Sự Trớ Trêu Của Số Phận

Chương 12

Chương 12
Tôi lao như điên lên quán karaoke, hi vong đêm qua lão Phương ngủ ở đấy,lên đến nơi thì thấy mấy thằng nhân viên đang chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy tôi,một thằng mở lời trước :

– Anh,vào ăn sáng với bọn em.

– Thôi chúng mày ăn đi,anh Phương có đây không ?

– Có anh ạ,anh ấy ngủ trên phòng đấy,mà có việc gì mà anh gọi anh ấy sớm thế ?

Tôi chạy lên phòng ngủ của hắn, đập cửa gọi hắn dậy. Một lúc sau thì nghe thấy giọng hắn gắt lên :

– Thằng nào đấy ?

– Em béo đây,anh mở cửa mau,có việc gấp lắm.

Tôi thấy trong phòng lục đυ.c rồi lại thấy tiếng con gái léo nhéo,mẹ.lão này hôm qua lại gọi đào rồi. 10 phút sau mới thấy hắn thò đầu ra ngoài,tôi kéo hắn ra cầu thang ,vừa đi hắn vừa gắt :

– Ơ cái thằng này ,làm gì mà mới sáng đã rộn hết cả rang lên thế ?

– Anh ra đây, hỏng mẹ rồi anh ơi,thằng em em hôm qua về đến HP bị bắt ở Quán Toan rồi.

Lão Phương lập tức nghiêm túc trở lại,không như tôi,hắn bình tĩnh đến rợn người. Suy nghĩ một lúc hắn hỏi tôi :

– Thông tin có chắc không ?

– Chắc anh ơi

– Thế nó đã khai gì liên quan đến anh em mình chưa ?

– Em chưa biết, em đang đinh về nhà xem tình hình thế nào.

– Mày điên à? Về bây giờ loắng ngoắng thằng kia nó khai ra thì nó tóm mẹ nó cả mày,mày bây giờ gọi về dưới nhà xem thế nào đã.

Tôi rút điện thoại gọi cho Long Vân, cùng lúc đó thì thấy lão Phương cũng lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau khoang 3 hồi chuông thì thấy Long Vân bốc máy :

– Béo à ?

– Vâng anh

– Mày về chưa ?

– Em chưa,em bảo này,thằng Huy lúc đêm qua nó lấy thuốc là em lấy cho nó,không biết lúc lấy lời khai nó có khai ra em không ?

– Cái gì ? mày lấy thuốc cho nó hả ?

– Vâng,hôm qua nó gọi em nhờ em lấy cho mà.

– Đm,thế thì mày đừng về vội,để anh hỏi xem thế nào đã.

– Vâng,có gì gọi em luôn nhé.

Tôi cúp máy xuống thì thấy lão Phương vẫn đang nói chuyện,lúc sau hắn đi ra chỗ tôi,nhìn ánh mắt dò hỏi của tôi,hắn bảo :

– Anh vừa gọi hỏi,cũng phải để ông ấy hỏi đã,chưa biết thế nào.

Hai an hem ra quầy bar, lão Phương với chai XO rót mỗi thằng một ít,cụng ly xong tôi đổ cả cái đống cay cay ấy vào họng rồi châm điếu thuốc. Hút được 2-3 hơi thì chuông điện thoại reo, cậu Minh :

– Cậu ạ !

– Uh, thế đêm qua là mày lấy thuốc cho thằng Huy hả ?

– Vâng ạ,không biết nó có nói gì về cháu với công an không ?

– Với tính cách thằng Huy thì cậu nghĩ la nó không nói gì đâu , nhưng để đề phòng mày cứ lặn đi đâu đó vài ngày,đề phòng có biến vì cậu nghĩ là thằng Huy dính vụ này do thằng nào đó xì đểu,chứ tự nhiên bao hôm không sao,đúng hôm lấy thuốc thì bị bắt. Mày có tiền đấy không ? có chỗ nào lặn đi được không ?

– Thế được rồi,cậu đợi cháu một lúc cháu gọi lại cho nhé.

Tôi vừa quay vào thì lão Phương hỏi ngay :

– Sao rồi ?

