Nhân vật của Vương Tiểu Khê là một đao khách, mấy ngày trước cậu vừa vặn tìm được một vũ khí màu tím hi hữu trong phó bản, đang muốn tìm người luyện một chút.
Sau khi truyền tống đến bên cạnh Lâm Tinh Hà, Vương Tiểu Khê không nói hai lời liền điều khiển nhân vật đánh về phía bình xịt*.
*Bình xịt: ý chỉ những người thích chửi mắng chỉ trích người khác lung tung mà không thông tình đạt lý.
Nhưng mà mười giây đồng hồ sau, nhân vật của Vương Tiểu Khê và Lâm Tinh Hà song song nằm dưới đất, cầm tay nhìn nhau rưng rưng, thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Tiểu Khê lúng túng hắng giọng một cái, nói: “… Bất cẩn rồi, tên này từ đầu đến chân đều là đồ cam.”
Đồ cam cũng chính là trang bị cấp bậc cao nhất trong game, thuộc tính tốt hơn đồ tím của Vương Tiểu Khê không ít, chế tạo ra một bộ này phải tốn không ít tiền.
Bình xịt mặc một cây nhân dân tệ, đạp trên thi thể nhân vật của Vương Tiểu Khê, phát ra một biểu tình trào phúng, cũng trắng trợn phát biểu một phen “nghèo mạt thì không có tư cách chơi game, nghèo mạt chỉ có thể coi là NPC game, ý nghĩa tồn tại của nghèo mạt chính là để người ta gϊếŧ chơi”.
Vương Tiểu Khê: “Ồ, khinh thường ông đây không có tiền à?”
Lâm Tinh Hà: “Tiểu Khê cậu đừng để ý đến hắn…”
Vương Tiểu Khê: “Cái thứ này có biết váy đầm trong tủ quần áo của ông đắt bao nhiêu không?”
Vương Tiểu Khê cũng không phải không có tiền, là một sinh viên, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cậu quả thực nhiều đến độ làm người ta giận sôi, nhưng phần lớn tiền sinh hoạt của Vương Tiểu Khê đều dùng để mua váy đầm và phụ kiện tương ứng với váy đầm, trong game cậu chỉ bỏ ra chút tiền, lâu lâu mua thời trang thương thành, trang bị chỉ ở trình độ bình thường, có điều thao tác của cậu coi như sắc bén, cho nên chơi cũng rất vui vẻ.
Vương Tiểu Khê bị mắng tức giận, tìm kiếm trợ giúp trên kênh bạn tốt, có điều giờ cơm tối người onl không nhiều, Lâm Tinh Hà lại mới vừa max cấp, trong game ngoại trừ Vương Tiểu Khê căn bản không có bạn bè. Hai ba người bạn của Vương Tiểu Khê nghe tin lục tục đuổi đến, người này tiếp nối người kia bị bình xịt đánh ngã dưới đất, Vương Tiểu Khê chờ thời gian mọi người phục sinh đều đến, liền tổ chức một đợt quần ẩu, mà bình xịt này không chỉ trang bị cực phẩm, thao tác cũng tương đối phong tao mà vô lại, không bao lâu đã dây dưa cả đám bọn họ đến chết.
Bởi đợt này bình xịt thắng hiểm, cho nên sau khi dọn map xong bình xịt liền lấy ra một lá bùa truyền tống bay đi mất.
Vương Tiểu Khê thấy hắn ta chạy, liền nhấn chat mật với bình xịt nã pháo với hắn, lúc thường Vương Tiểu Khê đối nhân xử thế đều rất có lễ phép, nhưng đυ.ng phải rác thải thì Vương Tiểu Khê cũng chỉ có thể dùng đạo của rác thải trả lại cho rác thải. Ở phương diện mắng người bình xịt cũng không hề kinh sợ, hai người mắng một hồi lâu, bỗng nhiên một hộp cơm đùi gà nóng hổi và một ly trà sữa từ trên trời giáng xuống trong tay Vương Tiểu Khê, giọng nói đầy lòng áy náy cẩn thận dè dặt của Lâm Tinh Hà từ phía sau Vương Tiểu Khê truyền đến: “Tiểu Khê, xin lỗi nhé, làm hại tâm trạng cậu cũng không tốt theo… tớ mới vừa đến cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu mua, cậu ăn cơm trước đi.”
“Không có gì, mắng bình xịt tâm trạng tớ tốt, để hắn tự mình mắng một chút đi, tớ ăn no rồi lại trừng trị hắn.” Vương Tiểu Khê đóng nắp máy tính lại, mở nắp hộp cơm lên, bên trong bày hai cái đùi gà lớn béo ngậy.
