Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 13: Gả cho anh đi

Chương 13: gả cho anh đi

Edit: Nukaly

Chào các bạn: Team chỉ có 1 edytor và con đường beta còn xa xôi nên còn nhiều sai sót, nếu bạn đọc được những chỗ có lỗi chính tả hoặc ngữ pháp xin hãy coment, bình luận để mình sửa ạ

#Đã xuất hiện thợ săn ma cấp S thứ 16 của thành phố.#

#Thợ săn ma song hệ dị năng đầu tiên của nước ta, thợ săn Ellen đã làm như thế nào? Sáu giờ tôi hôm nay sẽ được tiết lộ, các bạn hãy đón xem.#

#Thuốc hồi phục bình thường vs Thuốc hồi phục hoàn mỹ, cả hai đều là thuốc hồi phục,Sự khác biệt lớn như thế nào?#

#Có hai vị cấp S tọa trấn, công hội Vĩnh Hằng chính thức kết nạp thành viên mới. Còn do dự gì nữa? Hãy tới tham gia ngay!#



Trong lúc nhất thời toàn bộ internet đều trở nên nóng nảy, mấy từ khóa “Hai cấp S", “Song hệ thợ săn", “Thợ săn Ellen", “Công hội Vĩnh Hằng”, “Thuốc hồi phục hoàn mỹ " hot hòn họt, được mọi người không ngừng nhắc tới, không ai không quan tâm.

“Cậu Lục trâu bò quá đi!" Mạnh Từ dùng ánh mắt cực kỳ kính nể ngước nhìn người bên cạnh:

“Ngoại trừ ngài còn ai dám để một thợ săn cấp S xách túi chứ?"

Lục Thanh Trần: " ...."

Có mấy người trên mặt thoạt nhìn trấn định tự nhiên, thực ra trong lòng đã hoảng tới loạn thành một đoàn rồi.

Ellen không phải vệ sĩ của Vân Lan sao? Rõ ràng cậu ta chỉ là một người bình thường thôi mà, sao chỉ mới chớp mắt một cái liền biến thành thợ săn cấp S rồi huhu?

Lục Thanh Trần không nghĩ ra.

“Anh cần tới công hội Vĩnh Hằng một chuyến."

Mạnh Từ ở phía sau còn đang không ngừng cảm thán: “Không chỉ quen với thợ săn phụ trợ cấp S mà còn kết giao được với người có hai hệ cấp S duy nhất cả nước, cậu Lục quen biết đúng là rộng quá đi mà ~!”

Lục Thanh Trần: " ...."

Kết cái gì mà giao hở? Rõ ràng là kết thù thì có!

Nhân lúc chuyện còn chưa lớn anh vẫn nên tranh thủ thời gian đến nhà nói xin lỗi thì hơn.

Phải biết, năng lực cao không có nghĩa nhân phẩm cũng cao đâu nhé. Tin tức về các thợ săn cấp S có phẩm hạnh tồi tệ không chỉ xuất hiện một hai lần, ai gặp phải đều xui xẻo cả.

**

Công hội Vĩnh Hằng.

Vân Lan đang ngồi ở trên ghế sa lon lật xem lý lịch sơ lược.

Đơn xin gia nhập rất giống với đơn đi xin việc, người muốn vào công hội sẽ gửi tới một lý lịch sơ lược, nói rõ sở trường của bản thân, sau đó người phụ trách của công hội sẽ sắp xếp phỏng vấn, thảo luận tiền lương và các phúc lợi đãi ngộ.

Lục Thanh Trần ở ghế sa lon đối diện đứng ngồi không yên, không đầu không đuôi hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”

Vân Lan ngước mắt: "Ellen á?"

“Ừ ừ.” Lục Thanh Trần căng thẳng, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Dù thế nào anh cũng không ngờ được mình lại có ngày nhất thời vì miệng tiện mà trêu chọc đến một cường giảcấp S.

Vân Lan: "Đang trong bếp làm bánh quy."

Làm bánh quy? Đây chính là bí quyết thức tỉnh dị năng hệ hỏa cấp S sao?

Lục Thanh Trần có chút hỗn độn.

“Sao thế?" Vân Lan hỏi.

"Lần trước, lúc chúng ta cùng nhau đi vào phó bản ấy, anh đã để cậu ấy cầm túi xách, vác vật liệu." Lục Thanh Trần gần như đã tan vỡ: “Lúc đó anh cứ nghĩ Ellen chỉ là một người bình thường, tùy tiện sắp xếp chút việc tay chân là được. Ai mà ngờ được cậu ấy sẽ thức tỉnh dị năng cấp S, lại còn là song hệ nữa chứ!"

“Sau khi anh ấy vào phó bản đầu tiên đã là song hệ cấp S rồi, chẳng qua gần đây công hội thành lập nên em mới để ảnh đi kiểm tra đo lường tiếp nhận chứng chỉ thợ săn thôi.” Vân Lan sửa lại.

Thôi xong, lần này triệt để lạnh cả tim luôn.

Nói gì cũng vô ích rồi.

Màu máu trên mặt Lục Thanh Trần mất hết: “Em gái à, xem trên mặt mũi anh cho chi tiền cho công hội, em có thể giúp anh cầu xin tha thứ được không? Nếu có chuyện gì cậu ấy chứ tới tìm anh, đừng tức giận lên những người khác của nhà họ Lục."

