Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 64: Bí mật về trận hỏa hoạn của Giang gia

Cố Uyển Như cũng không trách những đối tác này.

Những công ty này không dám đắc tội được Huyền gia, không ai dám đắc tội với Huyền gia để hợp tác với tập đoàn Uyển Như.

Cố Uyển Như biết rõ thế giới này tàn nhẫn như thế nào.

Đắc tội với Huyền gia, không chỉ ở thành phố Hải Hàng Thanh mà chỉ cần là nơi mà Huyền gia có thể nhúng tay vào thì cũng rất khó di chuyển.

Cho dù trong đó có công ty lớn nào đó không sợ Huyền gia, nhưng việc làm ăn của họ là kiếm tiền, nên cũng không ai muốn có nhiều kẻ thù.

Hơn nữa, lúc Huyền gia làm ra những chuyện này chắc chắn đã hứa hẹn những lợi ích tương ứng để đền bù cho họ rồi.

Rất nhanh sau đó, Lôi Nhân Hào bước vào.

“Cha, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?” Cố Uyển Như hỏi.

Nước mắt đã đong đầy trong mắt rồi, Huyền gia, đúng là ỷ mạnh hϊếp yếu mà.

Tập đoàn Uyển Như mới thành lập chưa lâu, phát triển được đến như ngày hôm nay đã thật sự không dễ dàng gì rồi. Cố Uyển Như biết bản thân đã phải trả giá bao nhiêu.

Huyền gia sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như thế, quả là khiến người ta ghê tởm.

Sắc mặt Lôi Nhân Hào âm u, rất nặng nề.

“Đừng lo, chắc chắn sẽ có cách thôi.”

“Thế này nhé, chúng ta nên xoa dịu nhân viên của mình trước, sau đó tới ngân hàng.”

Một khi nguồn vốn của công ty bị đứt đoạn thì hậu quả rất chi là nghiêm trọng.

Đang trong lúc hết đường xoay sở thì Lan Kiều lại quay trở lại, sắc mặt có chú khó coi.

“Giang Hải.”

Giang Hải lười phải nói chuyện với cô ta: “Tôi chỉ là một người ở rể mà thôi, có việc gì thì đi tìm vợ tôi mà nói.”

Dù sao cũng nên để cô rèn luyện một chút, đến lúc Cố Uyển Như không làm được thì Giang Hải mới ra mặt cũng không muộn.

Lúc này tỏ vẻ nịnh bợ xum xoe, hết sức không tỏ ra đang lấy lòng.

“Việc này chỉ có thể nói với anh.” Lan Kiều vội vàng nói.

“Tập đoàn Lan Thị cũng bị ảnh hưởng nặng rồi.”

“Ngân hàng đòi nợ đã làm đứt đoạn dòng vốn của Lan gia, những doanh nghiệp ở cung ứng cũng không ngừng đòi nợ, những công ty thi công thì đang tranh cãi và đòi thanh toán đủ loại tiền.”

“Còn nữa, cả đội ngũ chuyên viên nghiên cứu của công ty khoa học kĩ thuật trực thuộc Lan gia đều bị người khác ‘đào’ đi rồi.”

“...”

Giang Hải hừ lạnh: “Đợi đã, Lan gia thì có liên quan gì tới tôi?”

Giang Hải rất muốn nói, tôi chỉ ước gì người Lan gia uống nước cũng bị sặc chết đi ấy.

Sắc mặt Lan Kiều trầm xuống: “Là Huyền gia làm.”

Giang Hải ngáp một cái: “Tôi chỉ quan tâm tới tập đoàn Uyển Như, Lan gia như thế nào tôi không quan tâm.”

Lan Kiều nghe xong thì nói không nên lời.

Quả thật, Giang Hải vẫn luôn có địch ý với Lan gia, không thừa cơ bỏ đá xuống giếng đã là anh nương tay lắm rồi.

Đứng trước mặt Lan Kiều, anh thấp giọng nói: “Cô nghĩ tiếp cận tôi thì có thể đạt được thứ mà cô muốn à?”

“Cô nghĩ tôi đã quên mối thù của Giang gia rồi sao?”

“Đừng quá coi trọng bản thân mình như thế.”

Sắc mặt Lan Kiều tái mét, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Uyển Như.

Cho dù Huyền gia không thể nào làm lay động Lan gia trong thời gian ngắn, nhưng Lan gia chắc chắn sẽ gặp tổn thất nặng nề.

Khi khủng hoảng ập tới, Lan Kiều lập tức nhận ra rằng nguy cơ lần này không chỉ có mình Huyền gia ở phía sau.

