Hồng Oanh cảm thấy xấu hổ khi mở miệng nói mình bị một con người cạo cho trọc đầu, trong mắt chúng yêu, con người, đặc biệt là con gái nhân loại, nên yếu đuối mới phải.
Nếu bị người khác biết, bản thân vì nhất thời khinh địch, bị một cô gái yếu đuối chặt đứt nụ hoa trên đầu, vậy cậu ta nhất định sẽ bị các bạn học cười nhạo.
Tuy cậu ta cảm thấy kinh ngạc với tốc độ chặt nụ hoa của Đường Táp, nhưng vì tin tức tiếp xúc có sai sót, cậu ta cũng không hề nghĩ nhiều.
Diễn đàn mạng của giới yêu ma thường xuyên miêu tả một vài nơi khủng bố của con người, ví dụ, tiêu đề là: Sửa chữa nhận thức sai lệch của bạn nhiều năm qua về con người, sau khi mở ra, chủ lầu đang phản bác đề con người yếu ớt, nói là bản thân từng ra thế giới bên ngoài, nhận thức rõ con người.
“Đừng cho rằng con người yếu ớt, trên thực tế toàn bộ con người thế giới ngoài kia đều biết võ công, chỉ cần cho họ một cây dao, róc xương lột da xuống chảo dầu gì đó tất thảy đều là chuyện nhỏ……”
Hồng Oanh thích nhất là xem những đề tài này, cho nên, tận đáy lòng cậu ta cho rằng, chuyện Đường Táp chặt nụ hoa của cậu ta, có lẽ là phản ứng bình thường khi con người gặp phải nguy hiểm mà thôi.
Con gái nhân loại tuy yếu đuối, nhưng chỉ cần cho cô ấy một cây dao, cô ấy có thể chặt nụ hoa của mình giống như chặt rau cải vậy, suy cho cùng giới nữ ở nhân loại đa số đều biết làm cơm, biết làm cơm đồng nghĩa với việc biết dùng dao.
Logic không sai!
Hồng Oanh sau khi “thông suốt”, càng cảm thấy nhục nhã, lén lén lút lút về đến ký túc xá, lúc bị bạn cùng phòng hỏi, chỉ nói bản thân ở khúc ngoặt dưới cầu thang trượt té, nụ họa trên đầu bị sợ nên héo, vì để sinh trưởng cái mới tốt hơn, tự cậu ta ra tay cạo bỏ.”
Bạn cùng phòng đối với lý do này rất tin tưởng không hề nghi ngờ, bèn mở trang web đăng nhập vào trang chủ của văn phòng hội học sinh, viết ý kiến: “Khúc ngoặt dưới cầu thang của học viện quan hệ thiết kế có vấn đề, lần nào cũng có học sinh trượt té ở khúc ngoặt, lần này làm cho bạn cùng phòng của tôi bị hư tóc.”
Hồng Oanh vừa thầm mắng Đường Táp, vừa điên cuồng đổ chất dinh dưỡng. Chất dinh dưỡng “phèo” một tiếng, giội ngay chỗ bị rách, Hồng Oanh đau đớn che đầu gào khóc kêu lên.
Bạn cùng phòng hỏi: “Cần giúp đỡ không?” Trông thê thảm như vậy.
Hồng Oanh gian nan xua tay, tủi thân đáng thương hỏi: “…… Có nhãn hiệu chất sinh trưởng nào dùng tốt không, loại ôn hòa không kích ứng ấy?”
Bạn cùng phòng nói: “Taobao có một hiệu chất sinh trưởng không tệ, phân thành bình màu hồng và bình màu xanh, cậu không phải thực vực sống trong nước, dùng bình hồng hiệu quả có lẽ càng tốt hơn.”
Hồng Oanh mở máy tính, đăng nhập vào website kêu gọi giúp mua sắm đồ bên ngoài thế giới, phát biểu ở ngay trang diễn đàn: “Cần một bình chất sinh trưởng của nhãn XX bình màu hồng, địa chỉ: lầu ký túc xá khu bắc Phi Đại, điện thoại: xxxxx, tên người nhận: Oanh Tử……”
Thϊếp phát đi không lâu, Hồng Oanh reload lại trang chủ, phía dưới xuất hiện một dòng hồi đáp:
Tiểu hồ ly qua lại bốn trụ: “Thân, ngày mai tôi có công vụ đi thế giới bên ngoài, xách được hai bình, ước chừng ba tuần sau gửi tới.”
