Thịnh Diễn Chi đi được một đoạn dài, vẫn cứ nghe được sau lưng những lời nhục mạ vô cùng khó nghe, loáng thoáng nghe thấy có người la hét bắt Lâm Cẩn quỳ xuống xin lỗi.
Sắc mặt hắn căng chặt, chân mày vô thức nhíu lên.
Trợ lý Trịnh là người biết xem mặt đoán ý, thấy thế liền thấp giọng hỏi: "Thịnh tổng, Lâm tiên sinh hình như gặp một chút phiền toái. Ngài có muốn......"
"Đừng có xen vào việc của người khác!" Thịnh Diễn Chi quát lớn nói.
Trợ lý Trịnh ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Nhưng mà Thịnh Diễn Chi đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, thần sắc thoạt nhìn có vài phần bực bội.
Trợ lý Trịnh thật cẩn thận hỏi: "Thịnh tổng, làm sao vậy?"
Thịnh Diễn Chi không để ý đến hắn, sắc mặt âm trầm, môi mỏng hơi hơi nhấp, bỗng chốc xoay người đi nhanh trở về.
Trợ lý Trịnh vội vàng đi theo, trong lòng âm thầm cân nhắc: Xem ra Thịnh tổng vẫn là đau lòng Lâm Cẩn.
Lúc này ở bên ngoài đoàn phim, Lâm Cẩn bị đẩy ngã trên mặt đất, trên người một mảnh ẩm ướt, bên cạnh là những cô gái trẻ tuổi cảm xúc vô cùng kích động bắt cậu nói xin lỗi.
Chung quanh còn có không ít người nhìn, nhưng ai cũng không dám mở miệng ngăn lại, không có ai dám đi trêu chọc cả một nhóm người như vậy. Vì idol nhà mình chuyện gì fan não tàn cũng đều làm được.
"Nhanh nói xin lỗi ca ca chúng tôi! Nhìn vào đây mà nói!" Một fan dùng điện thoại quay Lâm Cẩn, ngữ khí thực ác liệt, còn đạp một cái lên người Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn tức giận đến cả người run rẩy: "Tôi không có làm gì sai, tôi tuyệt đối sẽ không xin lỗi!"
Cậu lại lần nữa muốn đứng lên, lại bị hai fan dùng sức đè đầu lại.
"Kêu cậu xin lỗi thì cậu liền xin lỗi đi!" Một fan kéo tóc Lâm Cẩn, một fan khác trực tiếp ném một cái tát lên mặt Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn chưa bao giờ chịu qua khuất nhục như vậy, thế nhưng bị người ta vả mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, còn bị các cô ấn đầu xin lỗi Giang Tinh Thần!
Cậu nhìn chằm chằm bọn họ, cười lạnh nói: "Các người thân là fan Giang Tinh Thần, trước mặt mọi người ẩu đả diễn viên trong đoàn phim, đêm nay trên Weibo liền có hot search của các người!"
Có vài fan sau khi phát tiết xong rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, biểu tình có chút hoảng loạn, nhưng cũng có rất nhiều fan đã mất đi lý trí.
"Còn dám mạnh miệng!" Fan vừa rồi đánh Lâm Cẩn một cái tát cái kia lại lần nữa giơ tay lên.
Lúc tay cô sắp rơi xuống mặt Lâm Cẩn, một bàn tay thon dài từ bên cạnh duỗi tới, hung hăng nắm lấy cổ tay cô!
"Rắc!" Một tiếng, xương cốt đứt gãy giòn vang vào giờ phút này có vẻ đặc biệt đột ngột.
Cô ta thảm thiết kêu một tiếng, toàn bộ cánh tay đều mềm mại rũ xuống dưới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Những fan còn lại khϊếp sợ, hoảng loạn mà nhìn Lê Hi đột nhiên xuất hiện.
Không sai, chính là người vặn gãy tay fan, ngày thường thoạt nhìn hi hi ha ha, tính tình thực tốt.
Lê Hi vừa vặn đang nghỉ phép ở một sơn trang gần đoàn phim thưởng thức nhạc, bạn của cậu cười cười cho cậu xem một video ngắn, nói hiện tại fan theo đuổi thần tượng đến một chút đầu óc đều không có.
Lê Hi vừa xem đã nhận ra, cư nhiên lại là Lâm Cẩn đang bị người ta khi dễ, cậu tức giận đến mức đá mạnh cái ghế bên cạnh, thiếu chút nữa đem điện thoại đều đập.
Lê Hi vội vàng chạy tới đoàn phim, vừa thấy có người còn dám đánh Lâm Cẩn, lập tức mặc kệ người kia là nam hay nữ, trước tiên ngăn lại rồi nói sau.
Vì thế liền đem tay fan nữ kia vặn gãy.
Lê đại thiếu gia đứng ở giữa đám fan, khóe môi mang theo ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt lại rất lạnh: "Biết cố ý gây thương tích và tụ tập đánh nhau là có kết cục như thế nào không?"
Không đợi fan mở miệng, cậu liền nói: "Nhẹ thì tạm giam mấy tháng, nặng thì ba năm tù. Ở đây có nhiều nhân chứng như vậy, đưa các người vào tù mấy tháng cũng khá dễ dàng."