Huyền gia mặc dù lớn, nhưng còn chưa có sức mạnh lớn đến như thế này.

Cố Uyển Như hơi mấp máy môi, cô rất muốn nói rằng, cô có thể giải quyết được nguy cơ này.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

Cô chẳng có chút manh mối nào, cũng chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nào cả. Âm thầm căm hận trong lòng, hận bản thân vô dụng, mỗi lần gặp vấn đề gì đều phải chờ Giang Hải xuất hiện mới được.

Mặc dù không hề nghe Giang Hải nói gì thêm, nhưng dựa vào biểu cảm của Lan Kiều thì Cố Uyển Như có thể nhìn thấy được, Giang Hải từ chối thỉnh cầu của Lan Kiều, hơn nữa còn là không hề nể nang gì.

Nhìn Lan Kiều, Cố Uyển Như bước lên phía trước kéo tay Giang Hải: “Giang Hải, lúc này tốt nhất chúng ta nên đồng hành cùng với Lan gia.”

Giang Hải nắm lấy tay Cố Uyển Như, mỉm cười gật đầu: “Được, anh nghe lời vợ.”

Trong mắt Giang Hải chẳng có ai quan trọng bằng Cố Uyển Như hết, Giang Hải chỉ nghe theo Cố Uyển Như mà thôi.

Nếu như muốn đυ.ng vào Lan gia, thì dễ như trở bàn tay, cũng không phải vội vàng vào lúc này.

Lan Kiều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã nhìn rõ địa vị của Cố Uyển Như trong lòng Giang Hải quan trọng như thế nào.

Cho dủ bản thân có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng thôi, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một bình hoa, một bình hoa xinh đẹp và thông minh mà thôi.

Âm thầm căm hận trong lòng, ngoại hình xinh đẹp như thế này, bối cảnh gia đình danh giá như thế này, tôi có điểm nào không bằng Cố Uyển Như chứ.

Cho dù có hận Lan gia đi nữa thì sao Giang Hải không hề có một chút cảm xúc nào đối với mình giống như bản năng của một người đàn ông vậy chứ.

Thậm chí cô còn hoài nghi giới tính của Giang Hải, nghi anh không thích phụ nữ.

Nhưng mà Giang Hải lại chiều chuộng, ngoan ngoãn nghe lời Cố Uyển Như như thế, tình cảm vô cùng sâu sắc. Giang Hải, hoàn toàn khác với tất cả những người đàn ông trước đây mà Lan Kiều từng gặp.

Tiếp theo, chia nhau hành động.

Lôi Nhân Hào đi tìm giám đốc của mấy ngân hàng, hy vọng có thể nhận được sự hỗ trợ từ họ.

Cố Uyển Như thì cần nắm chắc những nhà đầu tư còn lại.

Lan Kiều thì vẫn ngồi ngay ngắn như thường, yên lặng nhìn Giang Hải.

“Cô không về xử lý công việc của Lan gia đi, định ngồi ở đây xem bói cho tôi à?” Giang Hải có chút phiền phức.

“Quay về làm thêm gì cũng vô ích thôi.” Lan Kiều nói thẳng.

Vì đối phương đã muốn ra tay, lại còn liên thủ với nhiều đối tác như thế nữa.

Vào lúc quan trọng này, sẽ chẳng có ngân hàng nào sẵn sàng cho tập đoàn Uyển Như vay tiền đâu.

“Có nhiều lúc, quá thông minh sẽ làm cho người ta ghét lắm.” Giang Hải đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Lan Kiều cũng đi theo ra ngoài.

Sắc mặt Giang Hải đột nhiên âm u, sự nhẫn nại của anh có giới hạn.

Sắc mặt Lan Kiều bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Giang Hải chế giễu: “Đến khách sạn Thiên Nha thuê phòng à? Chúng ta sẽ nói một cách nghiêm túc ư?”

“Tôi còn nhớ ở đó có một cái giường vô cùng tốt.”

Sắc mặt Lan Kiều vẫn không thay đổi, cô ta đã chuẩn bị hiến dâng từ lâu rồi.

“Nếu như anh muốn.”

Giang Hải nheo mắt lại, có chút do dự: “Hy vọng điều cô nói sẽ làm tôi hứng thú, nếu không.....”

“Tôi sẽ khiến cô hối hận.”

Đi tới bên cửa sổ, Giang Hải lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Anh nhả khói rồi nói: “Cô có thể nói rồi.”

“Giang Hải, tôi biết anh hận tôi, năm đó tôi đối với anh.....”

Giang Hải quay lại, cười chế giễu: “Thì ra là cô cả Lan gia vẫn còn nhớ rõ đó chứ, thật không dễ dàng gì.”

