Cố Uyển Như hỏi nhỏ: “Lẽ nào bọn họ... thật sự là… chuyện kia à?”
Giang Hải cười: “Ừm, anh cũng không biết được.”
“Ôi, em cũng đã hơn hai mươi rồi, lúc này mà họ lại muốn có thêm con...” Cố Uyển Như hung hăng dậm chân xuống đất, không thể tiếp nhận được sự thật là bản thân đột nhiên có thêm em trai hoặc em gái.
Giang Hải không nhịn được nữa, cười ra tiếng: “Nghĩ gì thế hả, cha bảo chúng ta nhanh chóng làm cho xong chuyện của chúng ta đi. Khuyên anh không nên có áp lực, chỉ cần chúng ta... hì hì... cố gắng thêm một chút như thế này này thì sẽ có con thôi.”
“Vợ à, anh thấy chúng ta nên hiểu cho tâm lý muốn có cháu ngoại của cha mẹ, cũng nên chủ động phối hợp....”
“Hay là bắt đầu cố gắng từ tối nay đi?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày luôn đi....”
Cố Uyển Như thẹn quá hóa giận, sắc mặt dần dần trở nên tái mét.
“Ấy ấy.... vợ ơi, đừng... đánh anh mà....”
“Đánh ở đâu cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt....”
Ngày hôm sau, Lôi Nhân Hào và Cố Uyển Như ở trong văn phòng “mưu đồ bí mật” cả một buổi sáng.
Đợi đến khi Cố Uyển Như đi từ văn phòng ra thì sắc mặt đã thay đổi rồi, vui mừng đỏ cả mặt.
Một căn phòng bí mật được xây dựng ở dưới tòa nhà của tổng tập đoàn Uyển Như ở phía Tây ngay dưới mí mắt Cố Uyển Như.
Mà trong đó lại có rất nhiều thiết bị tinh vi.
Mặc dù những thứ này chỉ là những thứ nhỏ, hoặc là một bộ phận của thiết bị nào đó, nhưng lại là cốt lõi của cốt lõi.
Nhất là những tài liệu cơ mật kia, trong đó bao hàm không biết bao nhiêu kĩ thuật độc quyền.
Một công ty khoa học công nghệ có thể dẫn đầu ngành chỉ với một hoặc hai cái mà thôi, mà Giang Hải thế nhưng lại làm cả một kho luôn.
Những thứ này nếu như công bố với mọi người thì cả Phương Đông này, thậm chí là cả thế giới này cũng sẽ vô cùng chấn động.
Đế vương làm việc chỉ cần nhìn kết quả, để có được những thứ này thì có đủ mọi loại kênh.
Nếu như bị người khác biết danh sách cụ thể, Đế vương cũng không khác nào đâm phải một tổ ong lớn, vì trong này không thiếu những tài liệu tuyệt mật của phía chính phủ.
Nhưng mà Giang Hải hoàn toàn không để ý tới những điều này, bản thân đã đứng đầu bảng của lệnh truy sát Ám Hoa rồi.
Người muốn lấy đầu Gian Viêm quá nhiều, lẽ nào còn sợ hãi mấy con bọ chét này à?
Lệnh truy sát Ám Hoa là danh sách ám sát của thế giới ngầm, không cần biết là ai, chỉ cần có thể lấy được đầu của người nằm trong bảng, thì có thể thu hoạch được tiền thù lao tương ứng.
Phần thưởng hấp dẫn như thế, nên cũng không ít người không quản ngại đường xá xa xôi tìm gϊếŧ anh, nhưng toàn bộ những người này đều đã biến mất khỏi thế gian này rồi.
“Giang Hải ” Vẻ mặt của Cố Uyển Như rất do dự.
“Ừ?” Giang Hải ngẩng đầu.
Cố Uyển Như nói: “Tôi muốn hợp tác với Lan gia trước.”
Giang Hải khẽ nhíu mày, sau đó cười nói: “Anh chỉ là một người ở rể, chuyện của công ty anh không tham gia.”
“Nhưng công ty này là của anh đó.” Cố Uyển Như nói.
Nói chính xác hơn là cô vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái khi hợp tác với Lan Kiều, cô ta là vị hôn thê của Giang Hải, mối quan hệ này, xử lý như thế nào thì cũng khó xử.