Lâm Tinh Hà mặt mày cong cong nở nụ cười: “Cho cậu thêm đùi gà.”
Vương Tiểu Khê gắp đùi gà đắc ý gặm, vừa gặm vừa nói: “Hắn lại còn nói muốn gϊếŧ cho chúng ta cụp đuôi, quá kiêu ngạo.”
“Tiểu Khê, chúng ta vẫn đừng nên để ý đến hắn.” Lâm Tinh Hà ân cần cắm ống hút cho Vương Tiểu Khê, giọng mềm mại đề nghị, “Cái đó, qua mấy ngày nữa khai giảng sẽ không còn tự do, chút nữa tớ mời, chúng ta đi ra ngoài thả lỏng một chút, cậu muốn ca hát hay là đánh bi-a? Nếu không thì tớ dạo phố với cậu, mua vài món… à… đồ nữ?”
Vương Tiểu Khê bình tĩnh nói: “Được đó, tớ liền nói với nhân viên cửa hàng là mua cho cậu.”
Lâm Tinh Hà nghẹn một chút, nhẫn nhịn nhỏ giọng nói: “… Được, dù sao thì vóc dáng chúng ta không khác nhau lắm, tớ thử giúp cậu.”
Vương Tiểu Khê cười đến suýt nữa lật ngửa: “Ha ha ha ha tớ chọc cậu chơi thôi!”
Lâm Tinh Hà tốt tính cười cười, động tác văn nhã mở nắp hộp cơm của mình lên, nói: “Vậy nói rồi nha, cơm nước xong ra ngoài chơi.”
“Không đi.” Vương Tiểu Khê lắc đầu một cái, vẫn cứ kéo đề tài trở về, “Cái người vừa nãy thừa dịp tớ lạc đàn lại gϊếŧ tớ nhiều lần, sợ tớ kêu thêm người còn gϊếŧ xong bỏ chạy, cậu từng gặp ai không biết xấu hổ vậy chưa?”
Thỏ trắng nhỏ họ Lâm vội vàng phụ họa bạn tốt, lắc đầu gần như lắc ra cả tàn ảnh: “Chưa từng thấy, thật là không có mặt mũi.”
Vương Tiểu Khê vùi đầu ăn đùi gà: “Nhất định phải cho hắn chút giáo huấn.”
Lại nói, tính cách thích xen vào chuyện người khác của Vương Tiểu Khê thuần túy là học theo anh cậu Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải lớn hơn Vương Tiểu Khê mười tuổi, có lẽ là khi còn bé xem truyện Thủy Hử nhiều, bình sinh thích nhất là gặp chuyện bất bình rống lên một tiếng. Trên có thể leo cây đưa chim nhỏ về tổ, dưới có thể nhảy sông cứu nhi đồng đuối nước, tiến có thể lên xe buýt bắt tên móc túi, lùi có thể ở cửa khu đấu đá với lưu manh, từng vì người tốt chuyện tốt mà lên báo địa phương hai lần, đặt ở thời cổ đại nhất định chính là Vương đại hiệp đánh mạnh giúp yếu.
Từ nhỏ Vương Tiểu Khê mưa dầm thấm đất, tính cách bị anh cậu ảnh hưởng, có điều dáng vóc anh cậu một mét tám tám lại luyện một thân bắp thịt rắn chắc, rất có vốn liếng để thấy việc nghĩa hăng hái làm, mà cái thân thể nhỏ bé giả làm con gái cũng không chút nào không ổn của Vương Tiểu Khê, thấy việc nghĩa hăng hái làm dựa cả vào một thân chính khí.
Về phần Lâm Tinh Hà, cậu xuất thân thư hương thế gia, cha mẹ đều là giáo viên, gia giáo tương đối nghiêm ngặt, hơn nữa ở trên cậu còn có một người chị vô cùng mạnh mẽ, nhiều phương diện nhân tố tạo cho Lâm Tinh Hà tính cách mềm mại đến độ một chữ thô tục cũng không nói ra được.
Lâm Tinh Hà không chơi cùng với đám con trai bình thường được, bởi vì lúc đám con trai chơi chung với Lâm Tinh Hà luôn có ảo giác là đang chơi chung với một cô gái đáng yêu, có điều chẳng biết vì sao, Vương Tiểu Khê lại khá hợp với Lâm Tinh Hà, trò chơi này cũng là cậu khuyến khích Lâm Tinh Hà chơi, chính là muốn cho Lâm Tinh Hà có thể có chút tiếng nói chung với những bạn học khác, đừng để luôn bị người ta xem là con mọt sách.
Vương Tiểu Khê ăn uống no đủ, nhấc nắp máy tính lên, lúc này đã gần tám giờ, nhân số online trên danh sách bạn tốt của cậu nhiều hơn không ít.
