Chương 9
Buổi tối, Tiểu vương gia vừa dẫn theo Miên Miên tới, Mạnh Kỳ Ngọc đã nhìn ra được miệng hai người này không đúng lắm.Đôi môi đỏ tươi có hơi sưng lên, phía trên còn lóng lánh ánh nước, người tinh tường vừa nhìn đã biết hai người này nhất định đã hôn nhau một buổi chiều.
Hừ, hôn có gì hay. Mạnh Kỳ Ngọc mở con mắt khác oán hận nghĩ, hai người này tuyên da^ʍ giữa ban ngày, thực sự là đồi phong bại tục!
Miên Miên lần đầu tiên tới tình cảnh như vậy, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên, thế nhưng càng sợ, lại chỉ có thể dựa sát vào người Tiểu vương gia, hai mắt liếc nhìn trái phải.
Tiểu vương gia đã đến kiểu yến hội thế này quá nhiều, tiệc đón gió thôi mà, một đám người ăn một bữa cơm, ở trên bàn cơm thì khen ngợi nhau chẳng có ý nghĩa gì, huống hồ trong tiệc còn có một Mạnh Kỳ Ngọc, càng làm cho người phát chán.
Tiểu vương gia không có hứng lắm, mới vừa ngồi vào bàn ăn đã dặn dò người mang hết mấy món làm từ thịt xuống, đặc biệt là thịt thỏ, nói rằng đêm nay, bên trong tòa lầu này, một miếng thịt thỏ cũng không được làm.
Mạnh Kỳ Ngọc nói Tiểu vương gia bá đạo, mình không ăn thì thôi, còn quản chuyện những người khác ăn thịt thỏ.
Tiểu vương gia rất kiên quyết: "Ta nói không được chính là không được!"
Quan chức công tử khác tới dự tiệc, sớm đã nghe nói "ác danh" của vị Tiểu vương gia này, tự nhiên cũng không dám phản đối, chỉ dồn dập đáp lời, khen ngợi Tiểu vương gia thiện lương thương xót động vật, chỉ có Mạnh Kỳ Ngọc là xem thường. Mạnh Kỳ Nhiên lương thiện thương xót động vật? Ma mới tin câu này!!!
Sau khi chính thức khai tiệc, bầu không khí trên bàn cũng coi như hòa thuận vui vẻ, chỉ là lòng dạ Mạnh Kỳ Ngọc không thể nào thuận được, giữa bữa tiệc liền nổi lên ý xấu, gã liên tục tâng bốc Tiểu vương gia, rót cho hắn hết chén này tới chén khác.
Tửu lượng của tiểu vương gia cũng tạm được, nhưng hắn cũng sẽ không rơi vào bẫy của Mạnh Kỳ Ngọc dễ dàng. Lời khen thì hắn nhận hết, thế nhưng tới kính rượu. có năm chén thì hắn sẽ uống một chén, đủ kiêu ngạo.
Mạnh Kỳ Ngọc thấy Tiểu vương gia khó chơi, đổi mưu, đánh chủ ý sang Miên Miên, gã bưng chén rượu chuyển hướng đi tới trước mặt Miên Miên, nửa dụ nửa khuyên hỏi: "Miên Miên đã uống rượu bao giờ chưa?"
Miên Miên thành thật lắc đầu. Mạnh Kỳ Ngọc lập tức nâng chén rượu ân cần đưa tới: "Người sống sao có thể chưa từng uống rượu, đến đây, Miên Miên, ta mời ngươi một chén trước."
"Ngươi..." Tiểu vương gia còn chưa kịp khuyên can, Miên Miên đã ngu ngốc nhận lấy chén rượu của Mạnh Kỳ Ngọc, cứ thế trút chén rượu xuống bụng.
Mạnh Kỳ Ngọc cười đê tiện, thấy Miên Miên vừa uống hết chén rượu này, lập tức liếc mắt ra hiệu người khác lại gần.
Miên Miên chỉ mới uống một chén rượu, ánh mắt đã mê man, ngơ ngác dựa vào người Tiểu, thuận theo vô cùng. Tiểu vương gia nghiêng đầu cau mày liếc mắt nhìn Miên Miên, hắn sợ yêu tinh này uống rượu say rồi hiện nguyên hình, rồi lại cảm thấy thỏ tinh hiện giờ mắt long lanh ánh nước, còn rất dụ người.
Chén rượu mời thứ hai mới đi được nửa đường đã bị Tiểu vương gia ngăn cản, hắn nhận lấy chén rượu: "Miên Miên chưa uống rượu bao giờ, để ta thay y uống."
Câu trả lời này của hắn chính là câu Mạnh Kỳ Ngọc muốn nghe thấy, Mạnh Kỳ Ngọc đoạt lại chén rượu từ tay Tiểu vương gia, cười nói: "Kỳ Nhiên, đỡ rượu không phải là chỉ đỡ một chén, ít nhất phải ba chén!"
Những người khác cũng đều ồn ào, nói rằng Tiểu vương gia anh hùng cứu mỹ nhân thật sự là một giai thoại đêm nay, sau đó liền cãi vã sai người hầu lấy bình rượu đến cẩn thận rót đầy rượu vào chén Tiểu vương gia.