Giang Hải cười nói: “Đây là của hồi môn của con rể, tập đoàn Uyển Như là của em.”
“Sao anh lại tốt với tôi như thế?” Cố Uyển Như chớp chớp mắt.
Giang Hải chưa bao giờ tặng bất cứ món quà đắt tiền nào, thậm chí còn không lãng mạn.
Nhưng giờ nào phút nào Cố Uyển Như cũng đều có thể cảm nhận được sự tốt đẹp, chu đáo tỉ mỉ đến từ sâu thẳm trái tim Giang Hải.
“Bởi vì em là vợ anh.” Giang Hải cười ha ha.
“Nhưng anh...” Cố Uyển Như đang định nói thì không nói được nữa.
Giang Hải nói: “Anh là vị hôn phu của Lan Kiều à? Chỉ là trò chơi búp bê mà người lớn chơi với nhau thôi, như trẻ con chơi trò gia đình ấy mà, em đừng xem là thật.”
Cố Uyển Như rầu rĩ không nói lời nào, ánh mắt kia, rõ ràng là sợ Giang Hải xem là thật.
Hơn nữa, Cố Uyển Như luôn có một cảm giác đó là Lan Kiều xem đó là thật.
Thúy Họa gõ cửa bước vào, gật đầu chào hỏi với Giang Hải, sau đó nói: “Cố tổng, có mấy nhà đầu tư tới, bọn họ muốn.... rút vốn.”
Hỏi rõ xem là nhà nào, Cố Uyển Như đứng dậy: “Đây là những công ty tương đối có thực lực, nếu có thể giữ lại được là tốt nhất, tôi đi xem sao.”
“Thúy Họa, em đi chuẩn bị một số tài liệu.....”
Trong phòng họp, vẻ mặt của mấy nhà đầu tư đều rất khó xử.
Hợp tác với tập đoàn Uyển Như là những dự án tốt khó có được.
Nhưng bọn họ cũng rất khó xử, bởi vì bọn họ không thể nào đắc tội với Huyền gia được.
Lúc trước vẫn luôn giữ thái độ chờ đợi, nhưng sau khi nghe nói Huyền gia hợp tác với Diệp gia thì những nhà đầu tư này đã lập tức đưa ra quyết định, muốn rút vốn đầu tư của những dự án đang hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
“Ông Vương, ông Trương...” Cố Uyển Như bước vào, khách sáo chào hỏi họ.
Mấy nhà đầu tư đều đứng lên, ông Vương cười khan nói: “Cố tổng, thật sự là ngại quá, công ty chúng tôi gần đây xảy ra chút vấn đề, muốn rút vốn của những dự án đã hợp tác đầu tư về.”
“Ông Vương, chúng ta đã ký hợp đồng rồi....” Cố Uyển Như đã bảo Thúy Họa đưa những bản hợp đồng đã ký ra.
“Cố tổng, tiền bồi thường thiệt hại thật sự là quá cao, cô xem có thể nể mặt được không.” Ông chủ Trường cười nói: “Công ty thật sự gặp phải vấn đề không nhỏ, sau này việc hợp tác của tập đoàn Uyển Như chúng tôi nhất định sẽ ưu tiên xem xét.”
“Cô xem....”
Sắc mặt mấy người tràn trề mong đợi nhìn Cố Uyển Như.
Thúy Họa nhếch miệng đang định nói thì bị Cố Uyển Như giơ tay ngăn lại.
Tức giận giậm chân, mấy người này, muốn rút vốn lại không muốn bồi thường hợp đồng, đây không phải là cho không à, trên đời này làm sao lại có chuyện tốt như vậy chứ.
Cố Uyển Như nói: “Thưa các vị, thật sự là công ty của các vị gặp vấn đề về tiền vốn ư?”
“Thật sự là gặp vấn đề rất lớn, nếu như không rút vốn thì sợ là sẽ phải đóng cửa mất.”
“Vẫn mong Cố tổng rộng lòng giúp đỡ.”
