Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 30: Đào góc tường.

Chương 30: Đào góc tường.

Edit: Nukaly

Vân Lan lại nói: "Kể cả có không thức tỉnh dị năng thì cũng có thể cải tiến công nghệ chế tác, có thể điều chế thủ công ra thuốc hổi phục cấp bậc "Hoàn mỹ"."

Mạnh Thành ngây ngẩn cả người.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, chỉ có điều, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.” Vân Lan giải thích: “Công hội Vĩnh Hằng không có nhiều vật liệu, chỉ có thể cung cấp đồ cho mọi người trong công hội. Bọn họ nhiều vật liệu, thừa nhiều thuốc nên bán ra cho các thợ săn khác dùng, đây là chuyện tốt."

“Tôi cũng hi vọng tất cả mọi người có thể cầm theo thuốc hồi phục có phẩm chất "Hoàn mỹ" vào phó bản, bình an đi vào, bình an ra ngoài."

Hội trường đã nói như thế rồi, Mạnh Thành hoàn toàn không có cách nào phản bác. Anh ta thử thăm dò hỏi: “Nếu ngài đã không ngại, vậy thì chúng ta mặc kệ à?"

"Ừ, không cần phải để ý đến đâu.” Vân Lan đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Người có thể thức tỉnh rồi dị năng dung hợp vô cùng hiếm, nhưng cũng không phải là không có.

Cô đã giúp công hội thợ săn làm nhiều thuốc hồi phục như vậy, cứu nhiều người như vậy, không chừng đã sinh ra biến số gì đó cũng nên.

Khỏi nói xa, chỉ nói đến những người thân cận bên cạnh cô thôi. So với đời trước bọn họ đều đã khác.

Ví dụ như Từ Văn Thanh, sau khi có tiền, anh lập tức sắp xếp phẫu thuật cho. Cuộc phẫu thuật rất thành công, sau khi mổ bệnh nhân thanh thản ổn định ở nhà tĩnh dưỡng, nghe nói bây giờ khí sắc đã khá hơn nhiều.

Không phải chịu áp lực kiếm tiền để chữa bệnh, cũng không phải trải qua biến cố có người thân qua đời, Từ Văn Thanh tâm trạng hoà nhã, không còn không như quá khứ trầm mặc ít nói, vẻ mặt sa sút.

Còn có Ngô Tĩnh, một đời trước cô cũng nắm giữ dị năng cấp A, còn là loại hệ thời gian vô cùng ít ỏi, từ sau khi thức tỉnh luôn được săn đón rất nhiệt tình. Coi như đối mặt với thợ săn cấp S cũng có thể ung dung không vội.

Thế nhưng đời này, cô ấy chỉ là người bình thường, đối với thợ săn tự nhiên sinh ra lòng kính nể.

Lục Thanh Trần lại càng không cần đề cập.

Đời trước anh ấy ngoài ý muốn qua đời, không lâu sau nhà họ Lục bị những thế lực khác chiếm đoạt.

Đời này có cô trợ giúp, công hội Khuynh Thành chẳng những không xuống dốc mà trái lại còn phát triển càng ngày càng tốt.

Tuy nói không có cách nào đánh đồng với công hội Vĩnh Hằng nhưng qua hai, ba năm nữa vẫn có hi vọng lên tới cấp B.

Thế giới trong trí nhớ đang chầm chậm xảy ra biến hóa.

Bởi vậy chuyện công hội Thần Quyến có nghiên cứu mang tính đột phá, sớm sản xuất ra thuốc khôi phục phẩm chất hoàn mỹ như vậy cũng không khiến cô cảm thấy kinh ngạc.

**

Chạng vạng.

Từ Văn Thanh đi trên đường, chuẩn bị về nhà.

Bỗng nhiên, có một người ngăn cản đường đi của anh: “Thợ săn Từ Văn Thanh?"

Từ Văn Thanh nhíu mày: “Anh là?”

"Tôi là phó hội trưởng Đoạn Cửu Thắng của công hội Thần Quyến cấp A.”

Người kia chủ động tự giới thiệu mình: “Nghe nói anh đã thức tỉnh dị năng cấp B, còn có tài năng trên phương diện chỉ huy, là một nhân tài hiếm có. Công hội Thần Quyến muốn mời anh tới gia nhập."

Đào góc tường?

( Đào góc tường là một thành ngữ, mang nghĩa là đi đường tắt, vụиɠ ŧяộʍ đánh úp người ta hoặc là vụиɠ ŧяộʍ chiếm ưu thế của người khác, ở đây là chỉ việc Tô tiểu thụ “tán vợ” nam chính.)

Từ Văn Thanh: "Không có hứng thú."

Anh cất bước muốn đi, lại nghe thấy đối phương nói: “Nếu như anh chịu gia nhập thì tiền lương một tháng sẽ là 800 ngà, anh thấy sao?"

Từ Văn Thanh dừng bước.