Tửu lượng của tiểu vương gia có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi rót như vậy, nhưng nếu như hắn không uống, Mạnh Kỳ Ngọc sẽ lập tức đưa rượu tới trước mặt Miên Miên, tửu lượng của Miên Miên gần như là bằng không, mới một chén rượu vừa rồi đã làm y ngất ngất ngây ngây, bây giờ còn phải dựa vào bả vai Tiểu vương gia, uống nhiều thêm nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiểu vương gia cũng uống nhiều rồi, hắn uống được đến cuối cùng, một phát ném ngã chén rượu, mảnh sứ vỡ phát ra âm thanh chói tai, làm mọi người đang ngồi không dám thở mạnh, chỉ có Mạnh Kỳ Ngọc tựa lưng vào ghế cười: "Kỳ Nhiên, không uống được nữa thì cứ trực tiếp nói là được, nổi giận gì?"
Tiểu vương gia đầu ngất ngất ngây ngây, hơi rượu ngấm làm mặt cũng đỏ lên, nhưng hắn dù sao cũng vẫn còn lại chút lý trí, không giống như Miên Miên đã lâng lâng. Tiểu vương gia kéo tay Miên Miên đặt lên cổ mình, tay hơi dùng sức ôm lấy eo y, hai người bọn họ loạng chà loạng choạng ra khỏi cửa Túy Nguyệt Lâu.
Những người khác chỉ lo lần này đùa quá trớn đắc tội Tiểu vương gia, Tiểu vương gia ngày mai tỉnh rượu sẽ tới tìm bọn họ tính sổ. Bầu không khí trong bữa tiệc đông cứng lại.
Nụ cười trên mặt Mạnh Kỳ Ngọc càng tươi hơn: "Kể cả Kỳ Nhiên tính sổ, cũng chỉ có thể tới tìm ta, các ngươi sợ gì?"
Nói xong, gã nghiêng đầu dặn dò tên hầu bên cạnh: "Kỳ Nhiên đến không mang theo những người khác, ngươi đi tìm hai người nữa, đi theo phía sau hộ tống đệ ấy về nhà, cẩn thận canh chừng đừng để đệ ấy gặp chuyện gì."
Sắc trời đã tối, trên đường vắng tanh, đã không còn người đi đường.
Kỳ Nhiên đỡ Miên Miên chật vật đi về nhà, chân đi không vững đầu óc ảm đạm, mỗi một bước đều bước thật gian nan.
"Kỳ Nhiên..." Miên Miên đã uống say, gò má của y cọ lên cổ Tiểu vương gia, thở ra hơi thở nhợt nhạt, phả lên một mảng da nhỏ, làm Tiểu vương gia ngứa ngáy trong lòng, chân lại càng mềm nhũn đi.
"Làm sao vậy?" Tiểu vương gia hỏi, "Gọi ta làm gì?"
"Không có gì," Miên Miên dụi dụi vào cổ Tiểu vương gia, nũng nịu nói, "Ta chỉ muốn gọi tên của ngươi."
Tiểu vương gia dừng bước, cảm thấy tự mình đỡ Miên Miên trở về có hơi trắc trở quá mức, bắt đầu hối hận tại sao lúc ra đi lại không mang theo vài người, rồi bắt đầu trách Mạnh Kỳ Ngọc lòng dạ xấu xa, còn không sai người tiễn hắn về.
Hắn đẩy Miên Miên đứng thẳng, sau đó đi tới trước người y, nửa ngồi nửa quỳ, nói: "Ngươi lên đây đi, ta cõng ngươi trở lại."
Miên Miên đổ người về phía trước lên lưng Tiểu vương gia, đôi môi y dán sát vào vành tai Tiểu vương gia, hơi thở ướŧ áŧ: "Kỳ Nhiên, ngươi thật sự không nhớ ra ta sao?"
Tiểu vương gia nghi hoặc nói: "Nhớ ra ngươi cái gì?"
Miên Miên há miệng, đầu lưỡi không cẩn thận liếʍ lên vành tai Tiểu vương gia, trong phút chốc ấy, Tiểu vương gia không thể nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình, chỉ cảm thấy đầu quả tim vừa tê vừa run, như có tới hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò lên trên da dẻ, thân thể hắn mềm nhũn, chỉ muốn ngã xuống đất.
Thế nhưng Miên Miên đã kéo hắn lại, ôm lấy thắt lưng Tiểu vương gia túm trở lại trong l*иg ngực của mình: "Kỳ Nhiên, ngươi cẩn thận khỏi ngã."
Tiểu vương gia giọng nói phập phù, cảm thấy hơi rượu hình như lại bốc lên, đốt cho mình mặt đỏ đầu choáng váng, tay hắn buông thõng xuống dưới, phủ lên tay Miên Miên, Miên Miên cũng trở tay nắm chặt lấy, hai người mười ngón đan kết.
Tiểu vương gia đột nhiên giật mình, trước đây đối với Bạch Thỏ Tinh, hắn có e ngại, có hiếu kỳ, thế nhưng sau đó thấy y ngơ ngác ngây ngốc mềm mại dịu dàng, trong lòng lại có thêm vài phần yêu thích, thế nhưng đêm nay, lúc tay Miên Miên nắm chặt lấy tay hắn, lúc Miên Miên hỏi hắn còn nhớ ra y không, nũng nịu gọi hắn Kỳ Nhiên, Tiểu vương gia cảm thấy trong lòng mình hình như lại càng yêu thích Bạch Thỏ Tinh này thêm mấy phần.
Tiểu vương gia xoay người lại nhìn Miên Miên, hai người bốn mắt tương đối, đều là mặt đỏ, ánh mắt mê man.
Miên Miên nhẹ cúi đầu, môi hai người lại dán lấy nhau dưới ánh trăng.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng lóe lên, một giây sau, bọn họ đã trở về căn phòng trong nhà.