Cố Uyển Như ra dấu với Thúy Họa, lấy một bản tài liệu ra đặt ở trên bàn: “Ông chủ Vương, công ty của ông kinh doanh trong lĩnh vực sản xuất linh kiện điện tử, tôi vừa hay có một dự án kĩ thuật độc quyền muốn hợp tác với ông, không biết ông có cảm thấy có hứng thú không?”
“Kĩ thuật độc quyền ư?” Mắt của mấy ông chủ đồng thời sáng lên. Đối với một công ty khoa học công nghệ mà nói, khó làm nhất đó chính là nghiên cứu.
Đầu tư lớn, thời gian thu hồi vốn chậm.
Nhưng một khi có kĩ thuật dẫn đầu thì không chỉ là kiếm tiền thôi đâu, thậm chí có quyền chế định ra tiêu chuẩn, quyết định kết cấu thị trường.
Ông chủ Vương lật ra xem mấy trang, vẻ mặt hoài nghi dần dần trở thành có chút cuồng nhiệt.
Kĩ thuật này, cho dù là trên quốc tế thì cũng thuộc về địa vị dẫn đầu.
Giọng nói có chút run rẩy: “Cố tổng, cô muốn... bán cho tôi sao?”
Cố Uyển Như mỉm cười: “Kĩ thuật, tập đoàn Uyển Như không bán, chỉ hợp tác thôi.”
Cố Uyển Như lai lấy thêm mấy bản tài liệu từ trong tay Thúy Họa, phân chia đưa cho những ông chủ khác ở trước mặt.
Hô hấp của tất cả ông chủ đều trở nên dồn dập, mặc dù chỉ là một xếp giấy, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chính là cơ hội cả đời khó gặp.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, từng khuôn mặt giống nhữ là chuẩn bị phải ăn thuốc tiên trộn với phân chó vậy.
Trông thấy thì thèm nhưng lại khó nuốt.
Nhận, cả họ được nhờ.
Nhưng, lại đắc tội với Huyền gia.
Không nhận, mất đi cơ hội.
Chuyện tốt như thế này cả đời cũng chẳng có lần thứ hai.
Không, sợ là cả đời cũng không có được.
Thúy Họa chọn đúng thời gian bước lên phía trước, lấy những tài liệu kia về.
Mấy người kia không nỡ buông tay, nắm chặt mãi không buông.
“Thưa các vị, tôi biết các vị sợ Huyền gia.” Cố Uyển Như nói “Thế nên tôi không miễn cưỡng, tập đoàn Uyển Như có nhiều bản quyền như thế, có thể hợp tác với người sẵn sàng.”
“Chuyện tốt như thế này chính là chiếc bánh rơi từ trên trời xuống đó, mọi người nghĩ kĩ chưa?”
“Tôi...” Sắc mặt ông chủ Vương có chút khó xử, nắm chặt lấy tài liệu trong tay.
Cố Uyển Như nói: “Thúy Họa, lấy mấy tài liệu này về đi.”
“Tập đoàn Uyển Như có mấy chục kĩ thuật độc quyền dẫn đầu của thế giới, gồm các ngành công nghiệp khác nhau. Tôi không tin toàn bộ người trong thiên hạ đều sợ Huyền gia, không có người dám hợp tác với tập đoàn Uyển Như.”
“Hơn nữa, tập đoàn Uyển Như sẽ trở thành trung tâm nghiên cứu khoa học lớn nhất cả nước.”
Nói xong, Cố Uyển Như quay người bước đi.
“Cố tổng...” Ông chủ Vương vội vàng bước tới “Cố tổng, có chuyện gì thì từ từ thương lượng.”
“Không có gì có thể thương lượng cả.” Cố Uyển Như nói “Tôi chỉ chia sẻ bản quyền vì chúng ta có thỏa thuận hợp tác mà thôi.”
“Nếu như các ông muốn rút vốn, thế thì cứ rút vốn đi.”
“Nhưng mà....”
Cố Uyển Như cười nhạt: “Nhưng mà, sau này các ông sẽ khó có thể hợp tác lại với tập đoàn Uyển Như đấy.”
Đây là bị chặn ở cả hai đầu rồi.
Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Cố Uyển Như đang muốn ép bọn họ lập tức quyết định, là chọn đứng về phía Huyền gia hay là đứng về phía tập đoàn Uyển Như.