“Nói vào trọng điểm đi, tôi không thích dài dòng.”

Lan Kiều nói: “Thế thì tôi nói thẳng nhé.”

“Trận hỏa hoạn năm đó đã hủy hoại tất cả mọi thứ Giang gia, nhưng trận hỏa hoạn đó không phải là do Lan gia làm.”

“Thậm chí Lan gia cũng không hề đυ.ng vào bất cứ người nào của Giang gia....”

Giang Hải quay mạnh người lại, ánh mắt sắc bén: “Hả? Cô nói gì?”

Người thông minh như Lan Kiều, nếu đã nói ra khỏi miệng thì chắc chắn có tất cả chứng cứ rồi, nếu không thì chọc giận Giang Hải, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

“Chứng cứ.”

Giọng nói của Giang Hải lạnh như băng.

“Anh tin tôi à?” Lan Kiều hỏi.

Giang Hải nói: “Tôi chỉ tin mắt của mình mà thôi.”

Lan Kiều mở túi, lấy ra một sấp ảnh.

Ảnh có màu ố vàng, xem ra đã rất nhiều năm rồi.

“Đây là cảnh tượng sau vụ hỏa hoạn kia, ông nội tôi giữ lại.” Lan Kiều nói: “Ông nói sẽ có một ngày nó trở thành bùa hộ mệnh của Lan gia chúng tôi. Giữ những thứ này lại, để phòng ngừa.”

Nhận những bức ảnh, toàn thân Giang Hải cứng đờ.

Thảm hại không thể tả nổi, tất cả những người trong ảnh đều là người thân của Giang Hải.

Đến cả Giang Khanh Khanh mẹ của Giang Hải cũng trầm mình xuống biển tự vẫn không lâu sau đó.

Nghiêm túc nhìn từng bức ảnh một, giọng nói của Giang Hải lạnh lùng như băng: “Những bức ảnh này thì có thể nói lên được điều gì?”

“Tôi cũng không biết” Lan Kiều lắc đầu: “Ông nội tôi nói.....”

“Bụp....”

Ánh mặt Giang Hải sắc như dao, mạnh mẽ bóp chặt lấy cái cổ mịn màng của Lan Kiều, đập bộp lên tường, chậm rãi nhắc nhở: “Thứ tôi muốn là chứng cứ chứ không phải là ông nội cô nói.”

“Lẽ nào còn muốn tôi phải đào mộ lão già kia lôi người ra để hỏi à?”

Lan Kiều cảm thấy khó thở, sắc mặt chuyển từ hồng nhuận sang tím ngắt, đầu lưỡi cũng đã lè ra gần nửa rồi.

Dùng ánh mắt sợ sệt để cầu xin Giang Hải thương xót, nhưng mà ánh mắt Giang Hải lúc này ngập tràn sát khí.

Trước khi Lan Kiều mất đi ý thức thì Giang Hải mới buông tay ra.

Lan Kiều ngã quỳ xuống đất, vội vàng hít thở.

Cô ta tiếp tục nói:

“Giang Hải, tôi không lừa anh, trong những tấm ảnh này chắc chắn có ẩn giấu chân tướng nào đó, lúc đầu ông nội tôi không nói rõ ràng nên bây giờ không biết được, nếu muốn tìm ra đáp án thì phải nghiên cứu những bức ảnh này.”

“Nếu tôi làm thế này để bào chữa, biện minh cho Lan gia thì thật sự là không cần phải đợi tới ngày hôm nay.”

Giang Hải hỏi: “Thế thì vì sao bây giờ cô lại lấy thứ này ra.”

“Bởi vì tôi phát hiện, bất kể tôi làm gì thì đều không hề có tác dụng, cuối cùng sẽ có một ngày anh vẫn làm cho Lan gia biến mất.”

Giang Hải nói một cách lạnh lùng: “Cô nói đúng rồi đó, tôi muốn Lan gia hoàn toàn biến mất. Lời hứa với chú Bạch chẳng qua chỉ là trả lại một cái ân tình mà thôi.”

Lan Kiều nói: “Năm đó Lan gia đã tìm thấy một cái hộp rất kì lạ trong đống đổ nát, người đốt lửa có khả năng đã lấy thứ đó ra.”

“Hộp gì?” Ánh mắt Giang Hải sáng lên.

Lúc Giang gia bị diệt vong thì Giang Hải vẫn còn nhỏ, một đứa trẻ nhỏ bé mới chín tuổi thì có thể biết gì được chứ.

Những gì Lan Kiều nói, có lẽ là đúng.