Hồng Oanh nhắn lại: “Ba tuần sao? Vậy để tôi chờ nữa xem sao.”
Được một lúc, lại có một dòng hồi đáp: “Ngày mai tôi đi, một tuần sau trở về, xách được ba bình, báo giá trong tin nhắn riêng.”
Hồng Oanh che đầu tìm tin nhắn riêng của người thứ hai, nhìn thấy giá người đó báo, thịt đau như cắt nhấn đồng ý.
Ngoài cửa ký túc xá của Hồng Oanh, từ trong tường có một mầm non màu xanh nhạt chui ra lại rụt trở về, đi ngược đến phòng 303.
Đường Táp đẩy cửa, thì nghe thấy giọng thông báo chậm rì rì của Y Lan: “Cái tên trước đó hù dọa cô ấy…… Hồng Oanh đó…… bị báo ứng rồi, cậu ta nói cậu ta ở cửa cầu thang bị trượt té…… làm cọng hoa sợ gãy rồi……”
Đường Táp trầm tư.
Đáng sợ như vậy? Cô cho rằng chặt cậu ta một dao, có thể dẫn dụ cậu ta nói ra tổ chức “ăn người”.
Y Lan rì rì gõ bàn phím, còn là dùng ngón tay cái để gõ.
Đường Táp hỏi: “Cậu đang xem cái gì?”
“Mua chất dinh dưỡng sinh trưởng……” Y Lan nói, “Tôi vừa nghe bọn họ nói, có một hiệu chất dinh dưỡng vô cùng tốt.”
Đường Táp tò mò: “Chỗ các cậu cũng có lên mạng mua sắm? Taobao?”
Y Lan chậm chạp lắc đầu: “Nhóm nhỏ ngoại thương…… còn chưa liên hệ được với Mã Vân…… Bây giờ bọn tôi chỉ có một diễn đàn, đăng thứ đồ cô muốn mua lên…… Nếu như có nhân viên công tác muốn ra thế giới bên ngoài làm việc nhìn thấy, có hứng giúp cô mua rồi mang về, thì sẽ nhận đơn……”
Đường Táp: “Các cậu cũng khá biết nghĩ cách đấy.”
Y Lan lại đăng thêm mấy món ăn vặt, đang đợi người nhận đơn.
Đường Táp hỏi: “Tiền tiết kiệm của cậu từ đâu mà có?”
Y Lan mở túi nhỏ phân hóa học hạt ra, nói một cách chậm chạp: “Được cấp tài chính……”
“Ai cũng vậy sao?”
Y Lan lắc đầu: “Bọn tôi tự mình hóa thành tinh rồi khai trí…… sẽ có cơ cấu đặc biệt nuôi hộ…… Nếu thông minh, thì đều…… đều được một số tập đoàn thế gia nhận đi, trợ giúp họ đi học…… tôi thuộc loại không thông minh, cần phải đào tạo, sau đó thi cử…… căn cứ thành tích mà quyết định đến chỗ nào.”
Cậu bóc một hạt phân bón, vừa nhai vừa nói: “Phi Đại sẽ quy định một dòng điểm số…… Nếu thi đậu, thì nhận vào…… không có tập đoàn nào trợ giúp nhận nuôi, thì sẽ do nhà trường trợ cấp cho đi học, sau đó chiếu theo thành tích cao thấp mà chi tiền…… Không thi đủ điểm số, thì vào xã hội làm việc, đại đa số đều…… làm một vài việc vặt.”
Đường Táp: “Đã hiểu.”
Đám tiểu yêu tinh này khá đủ trò đấy.
Máy tính của cậu kêu nhỏ hai tiếng. Đôi mắt của cậu vụt sáng, chậm rì rì reload trang chủ, nhìn thấy có một dòng hồi đáp.