– Ông cậu em vừa gọi,bảo là nghi có thằng nào xì đểu,bảo em lặn đi vài ngày để ở dưới đó giải quyết ổn thỏa đã.

– Uh ,anh vừa hỏi thì trên này chưa thấy thông tin gì về việc công an tìm anh em mình cả. Nhưng thôi cứ đi đâu vài ngày cũng được. Mày có chỗ nào đi chưa ?

– Em định sang nhà thằng bạn ở mấy hôm.

– Thằng ngố,thế mà gọi là lặn à ? Mày sang đó thì chỉ cần 2 tiếng là công an nó tóm cổ mày ngay. Được rồi,mày đi với anh. Đợt tới anh cũng có việc định đi,thôi thì nhân tiện đi luôn vậy.

– Đi đâu anh ?

– Sài Gòn. Mày đi lần nào chưa ?

– Em đi một lần rồi,lần đó đi xuyên Việt với ông già. Thế bao giờ đi anh ?

– Mày chuẩn bị đi, để anh bảo con bé lễ tân nó đặt vé luôn,có lúc nào đi lúc đấy.

– Để em về lấy mấy bộ quần áo đã.

– Uh nhanh lên,mang 1-2 bộ thôi,có gì vào đó mua tiếp.

Tôi phi về nhà,lấy cái balo cho vào 2 bộ quần áo ,cái côn cũng được tôi lấy từ cốp xe ra nhét vào đáy balo,xong xuôi đâu đấy tôi gọi cho cậu Minh :

– A lô

– Cậu à,cháu chuẩn bị bay đi Sài Gòn,nếu có gì cậu lựa lựa nói với mẹ cháu nhé.

– Uh,mày đi với ai đấy ? trong đó có người quen không ?

– Cháu đi với ông anh hôm trước lấy thuốc cho thằng Huy đấy, cháu thì làm gì quen ai trong đó,nhưng cứ đi với ông kia thôi

– Uh được rồi,thế vào đó có gì gọi ngay cho cậu nhé,tao cũng có mấy chiến hữu trong đấy,có gì gọi tao ngay đấy.

– Vâng cháu biết rồi.

Tôi phóng xe sang nhà thằng cứt,kể tình hình cho nó nghe,rồi bảo nó lựa lời nói với em hộ tôi.

Tôi với lão Phương bay vào Sài Gòn ngay chiều hôm đó. Vào đến Sài Gòn, hắn mua cho tôi một cái mũ lưỡi trai,bảo đội cho đỡ nắng, cũng từ hồi đó mà tôi có thói quen đội mũ lưỡi trai đến tận bây giờ. Tôi hỏi hắn :

– Anh có chỗ nào đi chưa ? hay là về chỗ chiến hữu của ông cậu em ?

– Có chỗ rồi ? thế mày định về đấy à ? hay là đi với anh ?

– Em đi với anh thôi,có gì 2 anh em cho nó dễ

– Uh,thế gọi taxi đi.

Chúng tôi vẫy 1 cái taxi ,lên xe lái xe hỏi đi đâu, lão Phương đáp vẻ thành thạo :

– Cho về phường 12 quận 4 anh ơi !

Về đến nơi,lão Phương dẫn tôi vào 1 quán cafe khá đẹp, tên thì tôi không nhớ,chỉ nhớ nó ở gần chỗ Cầu Calmete ( chẳng nhớ viết có đúng không ),tôi và lão Phương vào đó gọi 2 cốc café đen,rồi lão Phương rút điện thoai gọi cho ai đó. Tôi nhấp môi cốc café,nói thật các bác trong Nam đừng tự ái,café ở trong này uống như nước gạo vậy. Nó không được đặc,thơm và sánh như ở ngoài Bắc. Tôi uống được một ngụm rồi bỏ đó,vẫy em phục vụ .

– Cho anh bao vina em .

– Dzạ quán em không có vina anh

Lão Phương thấy thế vội bảo :

– Cho bao mèo đi em gái.