“Thứ đó đã chôn cùng với ông nội tôi rồi” Lan Kiều chậm chạp đứng lên: “Không ai biết thứ đồ đó dùng để làm gì, Lan gia sợ sẽ có tai họa ập tới nên chưa bao giờ để người khác biết được.”

Lan gia đều hiểu một cách sâu sắc đạo lý biết nhiều sẽ chết sớm.

Không hề mảy may phí chút sức lực nào đã có được sản nghiệp của Giang gia đã là may mắn lắm rồi, thứ đồ đó được giấu rất kĩ.

“Chuyện này có chút thú vị rồi.”

Giang Hải lấy điện thoại ra, rất nhanh đã được nối máy: “Đào mộ của lão già Lan gia kia lên, tìm cho tôi một thứ....”

Anh lạnh lùng nhìn về phía Lan Kiều nói: “Nếu cô dám lừa tôi thì Lan gia đừng mơ tồn tại.”

Ân tình của Bạch Lý Hưng đã trả xong rồi, nếu như lời nói của Lan Kiều là giả, thì cũng chính là cho Giang Hải một lý do để ra tay rồi.

Tại quầy lễ tân của công ty, Huyền Thanh ngang ngược bước vào cửa.

Lễ tân bị dọa sợ, có lần dạy dỗ lần trước, cô ta không dám chặn lại nữa, ngay lập tức gọi điện thoại thông báo cho Cố Uyển Như.

Huyền Thanh cực kì kiêu ngạo.

“Cố Uyển Như, cô ra đây cho tôi. Ông đây đến để thu mua tập đoàn Uyển Như.”

“Nếu bỏ qua cơ hội lần này, tập đoàn Uyển Như đợi đó mà đóng cửa đi.”

Chính tại nơi này, anh ta bị Giang Hải chơi cho một vố, vốn dĩ là có thể lấy được hợp đồng của tập đoàn Uyển Như nhưng lại bị đánh tráo.

Huyền Thanh thề, nhất định phải lấy được tập đoàn Uyển Như.

Còn có cả Lan Kiều nữa.

Lan gia ở Thành phố Giang Tư, có gì mà kiêu ngạo, những cô gái mà Huyền Thanh muốn thì không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta được.

Vị hôn thê của Giang Hải, đúng là trò cười.

Huyền Thanh tự nhiên cứ như nhà của mình vậy, bước vào một cách vô cùng kiêu căng phách lối.

Anh ta đinh ninh rằng Cố Uyển Như sẽ quỳ dưới chân cầu xin mình, xin mình tha cho tập đoàn Uyển Như, xin được làm người phụ nữ của mình.

Huyền Thanh muốn Cố Uyển Như quỳ xuống trước mặt mọi người, còn muốn đánh Giang Hải một trận tơi bời.

Đây chính là hậu quả cho việc dám đắc tội anh ta.

Lần này anh ta có sức mạnh rồi, bởi vì tập đoàn Uyển Như sắp xong đời rồi.

Phía sau có hai người mặc áo đen nhìn rất nguy hiểm đi theo, cơ thể cường tráng, khí thế mạnh mẽ.

Có bọn họ giúp đỡ, Huyền Thanh lại càng thêm kiêu ngạo.

Có được Cố Uyển Như vẫn chưa phải là mục đích cuối cùng của anh ta, người Huyền Thanh muốn chính là Lan Kiều.

Đương nhiên, thuận tiện thu luôn cả Lan gia nữa thì lại càng tốt hơn.

Huyền Thanh rất chi là đắc ý, túm lấy cô lễ tân đang sợ hãi đang đứng ngây ngốc ở một bên, kiêu ngạo nói.

“Cố Uyển Như đâu? Bảo cô ta lăn ra đây cho tôi.”

Nghe thấy tiếng ồn ào, Cố Uyển Như đi ra.

Vừa nhìn thấy Huyền Thanh thì sắc mặt Cố Uyển Như lập tức trầm xuống. Đương nhiên cô biết Huyền Thanh đến chẳng có ý tốt gì cả.

“Huyền thiếu, đây là tập đoàn Uyển Như, không phải là chỗ anh thích làm gì thì làm.”

“Mời anh đi cho.”

Huyền Thanh cười chế giễu: “Cố Uyển Như, tập đoàn Uyển Như còn có thể chống đỡ được trong bao lâu, trong lòng cô không biết à? Hôm nay, tôi tới là để thu mua tập đoàn Uyển Như.”

Cố Uyển Như lạnh lùng nói: “Tập đàn Uyển Như cho dù có phá sản thì tôi cũng sẽ không bán cho Huyền gia. Anh nên từ bỏ ý định này đi.”