Đường Táp cũng áp sát lại.
ID người hồi đáp là Qua cửa nhị gia: “Tối mai ra ngoài thế giới, trong 15 ngày sẽ về, báo giá đã gửi vào tin nhắn riêng, cậu đồng ý tôi sẽ nhận đơn.”
Y Lan run rẩy nhấn đồng ý, chậm chạp xoa tay, mặt đầy vui vẻ.
Đường Táp mượn máy tính của cậu, xem sơ qua về trang web này.
Bên mua là thông qua cách gửi thϊếp đưa ra mục đích mua sắm, bên bán hồi đáp thϊếp tỏ rõ mục đích nhận đơn, sau đó hai người trò chuyện riêng, nếu như giao dịch thành công, thì sẽ đóng thϊếp.
Cũng có lúc bên bán phát thϊếp, hỏi xem bên mua có cần xách hàng giúp không.
Sau khi Đường Táp reload trang chủ, nhìn thấy có một dòng thϊếp của phía bên bán, ID là Đại Vương phái ta đi tuần núi.
Đại Vương phái ta đi tuần núi: “Hôm sau xuất phát, mười ngày sau về. Quy tắc cũ, giúp xách Figure, giá cả gặp mặt rồi nói, nhưng tôi sẽ nhắn tin hỏi địa chỉ giao dịch, có thể xem hàng, có thể chọn hàng, bạn nói yêu cầu, tôi đến thỏa mãn. Không lỗ không lừa, giá cả hợp lý, không lời phí môi giới, động lòng mời bạn đến.”
Đường Táp hỏi: “Cậu biết thế nào gọi là Figure không?”
“Biết chứ……” Y Lan đáp chậm rì, “Bọn họ có vài…… sở thích theo dõi phim, phim hoạt hình…… ở thế giới các cô còn làm rất nhiều hình minh họa trong Sơn Hải Kinh…… Chính là loại tượng người phiên bản nhỏ, rất nhiều người muốn có……”
Đường Táp: “Tôi thật sự đánh giá thấp các cậu rồi.”
Cuộc sống thoải mái hơn chúng tôi rồi, lại có thể theo dõi phim theo đến bên ngoài thế giới, còn thừa tiền mua tượng minh họa.
Y Lan: “Thật ra…… tôi cũng muốn mua một cái…… tượng…… Ếch Kỳ Diệu.”
Nhưng tiền cậu không nhiều, không dám tiêu xài lung tung, muốn có đồ ăn vặt, thì phải bái bai với tượng minh họa.
Đứng trước đồ ăn vặt và tượng minh họa, Y Lan không hề do dự chọn thức ăn vặt.
Đường Táp: “Tôi tặng cậu một cái.”
Cả thân cỏ của Y Lan tràn đầy tinh thần: “Thật không? Cám ơn cậu! Đường Táp cậu…… là tốt nhất!”
Cậu lại có thể nói ra câu cám ơn bằng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ, có thể thấy cậu kích động biết bao nhiêu.
Đường Táp: “Đói rồi, tôi đi làm bữa tối.”
Y Lan chậm chạp gật đầu, để cô đi sớm về sớm.
Trong phòng bếp nhỏ, Đường Táp tỉ mỉ mài dao, cầm cây dao ở trong tay trông giống như đang chơi đùa, thuận tiện chưng cho mình một bát trứng hấp.
Lúc chưng trứng, cô lấy một cái vò rỗng ra rửa sạch, chặt xong chân gà, loại bỏ móng của chân gà, luộc qua nước sôi.
Chuẩn bị xong hồi hương đại hồi, cho thêm rượu gia vị đường giấm muối trộn vào, sau đó băm thêm ớt, đổ vào trong vò, cuối cùng bỏ chân gà vào, đóng kín lại.
Ký túc xá đến giờ tắt đèn.
Đường Táp mở bếp, ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, yên lặng thưởng thức món trứng chưng.
“Ưm…… Trứng gà khá tươi ngon.” Cô mở tủ lạnh ra, cầm hộp trứng lật xem, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trứng gà là do bên này cung cấp, chả trách.”