Quay sang tôi :

– Trong ngày người ta ít hút vina lắm,chỉ hút mèo thôi

Tôi ậm ừ ra vẻ hiểu,châm điếu thuốc. Điếu thuốc vừa tàn thì có một thằng đến bàn bọn tôi ,nó nắm 2 bàn tay vào nhau rồi cúi người xuống vẻ lễ phép :

– Dạ anh có phải anh Phương không ạ ?

– Phải rồi,có chuyện gì thế ?

– Dạ em là đàn em của anh Phát,anh Phát bảo em ra đón 2 anh ạ.

Lão Phương gật đầu rồi vẫy tôi ý bảo đứng dậy, 2 anh em ra ngoài thì thấy 1 con Mer đang mở cửa chờ chúng tôi. Tôi quăng cái balo rồi nhảy vào trong,lão Phương vào theo. Thằng cu vừa nãy đóng cửa cho bọn tôi rồi lên ghế trước,bào thằng lái xe :

– Đi đi.

– Dạ đi đâu anh ?

– Về nhà chứ đi đâu nữa.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhà vườn,khi tôi và lão Phương bước xuống xe thì từ trong nhà,một người đàn ông nhìn tất phong độ bước ra. Lão chìa tay ra,Phương nắm lấy,bỗng lão kia phá lên cười :

– Thằng em,lâu lắm mới gặp. Dạo này thế nào ?

– Dạ em dạo này đói lắm,định vào đây xin anh bữa cơm đây.

Nói xong lão Phương quay sang tôi :

– Đây là thằng em em,anh cứ gọi nó là béo.

– Rồi vào hết trong nhà,cứ làm mấy chén đã ròi làm gì thì làm.

Vào trong nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước một không gian quá đẹp mắt. Những bức tượng , đôi ngà voi hay những bức tứ quý trên tường cho thấy chủ nhà không những có tiền mà còn rất có mắt thẩm mỹ. Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trong mắt tôi, ông Phát có vẻ rất hài lòng. Khẽ nắm vai tôi,ông bảo :

– Nào chàng trai trẻ,ngồi xuống mâm đi chứ.

Vào bàn ăn ngoài tôi,lão Phương và ông Phát ra thì còn có một cô gái nữa,có lẽ cũng trạc tuổi tôi,đang ngồi sẵn ở bàn rồi. Ông Phát rót mỗi người một ly rượu,chúng tôi cạn hết . Sau đó là đến màn giới thiệu,cô gái đó là con ông Phát,tên là Ly,bằng tuổi tôi và đang học đại học kinh tế ở SG. Câu chuyện dần dần trở nên xôm hơn,tôi được biết trước kia ông Phát là người Hải Phòng sau đó chuyển vào Nam sống cũng được gần 5 năm nay. Nói chung cảm nhận cảu tôi ban đầu là ông Phát là người khá dễ chịu,ăn nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát,điển hình của dân làm ăn kinh tế lớn. Sau cùng ông hỏi tôi :

– Thế chàng trai trẻ là người HN à ?

– Dạ không ạ, cháu học đại học ở HN thôi,còn cháu là người QN ạ .

– À thế à,chú cũng có mấy người bạn ở QN,thế cháu ở vùng nào ?

– Dạ cháu ở X ạ .

– Thế à ? thế ở đó có biết ai tên là Minh mà làm than ấy ?

– Có phải Minh có vợ tên là Thủy không ạ ?

– Uh đúng rồi,?

– Có phải ông Minh đó có số điện thoại là 09xxxxxxxx không ạ ?

– Uh,chuẩn luôn,có quen à ?

– Dạ,cậu Minh là cậu ruột cháu ạ.

– Hả ? thật à ? thế để chú gọi cho cậu mày luôn,báo tin mày đang ở đây

Nói xong chú Phát rút điện thoại gọi :

– …………..

– Uh ông Minh à ? có phải ông có thằng cháu tên là Béo đang học đại học ở HN ko >?

– ……………

– Nó đang ở nhà tôi trong SG đây.

– ……………

– Nó đi với một người anh em của tôi vào. Vừa đến chiều nay.

– …………….

Chú Phát đưa điện thoại về phía tôi :” cậu mày gặp này”

– A lô cậu ạ ?

– Uh, thế mày đang ở chỗ chú Phát à ?

