trong số những người hằng ngày tra tấn ả có lẽ Tử Hoàng làm ả sợ hãi nhất. Những người khác như Thanh Triệt sẽ dùgn gai nhọn cắm trên da thịt ả, Hoàng Vân dùng lôi điện nướng thịt ả… Chỉ riêng Tử Hoàng hắn dùng một con dao nhỏ, từng bước từng bước rạch trên da thịt ả, rút móng ả, lột đi một lớp da của ả. Vừa máu me, vừa đau đớn nhưng vẫn khiến ả thanh tỉnh không thể xỉu.

Bốn tên đầu lĩnh đã trốn thoát có một kẻ đã thức tỉnh dị năng, tuy nó không có sức chiến đấu nhưng dùng để trốn chạy rất tốt, đó là một dị năng giống với trong các bộ phim võ hiệp - độn thổ. Chính nhờ dị năng đó bọn chúng đã lén vào nhà Thanh Nguyệt thần không biết quỷ không hay định bắt Thiên Cảnh để trả thù may mà Thanh Nguyệt kịp thời thức tỉnh không sẽ ân hận cả đời.

Thanh Nguyệt nhìn con trai nhỏ đã quá mệt thϊếp đi trong lòng mình mà hốc mắt đỏ hoe, cũng may cô tỉnh sớm, cũng may cô có không gian. Một tiếng trôi qua cũng là một ngày trong không gian cô ngâm Thiên Cảnh trong bồn nước linh tuyền, cả bồn nước vậy mà đều bị biến thành một màu đen khịt toả ra mùi hôi thối.

Cũng may đã thanh trừ hết độc tố, con của cô đã không sao rồi. Nhìn Thiên Cảnh cô càng cảm thấy bản thân không xứng làm mẹ, con trai cô từ khi biết nhận thức đã vô cùng hiểu chuyện, bản thân biết mình là anh cả luôn làm gương cho các em. Mạt thế đến các bé đều sợ hãi cô biết chứ, nhưng Thiên Cảnh luôn trấn tĩnh an ủi các em, bé còn không ngừng nỗ lực nâng cao dị năng. Mà cô lại lo lắng cho tất cả mọi người mà quên đi mất bé vẫn còn nhỏ, vẫn cần cô quan tâm nhiều hơn.

Con trai à, có phải con mệt nỏi lắm đúng không? Mẹ xin lỗi nha…