Vương Tiểu Khê làm nóng người, chuẩn bị tập kết nhân mã đi quần ẩu bình xịt, nhưng cậu mở danh sách báo thù ra lại phát hiện bình xịt đã logout, mà trên đầu cậu thì đang đeo ký hiệu bị treo giải thưởng bự bự.
Người chơi có thể dùng linh thạch —— cũng chính là tiền game —— tuyên bố treo giải thưởng với người chơi khác, ai gϊếŧ người bị treo giải thì có thể nhận được tiền treo giải, cho nên người bị treo giải thưởng thường sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.
Nếu như bình xịt thật sự là tên đại gia, vậy hắn hoàn toàn có thể treo giải Vương Tiểu Khê không ngớt, khiến Vương Tiểu Khê không có cách nào chơi game yên ổn.
“Tinh Hà cậu nhanh gϊếŧ tớ nhận lấy giải thưởng của tớ này… A, đờ mờ!” Vương Tiểu Khê còn chưa kịp tìm chỗ an toàn trốn đi, đã bị hai người qua đường xa lạ bắt được gϊếŧ mất.
Vương Tiểu Khê đeo cái debuff suy yếu sau khi phục sinh điều khiển nhân vật đứng dậy, ánh mắt như hai mũi khoan đóng chặt trên cái tên “Ỷ kiếm túy thiên thương” trong danh sách báo thù, hận đến nghiến răng.
Lâm Tinh Hà tự thấy đã chọc vào một rắc rối lớn, vắt hết óc muốn dỗ Vương Tiểu Khê vui vẻ.
Vì thế cậu mở weibo ra, nhấn vào trang cá nhân của một po chủ khôi hài, muốn tìm mấy câu chuyện cười kể cho Vương Tiểu Khê nghe, phân tán lực chú ý của cậu ấy.
Qua chốc lát, Lâm Tinh Hà tìm thấy một chuyện thú vị, vội vàng đưa điện thoại di động tới trước mắt Vương Tiểu Khê như hiến vật quý: “Tiểu Khê cậu xem cái này này, cười chết.”
Trên màn hình điện thoại của Lâm Tinh Hà là một tấm hình, trong bức hình là một cái áo ba lỗ bằng nhựa.
Màu sắc chiếc áo này tương tự cao độ với màu da cơ thể người, mà ở chỗ trước ngực, còn có hai gò phồng lên đẫy đà mềm mại… Nếu híp mắt nhìn từ xa, chiếc áo này quả thực rất giống một cô gái trần nửa người trên.
Status của po chủ là: “Tìm hiểu về ngực giả một chút, giờ mấy tên đàn ông giả gái đều chơi thế này sao?”
Vương Tiểu Khê liếc nhìn ngực giả có độ chân thực cực cao trên màn hình điện thoại, đầu tiên là mắng câu đờ mờ, xong tròng mắt hơi xoay chuyển, lộ ra một nụ cười kiểu bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe mắt đuôi mày vui sướиɠ lộ ra mấy phần gian trá như hồ ly.
“Tiểu Khê cậu…” Lâm Tinh Hà ực một tiếng nuốt nước miếng, trong lòng lướt qua một dự cảm không ổn, “Đang suy nghĩ gì?”
Hai tay Vương Tiểu Khê đặt ở hai bên trái phải liều mạng đẩy cơ ngực mỏng mảnh của mình vào chính giữa, cưỡng ép tạo ra một cái khe nhợt nhạt, tự nhủ: “Sau này ông đây có ngực rồi há há!”
“Cậu đừng, tớ, tớ không phải đưa cho cậu mua, tớ chỉ cho cậu xem xem buồn cười hay không thôi.” Lâm Tinh Hà lắp bắp giải thích, mơ hồ cảm thấy hình như mình chọc vào một rắc rối còn to lớn hơn nữa rồi.
Vương Tiểu Khê hừ hừ cười lạnh hai tiếng, nhìn chằm chằm danh sách báo thù, nói: “Nhóc con, còn muốn gϊếŧ bọn tao đến cụp đuôi hả?”
Lâm Tinh Hà: “…”
Vương Tiểu Khê chống nạnh, ưỡn ngực một cái, vểnh tay hoa lan: “Bà đây làm cho mai sau hắn nhìn thấy game này liền muốn nôn!”
Lâm Tinh Hà cực kỳ hối hận bụm mặt, cuộn mình thành một con rùa nhỏ.