– Vâng,cháu đi theo anh Phương vào đây. Chú Phát là người quen anh ấy.

– Thế mày quá rồi,tao cũng đang định gọi cho mày bảo là có gì thì đến chỗ chú ấy,thôi thế được rồi,mày đưa máy cho chú ấy.

Tôi trả máy cho chú Phát,tôi thấy chú đưa lên nghe một lúc lâu rồi mới cúp máy. Quay sang 2 thằng tôi,chú bảo :

– 2 thằng vào đây trốn nã à ?

– Đâu anh,đã bị nã đâu. Bọn em chỉ đề phòng nên biến đi vài ngày thôi. Tiện em có việc trong này nên vào đây thôi

– Uh anh cũng chỉ hỏi thế thôi. 2 thằng cứ ở đây,chơi trong này chán thì về,việc ngoài kia cứ để bọn anh lo cho. Mà thằng béo cũng có duyên với chú đấy,đúng là quả đất hẹp nhỉ,đi đâu cũng gặp người quen. Nào , uống !!!

Bữa tối hôm đấy tôi chẳng ăn uống được mấy,phần vì đi xa mệt,phần vì lo lắng linh tinh. Tôi ở nhà chú Phát,nhà rộng nên tôi với lão Phương mỗi người một phòng. Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được,tôi hết ra ban công hút thuốc rồi lại vòa xem ti vi,mãi đến gần 4h thì tôi thϊếp đi.

Sáng hôm sau mở mắt ra thì đã gần 10h,tôi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới nhà. Xuống đến tầng 1 thì thấy ông anh hôm qua đến đón bọn tôi ở quán café đang ngồi bàn uống nước,tôi lại gần bảo :

– Em chào anh !

– A,dậy rồi à ? ngồi đi.

Tôi ngồi xuống,hắn rót cho tôi chén nước chè. Tôi vừa cầm lên vừa bảo :

– Em mời anh uống nước .

– Uh,uống đi. Anh Phát với lại Phương đi từ sáng có việc,chú cần gì cứ nói với anh. Anh tên Nam,số điện thoại là 09xxxxxxxx. Bây giờ chú muốn đi đâu chơi không anh đưa đi ?

– Dạ thôi anh ạ,anh bận việc gì thì cứ đi đi ạ, em ở nhà được rồi,nếu có gì em gọi anh sau vậy.

– Uh – hắn quay vào trong nhà gọi – Ly ơi , Ly.

Ly con gái chú Phát chạy ra. Ông Nam bảo :

– Béo nó ở đây,trưa mày bảo giúp việc nấu cơm cả nó nữa. Ba mày với ông Phương đi có việc trưa không về đâu. Ở nhà tiếp thằng béo,đừng có đi đâu chơi đấy. Có gì thì gọi cho anh nhé,ba mày có việc nên đừng gọi,biết chưa ?

– Em biết rồi,thế trưa anh có ăn cơm đây ko ?

– Ko, giờ anh đi có việc đã. Tý về anh ăn ngoài cũng được.

– Thế em cứ bảo nấu cơm anh rồi để phần,lúc nào anh về thì ăn nhé.

– Uh thế cũng được,thoi anh đi đây,2 đứa ở nhà nhé .

Qua cuộc nói chuyện tôi cũng hiểu là ông Nam này là đệ tử ruột của chú Phát,cũng y như Long Vân với cậu Minh nhà tôi. Con cô bạn Ly này có vẻ là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng cũng khá ngoan ngoãn và biết quan tâm người khác,không phải là thứ tiểu thư chảnh chọe và lấc cấc. Cô tiểu thư này cao ráo,trắng trẻo,nét cũng xinh nhưng phải tội mặt có ít tàn nhang.

Bữa cơm trưa hôm đó chỉ có tôi với Ly ngồi ăn,cô bạn mới gắp thức ăn cho tôi liên tục. Ly bảo rất vui vì lâu lắm mới có người ăn cùng buổi trưa. Mặc dù vậy tôi ăn rất ít vì không hợp thức ăn,trong này nấu gì cũng cho đường vào vậy,ăn lợ lợ nên tôi không thích. Cơm nước xong xuôi , tôi ra bàn ngồi uống nước thì thấy Ly bê một đĩa hoa quả ra gọt. Càng lúc tôi càng bất ngờ về cô tiểu thư này. Vừa ăn hoa quả chúng tôi vừa nói chuyện linh tinh :

– Béo đang học trường gì ngoài đấy vậy ?