Trong lòng Cố Uyển Như cũng rất lo lắng, quay người một cách dứt khoát nhưng mà chân bước đi rất chậm.
“Cố tổng....”
“Tôi nghĩ là chúng ta có thể thương lượng lại một chút về phương thức hợp tác.”
Ông chủ Vương là người đầu tiên đưa ra lựa chọn.
Đây là cơ hội có thể bay cao, đắc tội Huyền gia thì đã sao chứ.
Vì dự án độc quyền này mà đứng trên bờ nguy hiểm cũng đáng giá.
Sự lo lắng trong lòng Cố Uyển Như cuối cùng cũng được đặt xuống, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười.
Nhưng bước chân vẫn không dừng, vẫn ưu nhã cao quý chậm rãi bước đi như thế.
“Cố tổng.....”
“Cố tổng.....”
Mấy người còn lại nhao nhao gọi.
Lúc này Cố Uyển Như mới chậm rãi quay người lại: “Các ông đều đã nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Thế thì chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hợp tác.”
Độc quyền, là tài sản vô hình.
Cố Uyển Như không chiếm quá nhiều lợi ích, nhưng mấy ông chủ này cần phải đầu tư thêm.
Mấy nhà đầu tư hài lòng rời đi, chia sẻ kĩ thuật, tập đoàn Uyển Như đã phải hy sinh không nhỏ rồi, nhưng cũng chỉ có như thế thì mới có thể triển khải những công nghệ kĩ thuật này sớm được.
Những khoa học công nghệ này tồn tại trên giấy, chẳng qua chỉ là những hình vẽ mà thôi.
Giấy thì không bao giờ gói được lửa, chứ đừng nói đến việc cố tình quảng bá.
Việc mấy người ông chủ Vương càng hợp tác sâu hơn với tập đoàn Uyển Như nhanh chóng được truyền đi.
Không chỉ như thế, việc tập đoàn Uyển Như nắm giữ số lượng lớn kĩ thuật độc quyền cũng được truyền ra.
Còn nữa.
Cố Uyển Như tuyên bố một thông báo.
Tập đoàn Uyển Như sẽ thành lập một cơ sở ươm mầm sáng tạo khoa học công nghệ ở phía tây của Thành phố Giang Tư, phần lớn lợi nhận mà tập đoàn Uyển Như kiếm được sẽ được sử dụng cho việc nghiên cứu khoa học.
Giới thương nhân của Thành phố Giang Tư lập tức sôi sục lên.
Các khu vực lân cận, thậm chí là thành phố Giang Thanh cũng nhận được tin tức.
Khu nghỉ mát bên ngoài thành phố.
Hoành Độ Dương đang nhấm nháp trà.
Lúc mới nhận được tin tức về tâp đoàn Uyển Như, Hoành Độ Dương rất ngạc nhiên.
Đế vương, làm việc vẫn bá đạo như vậy.
Rõ ràng là những thứ có được không có nguồn gốc rõ ràng, nhưng lại thể hiện ra như là thứ mà chính bản thân mình nghiên cứu ra vậy.
Có thể tưởng tượng được, hoàng tộc chắc chắn sẽ phải hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề.
Mà ở Thiên Lương.... phần lớn sẽ gặp lại nhau trong các trận chiến.
Chiến tranh, vẫn luôn cần một cái cớ.
Thiên Thành... thì thế cục khó bề phân biệt được.
Hoành Độ Dương uống một hớp trà, thong thả nói: “E rằng biên giới phía tây cũng không yên ổn rồi.”
Thành phố Giang Thanh, Huyền gia chào đón một vị khách quý.
Cậu chủ nhỏ Diệp gia ở thành phố Hải Hà, Diệp Kinh Lạc.
Diệp Kinh Lạc có mắt như đại bàng, cằm nhọn hếch, thoạt nhìn là một người vô cùng gian trá, giảo hoạt.
Sắc mặt anh ta âm trầm, có chút không vui.
“Huyền Bảo Khang, anh định dùng những chiếc bát, đĩa rách nát này để tiếp đón tôi à?”
“Tôi ở thành phố Hải Hà không ăn đủ no sao?”