Nguyên liệu lương thực bên này sản xuất ra quả nhiên tươi ngon.
Sau khi ăn no uống đủ, Đường Táp muốn hoạt động tay chân một chút, làm một vài động tác vận động duỗi người, rồi mới về ký túc xá ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần tràn trề xuất hiện ở sân thể dục.
Lúc chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dáng vẻ hiên ngang từ xa đi tới.
“Ô, giáo viên thể dục môn chiến cầu là con Bác (*).”
(*) Bác còn được gọi là Tư Bạch 茲白, là một loài kỳ thú có thể ngăn binh đao chiến lửa. Bác có ngoại hình như con ngựa, có thân thể màu trắng và cái đuôi màu đen, hàm răng và móng vuốt của con cọp, trên đầu có một sừng, có thể phát ra âm thanh như tiếng đánh trống. Bác là tinh anh trong loài thú, là loài thú uy mãnh, có thể dùng hổ báo làm thức ăn.
Bác trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ tư》: “Núi Trung Khúc 中曲, có loài thú, dạng nó như con ngựa mà thân trắng đuôi đen, một sừng, nanh vuốt của hổ, phát ra âm thanh như tiếng trống, tên nó là Bác 駮, ăn hổ báo, có thể ngăn binh chiến.”
*Bác chính là con này nè mọi người ^^Bác, nguyên hình giống như ngựa, có một cái sừng, giống hệt sừng của con kỳ lân, nhưng so sừng của kỳ lân phương Tây càng uy mãnh hơn, nó có móng hổ vuốt hổ, thức ăn chủ yếu là hổ báo, trời sinh có thể hiểu được sách lược quân sự, bày binh bố trận, nhưng chủ trương hòa bình, không thích chiến tranh.
Làm giáo viên chiến cầu, chức vị này quá phù hợp với người này rồi, Bạch Trạch thật là một thiên tài!
Đường Táp nhịn không được vỗ tay khen ngợi cách sắp xếp của Bạch Trạch.
Thầy Bác đi đến trước mặt bọn họ, quét mắt một vòng, đầu tiên thổi còi một tiếng để sinh viên môn chiến cầu năm hai và năm ba lên sân cầu thực chiến diễn tập huấn luyện, tiếp theo, mới nghiêm mặt nhìn hàng “lính mới” trước mặt.
Cơ thịt khóe mắt của thầy co rút hai lần.
Lần thứ nhất, là nhìn thấy Đường Táp, nhịn không được mà co rúm.
Lần thứ hai, là nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ õng ẹo An Luật.
Thầy Bác mở miệng: “Hai người là đến để chọc tức tôi sao?”
Cửu Vĩ Hồ đang đau khổ trong lòng và Đường Táp đang thầm hưng phấn một mình cùng nhau lắc đầu.
Thầy Bác nói: “Nói trước nhé, quy tắc của tôi là, đã chọn môn học này thì không cho phép giữa chừng rút lui! Cậu đã xuất hiện trước mặt tôi, thì đồng nghĩa với việc cậu đã đứng trên chiến trường rồi!”
Cửu Vĩ Hồ đang ngáp nửa chừng bỗng dừng lại vì kinh ngạc, Ba!! Cậu Bảy!! Đế Chiêu hại con!!!
“Nghe rõ chưa?!”
Các tân sinh cao giọng đáp: “Rõ rồi!”
Thầy Bác với vẻ mặt oán giận đang đứng trước mặt Cửu Vĩ Hồ, lớn giọng hỏi: “Nghe rõ chưa?!”
Lông Cửu Vĩ Hồ dựng đứng lên, gân cổ lớn tiếng đáp: “Rõ rồi!”
Mẹ ơi, tôi sắp bị anh họ Rồng hại chết rồi……
Thầy Bác nói: “Tốt, vậy tiết học đầu tiên, các cậu bắt đầu huấn luyện làm nóng người, toàn thể tân sinh chú ý, nghiêm, nghỉ…… đứng trên đường chạy!”
Cửu Vĩ Hồ mơ hồ.