Lời này vừa nói ra, fan đều lộ ra biểu tình kinh hoảng.
Các cô từ nhỏ đã được cưng chiều, làm việc cũng tùy tâm sở dục, không trải qua mưa gió gì quá lớn.
Đột nhiên nghe được sẽ bị ở tù, lập tức luống cuống: "Nếu không......Chúng ta thôi bỏ đi?"
"Sợ cái gì, cảnh sát mới không có nhàn rỗi đi quản mấy việc nhỏ nhặt như vậy." Fan đi đầu khinh thường nói.
Gia cảnh cô không tồi, ngày thường quậy phá đều có trưởng bối trong nhà hỗ trợ giải quyết, cho nên một chút đều không lo lắng sẽ bị bắt đi.
Cô lớn tiếng nói: "Các chị em, người này chỉ là hù dọa chúng ta mà thôi, ai tin là đồ ngốc!"
Một fan khác cũng nói: "Đúng! Chúng ta chỉ là muốn tên tiện nhân này xin lỗi mà thôi, cũng không phải gϊếŧ người phóng hỏa, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta!"
Một đám fan lại lần nữa kiêu ngạo lên, giữ Lâm Cẩn không cho cậu đứng lên, còn hướng Lê Hi nói: "Đây là ân oán giữa fan chúng tôi với Lâm Cẩn, không liên quan đến anh, anh mau tránh ra!"
Lâm Cẩn bình tĩnh nói: "Lê thiếu, phiền anh giúp tôi báo cảnh sát, điện thoại của tôi bị cô ta đoạt mất rồi."
Lê Hi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu: "Không thành vấn đề, bất quá tôi phải mang cậu đi trước."
Đều nói bắt giặc phải bắt vua trước, Lê đại thiếu gia ngày thường rất thương hương tiếc ngọc, lúc này lại lạt thủ tồi hoa, một chân đem cô nàng dẫn đầu khi dễ Lâm Cẩn đá văng!
Những fan còn lại đại kinh thất sắc, vừa tức vừa giận, fan lớn gan hô: "Chúng ta nhiều người, không cần sợ hắn! Các chị em, chúng ta cùng nhau ngăn hắn lại!"
Vài fan xông tới muốn túm lấy Lê Hi, nhưng Lê Hi thân thủ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đem vài người thu thập một phen, những fan còn lại cũng không dám tiến lên.
Lâm Cẩn không nghĩ tới nhìn Lê Hi cà lơ phất phơ như vậy, thân thủ cũng thật linh hoạt, cảm kích nhưng phần nhiều là cảm thấy hổ thẹn.
Cùng là một người đàn ông đã trưởng thành, cậu lại bị fan làm cho chật vật như vậy, thật sự quá mất mặt.
Lâm Cẩn vừa muốn đứng dậy, Lê Hi một bước vọt tới trước mặt cậu, không nói hai lời liền đem người ôm ngang lên: "Tôi trước tiên đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra xem có nơi nào bị thương hay không."
Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, cậu là một người đàn ông lại bị một người đàn ông khác ôm, Lâm Cẩn vừa xấu hổ vừa quẫn bách: "Chỉ bị thương một ít ngoài da thôi, anh mau buông tôi xuống."
Lê Hi cười cười nói: "Không có việc gì, cậu nhẹ như vậy, ôm cậu một chút cũng đều không mệt."
Lâm Cẩn dở khóc dở cười: "Này không phải vấn đề có mệt hay không......"
Hai người vẫn chưa phát hiện Thịnh Diễn Chi đã đứng cách bọn họ không xa, chỉ cách có 10 mét. Thời điểm Thịnh Diễn Chi vừa quay trở lại, là lúc nhìn thấy Lê Hi đem cả người Lâm Cẩn đang chật vật bất kham ôm vào trong ngực.
Hắn nhìn thấy Lâm Cẩn hướng Lê Hi hơi hơi mỉm cười, giữa mày cũng đều mang theo ý cười, vẻ mặt vô cùng cảm kích, gương mặt tươi cười kia quả thực cực kì chói mắt!
Tay Thịnh Diễn Chi rũ ở bên người không khỏi nắm chặt, khuôn mặt âm trầm, mắt đen gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người phía trước.
Nhìn thấy Lâm Cẩn bị Lê Hi ôm đi, trong lòng hắn có một loại tư vị không nói nên lời, như là hối hận, lại như là tức giận, giống như đồ vật của mình bị người khác đoạt mất.
Trợ lý Trịnh thấy sắc mặt Thịnh Diễn Chi có chút khó coi, do dự một lát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thịnh tổng, Giang tiên sinh còn đang đợi ngài......"
Thịnh Diễn Chi đột nhiên lạnh lùng nói: "Đem những fan vừa rồi động thủ với Lâm Cẩn đều đưa đi Cục Cảnh Sát!"
Trợ lý Trịnh vội vàng vâng một tiếng.
Khuôn mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm, cũng không có trở về tìm Giang Tinh Thần, đi nhanh về phía Lâm Cẩn với Lê Hi.