– Tôi học XD,bạn học KT hả ?

– Uh, thế trường bạn thi xong chưa ?

Tôi hơi chột dạ,nhưng cũng đáp cho qua chuyên :

– Trường mình thi rồi, thế Ly thi xong chưa ?

– Mình cũng vừa thi xong được mấy hôm. Mấy hôm ở nhà đang chán không có việc gì làm,bạn bè thì về quê hết,may quá có ông đến chơi.

– Người yêu đâu sao ko goi ? lại còn kêu ca gì ?

– Tôi làm gì đã có người yêu đâu.

– Eo,điêu thế,xinh xắn dễ thương như bà mà không có người yêu ? chắc lại kén quá chứ gì ?

Phàm là người ai cũng thích được khen, kể cả khi biết đo chỉ là những lời khen mang tính xã giao vậy, hay thật. Nghe tôi nói vậy Ly khẽ cười,rồi bảo :

– Thật mà , thế ông chắc có rồi chứ gì ?

– Chưa,xấu trai như tôi ai người ta yêu.

– Hi hi.

Nói chuyện một lúc thì Ly bảo tôi :

– Hay là tôi với ông đi café đi.

– Sao ra quán làm gì ? ngồi nhà cũng được chứ sao ?

– Ra quán cho nó có không khí chứ sao ? với lại cho ông đi bát phố SG cho biết. Hay là ngại không có tiền hả ? yên tâm đi,ông là khách,để tôi trả. Ok ?

Tôi phì cười vì lí do của cô bạn mới. Trước khi vào đây tôi còn hơn 3 triệu,chưa kể hôm qua trước lúc đi ngủ lão Phương đưa cho tôi 5 triệu nữa,dặn dò mấy ngày tới anh đi lo công việc,cầm tiền có gì thì tiêu.

Ly chạy lên nhà thay quần áo, tôi thì cứ áo phông quần sooc thôi. Châm điếu thuốc mèo,được 2-3 khói thì Ly từ trên nhà chạy xuống. Nàng mặc một chiếc váy trắng,trông rất quý phái. Tôi nhăn nhó :

– Eo,hay bà đi xe máy một mình nhé,để tôi đi taxi.

– Sao thế ?

– Vì bà đẹp thế này,tôi mà lai người ta nghĩ tôi xe ôm quá.

– Ha ha. Cái ông này,thôi đi đi.

Tôi lấy cái mũ lưỡi trai úp lên đầu. Ra ngoài thì vừa đúng lúc ông Nam về. Hắn hỏi :

– 2 đứa đi đâu đấy ?

– Em đưa béo đi bát phố ấy mà,tiện đi café luôn.- Ly nhanh nhảu trả lời

– Hay anh bận gì không đi luôn bọn em cho vui – Tôi nói

– Thôi 2 đứa đi đi,béo ra anh bảo

Lão Nam kéo tôi ra 1 góc :

– Đã có tiền đi chơi chưa ?

– Hì ,em rồi. Hôm qua anh Phương cho em một nắm rồi.

– Uh,anh hỏi vì đi chơi với tiểu thư con nhà giàu là tốn kém lắm. Cứ đi đi nhé,về hết bao nhiêu bảo anh anh đưa cho. Chú là khách của anh Phát,làm chú tốn kém sao được ?

– Thôi quan trọng gì anh. Thế anh không đi cùng à ?

– Thôi chú đi đi,à mà nah bảo này,trong này không như ngoài kia,nếu có gì thì cố gắng nhịn đi một tý nhé.

– Vâng em biết rồi anh,em đi đây.