Vương Tiểu Khê vốn có một acc nữ chưa max cấp, luyện nữ y tiên, ngoại hình xinh đẹp lại có thể trị liệu, được đông đảo người chơi nam hoan nghênh sâu sắc, vốn dĩ cái acc này Vương Tiểu Khê chỉ mua mấy bộ thời trang rảnh rỗi login liếʍ liếʍ một chút, đến chỗ phong cảnh đẹp cap hình lại, chứ không có chơi đàng hoàng, nhưng lần này lại phát huy được tác dụng.
Mắt thấy Vương Tiểu Khê đặt mua ngực giả ở trên mạng, ngăn cũng ngăn không được, Lâm Tinh Hà có lòng ngăn cản mọi chuyện nghiêm trọng, suốt ngày như Đường Tăng lải nha lải nhải bên tai Vương Tiểu Khê, nỗ lực khuyên cậu thả vếu xuống lập địa thành Phật.
Vương Tiểu Khê vốn dĩ đã sắp được Lâm Tinh Hà dỗ yên, ai biết bình xịt lại không phối hợp —— bắt đầu từ ngày đó, bình xịt kia liền liên tiếp không ngừng dùng linh thạch treo giải thưởng Vương Tiểu Khê và bạn bè Vương Tiểu Khê, làm cho bọn họ căn bản không có cách nào chơi game bình thường, lần này Vương Tiểu Khê muốn lập địa thành Phật cũng khó.
Vương Tiểu Khê tay không xé bao chuyển phát nhanh ngực giả, oán hận nói: “Đây đều là hắn ép mình.”
Một ngày trước khai giảng, acc nữ y tiên của Vương Tiểu Khê max cấp, Vương Tiểu Khê bỏ ra ba mươi đồng sửa lại tên, thoả thuê mãn nguyện thêm bạn với Ỷ kiếm túy thiên thương, mặc một thân thời trang thương thành đẹp đẽ, gửi qua hai cái icon bán manh.
Ỷ lâu không họa phiến: “[bán manh] [bán manh] ”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “?”
Vương Tiểu Khê nhẫn nhịn buồn nôn gõ chữ: “Tên của chúng ta khá giống nhau hén, chữ đầu tiên đều là ỷ.”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “À, vậy à.”
Vương Tiểu Khê: “Anh có nhận đồ đệ không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Thật ngại quá, không nhận.”
Cái tên miệng thối như nhà vệ sinh công cộng này lại còn biết nói ba chữ “thật ngại quá” nữa?
Vương Tiểu Khê liếc mắt tới tận trời, hỏi: “Tại sao? QAQ ”
Ỷ kiếm túy thiên thương lễ phép hồi âm: “Bởi vì có lẽ tôi không có quá nhiều thời gian dẫn bạn.”
Vương Tiểu Khê cong môi lên, lòng nói còn không phải là mi không có thời gian sao, mỗi ngày vội vàng chửi người ta và treo giải ba mi, trên tay lại đánh chữ: “Em không cần dẫn, em đã max cấp rồi, cũng đã vào hội, sư phụ chỉ cần rãnh rỗi nói chuyện phiếm với em là được rồi.”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “…”
Vương Tiểu Khê: “Có được không? Em mới vừa max cấp, không có một người bạn nào. QAQ ”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Được rồi.”
Một lời mời tổ đội nhảy ra, Vương Tiểu Khê mhấn xác nhận, hai phút sau, Ỷ kiếm túy thiên thương truyền tống đến bên cạnh nữ y tiên của Vương Tiểu Khê.
Vương Tiểu Khê khéo léo gọi: “Sư phụ ~ ”
Còn rất có tâm cơ gõ thêm một đường cuộn sóng nũng nịu!
Ỷ kiếm túy thiên thương trả lại sự im lặng tuyệt đối, nhấn giao dịch với Vương Tiểu Khê, trong ô giao dịch có một túi trang bị người mới cấp bậc không tệ, các loại đồ ăn và thuốc thêm buff, còn có mười vạn viên linh thạch.
Linh thạch trong trò chơi này có thể dùng nhân dân tệ mua, mười vạn viên linh thạch đổi thành nhân dân tệ, đối với hai người mới quen vẫn chưa tới năm phút mà nói, có thể tính là một món quà lớn.
Ỷ kiếm túy thiên thương lời ít ý nhiều: “Quà ra mắt.”
Vương Tiểu Khê quyết đoán ấn hủy: “Không cần đâu, sư phụ, em mua rất nhiều linh thạch rồi.”
Ông đây cũng đâu có muốn lừa tiền của mi, toàn bộ mục đích của ông chính là khiến tên cặn bã mi khóc ròng! Vương Tiểu Khê vô cùng thù dai hận hận nghĩ.
Hết chương 2
Công hôm nay: Lại có gái thả thính mình. (#^_^#)
Công sau này: Không phải gái.