"Anh là một người thông minh, tôi tin anh sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.” Ngón trỏ và ngón giữa của Đoạn Cửu Thắng kẹp một tấm danh thϊếp đưa tới, ý vị thâm trường nói: “Sau khi nghĩ xong hãy liên lạc với tôi."

**

"Tan ca rồi! Chúng ta đi ăn đi! Hôm nay tớ khao.” Lưu Nhược Tuyết kéo Ngô Tĩnh, thân thiết nói.

Năm tư đại học không có tiết học, hai người ngày ngày đều tới chấm công ở công hội Vĩnh Hằng. Bắt đầu những tháng ngày làm công ăn lương như người bình thường.

Ngô Tĩnh áy náy cười cười: “Hôm nay tớ không đi được rồi. Dạo này tớ muốn đổi nhà, phải dọn dẹp suốt ngày, bây giờ phải về dọn tiếp đây.”

Lưu Nhược Tuyết xung phong nhận việc: “Để tớ tới giúp cậu một tay!"

"Cậu đã bận bịu cả ngày rồi, không thấy mệt à?” Ngô Tĩnh bật cười: “Mau đi về sớm nghỉ ngơi đi, về ngủ một giấc thật ngon, đợi qua một thời gian ngắn nữa tớ rảnh rồi sẽ đi chơi với cậu.”

Lưu Nhược Tuyết bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, thế hẹn hôm khác vậy.”

Hai người nói lời từ biệt, Lưu Nhược Tuyết chậm rì rì đi về trường học, đang tính đi về ký túc xá.

Trước mặt đột nhiên hoa lên, một người đột ngột xuất hiện, che ở trước mặt.

Lưu Nhược Tuyết : "?"

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bỗng nhiên có một chướng ngại vật hình người xuất hiện trên đường, cô hơi không hiểu ra sao —— Đường này rộng như vậy, tại sao người này lại chắn ở phía trước cô?

"Thợ săn Lưu Nhược Tuyết?" Đối phương hỏi.

“Là tôi.” Lưu Nhược Tuyết buồn bực: “Anh là ai?”

"Tôi là phó hội trưởng Đoạn Cửu Thắng của công hội Thần Quyến cấp A." Khóe môi người kia khẽ cười: “Tôi nghe nói cô đã thức tỉnh dị năng hệ công kích cấp A. Công hội Thần Quyến cho rằng cô rất có tiềm lực, muốn mời cô nhập hội."

Lưu Nhược Tuyết ngây ngốc nói: "Nhưng mà tôi đã gia nhập công hội Vĩnh Hằng rồi.”

"Các thợ săn có quyền tự do ra vào công hội. Chọn nơi càng thích hợp với mình hơn, đây là quyền lợi của mỗi người." Đoạn Cửu Thắng cố ý dụ dỗ: “Công hội Vĩnh Hằng chỉ có cấp C, cô ở trong đó có thể có tiền đồ gì? Cô đương nhiên phải tiến vào đại công hội mới đúng."

“Gia nhập công hội của chúng tôi cô có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn. Thực lực của đồng đội cũng mạnh hơn, như thế cô vào phó bản càng thên an toàn."

"Đây là danh thϊếp của tôi, sau khi nghĩ xong cô có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Nhược Tuyết bị người ngăn lại bên đường nhét danh thϊếp.

Thẳng đến lúc đối phương rời khỏi biểu tình của cô vẫn là sững sờ, như là hoàn toàn không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.

**

Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đã dùng hết, Ellen đặc biệt ra ngoài mua thêm.

Đi được trong chốc lát, anh dừng bước lại, mặt lạnh quát khẽ: "Ra đây!"

Đoạn Cửu Thắng hiện thân.

Ellen: "Cấp A lại muốn theo dõi cấp S, chán sống?"

Đoạn Cửu Thắng không bị dọa sợ, trấn định nói: "Tôi không có ác ý, chỉ là đang suy nghĩ phải như thế nào mới có thể khiến ngài đồng ý."

Anh ta thật không nghĩ tới, còn chưa tới gần mục tiêu mình đã bị phát hiện hành tung.

Ellen: "Đồng ý?"

“Ngài không cảm thấy, ở trong một công hội cấp C quá lãng phí tài năng của ngài sao?” Đoạn Cửu Thắng trịnh trọng nói: “Chỉ có công hội cấp A, mới xứng với thân phận thợ săn cấp S của ngài!"

"Công hội Thần Quyến cấp A, chân thành mời ngài gia nhập."

"Chỉ cần ngài đồng ý nhập hội, chúng tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào."

“Ở trong công hội cấp A cũng lãng phí tài năng thôi, chỉ có công hội cấp S mới xứng với thân phận thợ săn cấp S của tôi.” Ellen lạnh lùng: “Không làm nổi đừng đến phiền tôi."

Sắc mặt Đoạn Cửu Thắng cứng đờ.

Anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, mục tiêu muốn mời chào nhất lại từ chối anh ta nhanh như vậy.

Thật giống như ở trong mắt anh, một công hội cấp A cũng chẳng là cái thá gì.