“Muốn…… muốn chạy tám trăm mét sao?” Cậu run giọng hỏi thầy Bác.
Bác nhìn cậu với ánh mắt lạnh buốt, móc đồng hồ bấm giờ ra, nhàn nhạt nói: “Chạy bộ năm ngàn mét, chuẩn bị — — Chạy!”
Cửu Vĩ Hồ: “Mẹ nó?? Năm ngàn mét mà các cậu còn chạy đua??”
Đường Táp cũng xông ra.
Cửu Vĩ Hồ: “Mẹ nó?? Cô chạy còn muốn nhanh hơn tôi??”
Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!!
Lúc chạy vòng thứ hai, tốc độ của Đường Táp bắt đầu chậm dần.
Bác liếc cô một cái, nhìn xuống đồng hồ, đang suy nghĩ, con người chạy năm ngàn mét, trong tình huống bình thường, chạy về đích cần bao nhiêu?
Lúc vòng ba, Cửu Vĩ Hồ và Đường Táp rớt lại phía sau.
Nhưng Cửu Vĩ Hồ cảm thấy, cậu tốn sức nhiều hơn Đường Táp, bên này cậu thở sắp không ra hơi rồi, mà Đường Táp hình như không có biến hóa gì, cũng không chảy mồ hôi.
Đến vòng thứ tư, Bác rống một tiếng: “Không cho phép dùng nguyên hình chạy, đều dùng hình người chạy cho tôi! Dùng nguyên hình và năng lực chạy sẽ tăng thêm năm vòng!”
An Luật vừa muốn biến thành hồ ly rơi nước mắt.
“Đ*m…… Đế Chiêu anh đợi đấy, anh đây là muốn hại chết tôi mà!”
Đường Táp cũng mệt, cô luôn bám sau mông An Luật, giống như chạy không nổi nữa.
An Luật đạt được an ủi cực lớn, cậu còn mạnh hơn con người một chút xíu!
“Không sao đâu…… Đường Táp, còn…… còn chưa đến tám vòng…… Phù, mệt chết tôi rồi…… Ha ha, hai chúng ta chính là, liên minh con rùa.”
Đường Táp nhíu mày, dần dần tăng tốc, lúc vượt qua người An Luật, liếc xéo cậu một cái: “Tôi nhìn ra rồi, cậu là bình hoa thật.”
Cô nói xong, càng tăng tốc chạy.
An Luật: “Ôi…… đệch?!”
Đường Táp cũng mệt, cô phải tính thời gian giảm tốc độ, bằng không sẽ dẫn đến nghi ngờ, sau này sao có thể tự xưng là em gái yếu đuối nữa, khiến những người trong bóng tối thầm quan sát cô buông lỏng cảnh giác?
Đường Táp thở dài một hơi, thể xác và tinh thần đều mệt.
Cuối cùng chạy xong năm ngàn mét, thầy Bác không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, lại phát ra giọng nói giống ma quỷ: “Toàn thể tân sinh, đứng lên! Không được phép nằm hoặc ngồi! Đứng lên, làm 200 cái chống đẩy!”
An Luật gào khóc, hoa lê đái vũ.
Mà Đường Táp, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định bỏ cuộc.
Thầy Bác: “Học sinh nào làm không nổi, đến cửa lớn đứng phạt!”
Mặt Đường Táp không chút cảm xúc đứng lên, kéo An Luật mềm nhũn, đi tới đứng ở cửa lớn của sân thể dục.
An Luật khóc thút thít mắng Đế Chiêu.
Đúng lúc này phó hội trưởng An Hinh đi qua nhìn thấy tình huống này, lập tức dùng đuôi che mặt.
Bạn thân đi cùng: “Hinh nhi, đó không phải là em trai của cậu sao? A…… cùng với cô gái nhân loại bị Lão Bác phạt đứng kìa, ha ha ha ha, chống đẩy làm không nổi sao?”
An Hinh: “Không phải, không có, đừng nói bậy, mình mới không có em trai!!”
Tên vô dụng này là ai, tôi không quen biết!
An Luật đáng thương, lập tức bị chị ruột khai trừ khỏi tịch Hồ Ly.