Quay ra thì đã thấy Ly đang dắt con Dylan ra, tôi chạy ra đỡ,ngồi lên,nàng khẽ ôm eo tôi,tôi hơi bất ngờ,nhưng rồi cũng đi luôn. Tôi đi theo sự chỉ dẫn của nàng. Tôi chỉ biết là chúng tôi lên quận 1,vào một quán café khá lớn, tên thì tôi không nhớ,nhưng quán đó có 2 tầng và rất nhiều hoa. Trên tường có bố trí những bức thư pháp rồi bình gốm khá đẹp mắt. Chúng tôi vào và chọn một bàn ở góc phòng, tôi gọi một cốc cacao còn Ly gọi một cốc nước cam. Chúng tôi ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới bể. Nói chung thì Ly và tôi khá hợp nhau. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại,lấy ra thì là em gọi.

– A lô em à .

– Anh đang ở đâu đấy ? – Giọng em thoáng có chút lo lắng.

– Anh đang ở chỗ bạn ,có chuyện gì không em ?

– Tùng nó vừa sang đây,nó bảo anh có việc phải đi xa mấy hôm. Em gọi hỏi thôi,mà anh đi thế này thì thi cử làm sao ?

– Anh bảo này,anh đang có việc quan trọng nên phải đi,khi nào về anh sẽ giải thích với em. Bây giờ qua điện thoại 1-2 câu khó nói hết được,nhé. Bây giờ anh cúp máy đây,về HN anh sẽ điện cho em ngay.

– Vâng,thế anh nhé. Anh giữ gìn sức khỏe đấy.

– Uh,rồi.

Tôi cúp máy,ngồi thần người ra. Ly hỏi :

– Sao thế ? người yêu gọi à ?

– À không,đứa em nó cùng lớp ấy mà. Thôi về đi.

Chúng tôi đứng dậy ,ra đến cổng tôi hỏi Ly:

– À mà bà biết chỗ nào bán đồ nam không ? tôi mua ít đồ mặc.

Như gãi đúng chỗ ngữa,mắt cô bạn mới sáng rực lên :

– Biết chứ,ông đi với tôi,đảm bảo đẹp long lanh luôn.

Tôi lại chở nàng đi,vừa đi tôi vừa bảo :

– Tôi bảo nhé,tôi rất ngại đi mua đồ rồi chọn linh tinh. Bây giờ bà dẫn tôi vào shop nào đấy mà theo bà là đẹp đẹp và giá phải chăng rồi mua luôn ở đó. Chứ tôi ngại đi lang thang lắm.

– Èo,phải đi thì mới chọn được chứ.

– Thôi thôi,mua ở 1 chỗ thôi. Tôi ngại đi lắm.

Ly dẫn tôi vào Diamond Plaza, tôi chọn 2 cái áo phông,một chiếc quần sooc với một cái quần bò. Ly sau khi chọn đồ cho tôi xong thì nàng cũng mua một đống váy vóc ,quần áo phụ kiện nữa. Tổng thiệt hại là hơn 3 triệu.( 3 triệu khi đó là khá lớn,một sinh viên bình thường lúc đó hàng tháng chỉ được nhà gửi cho khoảng 700k-1 triệu ). Công nhận ông Nam nói đúng thật,đi chơi với tiểu thư tốn kém quá. Mua sắm xong thì tôi có điện thoại,bỏ ra thì là lão Phương gọi :

– A lô anh ạ .

– Mày đang ở đâu đấy ?

– Em đang đi mua ít đồ với Ly. Có chuyện gì không anh ?

– À mày đi với cái Ly à ? thế được rồi. Chú Phát gọi cho nó mãi không được, anh mới gọi cho mày xem thế nào ? Tối nay anh với chú Phát phải đi tiếp khách,2 đứa ở nhà ăn cơm nhé,không phải phần đâu

– Ok anh.

Tôi cúp máy rồi quay sang Ly hỏi :

– Điện thoại bà để đâu đấy ?

– Tôi quên ở nhà ,sao thế ?

– Chú Phát gọi bà mãi không được? tối nay chỉ có tôi với bà ăn cơm nhà thôi,chú Phát với ông Phương đi có việc rồi.

– Chán thế,hay tối nay tôi với ông ra ngoài ăn đi.

– Thế cũng được,thế về nhà cất đồ tắm rửa rồi đi. Đằng nào cũng cho bà lấy điện thoại luôn.