Vân Lan không còn gì để nói: “Chỉ là xách cái túi thôi mà, cũng có phải chuyện gì lớn đâu.”

Lục Thanh Trần cười khổ: “Càng là người nhỏ bé thì sau khi lên đời lại càng dễ ghi hận những người trước đó đã từng bắt nạt mình mà.”

"Ellen sẽ không như vậy đâu.” Vân Lan không chút nghĩ ngợi đáp lại: “Đừng đừng nói bây giờ ảnh thức tỉnh dị năng cấp SS, coi như anh ấy có thức tỉnh tam hệ cấp S thì anh ấy vẫn là anh ấy thôi.”

Lục Thanh Trần bất chợt nảy sinh một ý nghĩ: “Nếu không, em gả cho anh đi?”

Vân Lan bị đề nghị này làm cho bối rối:“Hả?”

Lục Thanh Trần càng nghĩ càng thấy đến đây là ý kiến hay: " Ellen luôn phục tùng các mệnh lệnh của em vô điều kiện. Nếu như chúng ta kết hôn, bốn bỏ năm lên tính ra anh cũng là nửa chủ nhân của cậu ấy nhỉ. Sau này mặc kệ anh sai cậu ấy làm gì cũng đều danh chính ngôn thuận."

Đây là logic thiên tài gì vậy?

Vân Lan còn chưa kịp từ chối thì ở phía sau đã truyền đến âm thanh cốc rạn nứt.

Một giây sau, một nguồn ma lực cuồn cuộn đè lên người Lục Thanh Trần.

Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ khiến anh ấy cảm thấy như mình đang ở bên cạnh một ma vật đẳng cấp cao, giờ phút này đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào anh, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị nuốt chửng anh vào bụng.

Lục Thanh Trần cảm thấy, anh sắp không thở nổi nữa rồi.

Vân Lan phục hồi lại tinh thần, đưa ra câu trả lời chắc chắn tại chỗ: “Em từ chối."

Vừa dứt lời, áp lực ma lực kia biến mất.

Lục Thanh Trần từng ngụm từng ngụm thở dốc, cảm giác như vừa trở về từ cõi chết.

"Lần sau anh đừng nói mấy chuyện cười vụng về như thế nữa, Ellen sẽ coi là thật đó." Vân Lan đau đầu nhìn anh.

“Là do anh sơ sẩy, không kịp ngăn người lại nên mới quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của em.” Động tác Ellen vô cùng ưu nhã, quy quy củ củ bày bánh quy lên bàn. Trong lơ đãng còn đảo mắt qua Lục Thanh Trần, ánh mắt cực lạnh.

Lục Thanh Trần hít sâu một hơi, co được dãn được tỏ vẻ: " Không không, là do chuyện cười của anh không buồn cười không buồn cười.”

Vân Lan chỉ chỉ Lục Thanh Trần: “Anh ấy nói mấy hôm trước lúc vào phó bản không biết anh đã thức tỉnh dị năng nên mới để anh phải xác ba lô. Sau khi biết thì trong lòng vô cùng băn khoăn."

Ellen: "vật liệu là chuẩn bị vì cô chủ, đương nhiên nên do tôi xách.”

Lục Thanh Trần: Nếu như cậu ta nói thật thì rốt cuộc tại sao ban nãy mình lại bị đe dọa? Là vì bị coi là dê xồm sao?!!!

“Đã giải thích được hiểu lầm là được rồi…”

Lục Thanh Trần vừa nói vừa đứng dậy: “Anh đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc gấp, anh đi trước nhé.”

Nói xong liền chạy mất tăm như một làn khói.

“Xem ở mặt mũi của em đừng bắt nạt anh ấy.” Vân Lan cầm một chiếc bánh quy lên, vừa ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, vừa dặn dò lại.

Ellen mím môi: “Bảo vệ em an toàn, không cho những người không liên quan quấy rầy đến em là trách nhiệm của anh.”

"Hoặc là..."

Ellen hơi dừng lại một chút: “Anh ta là người đặc biệt, không cần ngăn cản?"

“Trước đây Lục Thanh Trần đã từng giúp em, không thể đánh anh ấy ác quá được, chỉ cần tùy tiện hù dọa là đủ rồi.” Vân Lan bổ sung.

“Anh hiểu rồi.”

Mù mịt trong mắt đột nhiên biến mất, Ellen nâng ấm trà lên, mỉm cười châm trà cho Vân Lan.

Sau khi xem lướt qua một lần các bản lý lịch sơ lược, Vân Lan phát hiện, số lượng thợ săn cấp C và cấp D chiếm đa số, cấp B chỉ có hai người, còn cấp A và S thì không có một ai.

"Xem ra những người khác vẫn còn đang quan sát."

Vân Lan chọn ra 30 người được phỏng vấn, trong đó có 2 người cấp B, 20 người cấp C và 8 người cấp D.

Những người này hoặc là có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hoặc là có dị năng độc đáo, có thể trợ giúp đoàn đội phối hợp.

Đợi đến lúc xác định rõ danh sách cô mới lần lượt thông báo cho từng người một, xác định thời gian phỏng vấn.

**