"CUT!" Mặt đạo diễn Lý trầm xuống, "Diệp Lẫm, bây giờ cậu đang là tướng lĩnh trên chiến trường, không phải công tử bột, chiến tranh nghiêm túc như vậy, cậu phải lo lắng, suy tư, chứ không phải hờ hững."
Diệp Lẫm yên lặng gật đầu. Đây đã là lần NG thứ năm rồi.
Đạo diễn Lý: "Chuẩn bị xong thì bắt đầu luôn."
Diệp Lẫm hít một hơi, cuối cùng lần thứ sáu cũng qua.
Đạo diễn Lý nói giọng nghiêm khắc: "Tất cả mọi người nghe đây, lần sau trước khi diễn, phải nghĩ thật kỹ xem nhân vật của mình diễn thế nào. Tôi sẽ không dễ dàng cho qua chỉ vì các cô các cậu là nhân vật phụ đâu, tôi có thể cho các cô cậu NG hết lần này đến lần khác, nhưng những người khác đều đang chờ các cô cậu đấy."
Đạo diễn Lý là một nữ đạo diễn trung niên, luôn cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, bà không quan tâm người ta có phải tai to mặt lớn không, có chỗ dựa không, luôn muốn phê bình thì phê bình, không nể mặt ai hết. Diệp Lẫm là do bên sản xuất phim nhét vào, thuộc dạng bà ta cực kỳ ghét. Thật ra diễn xuất của Diệp Lẫm cũng được, nhưng với bà thì "cũng được" vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bầu không khí trong trường quay bỗng yên tĩnh lại, tất cả mọi người cùng im lặng, ai làm việc nấy, không dám chọc vào đạo diễn nữa.
Vẻ mặt của Diệp Lẫm cực kỳ không tốt, Lý Quế Viên yên tĩnh ở cạnh hắn, không dám lên tiếng.
Lộ Bắc Nhiên do dự một hồi, đi tới ngồi bên cạnh Diệp Lẫm: "Thật ra anh diễn đã rất ổn rồi."
Diệp Lẫm đổi từ gương mặt buồn bực sang mặt cười trong chớp mắt, Lý Quế Viên chấn động, biểu diễn lật mặt tại chỗ à.
"Thật sao? Nhưng đạo diễn vẫn không vừa lòng mà."
ưLộ Bắc Nhiên nói: "Thật đó, chỉ là thiếu một chút cảm xúc nữa thôi." Cậu cảm thấy Diệp Lẫm diễn vai tướng quân nhỏ thật sự rất hợp, hắn đẹp trai rạng ngời, tràn đầy vẻ hăng hái của thiếu niên, cực kỳ thu hút.
Lộ Bắc Nhiên chủ động tới an ủi hắn, tâm trạng vốn đang phiền lòng của Diệp Lẫm lập tức tiêu tan, "Vậy cậu nói xem tôi còn thiếu sót ở đâu?"
"Thật ra tôi cảm thấy khi diễn anh đã đưa cảm xúc vào rồi, chỉ là không thể hiện ra nét mặt." Lộ Bắc Nhiên nói xong cũng thấy hơi ngại: "Tôi chỉ nói bừa vậy thôi, cũng không biết mình nói có đúng không..."
Diệp Lẫm duỗi cánh tay ra, ôm vai Lộ Bắc Nhiên, "Cậu nói quá đúng luôn! Tôi cũng cảm thấy vấn đề ở đó, buổi tối rảnh cậu tập diễn với tôi được không?"
Lý Quế Viên quả thực không dám nhìn.
"Được chứ." Lộ Bắc Nhiên sảng khoái đồng ý, Diệp Lẫm vẫn luôn giúp đỡ cậu, chuyện nhỏ này tất nhiên cậu sẽ không từ chối. Có điều... Cậu liếc nhìn cánh tay Diệp Lẫm đang khoác trên vai mình, cảm giác không dễ chịu lắm.
Buổi tối, Lộ Bắc Nhiên khớp kịch bản với Diệp Lẫm, Diệp Lẫm nhìn kịch bản tràn đầy dấu bút của Lộ Bắc Nhiên, trên đó còn dán giấy nhớ đủ màu sắc, "Những thứ này để làm gì thế?"
Lộ Bắc Nhiên nói: "Màu sắc khác nhau đại biểu cho những cảm xúc khác nhau, như vậy nhìn vào rất dễ hiểu."
Diệp Lẫm nhìn lại kịch bản trắng như mới của mình, bỗng cảm thấy rất có lỗi với tiền cát-xê, "Cậu thông minh thật, để tôi cũng dán xem."
Hai người ngồi đối mặt nhau, Lộ Bắc Nhiên dán giấy nhớ lên kịch bản giúp Diệp Lẫm, giúp hắn phân tích tâm lý nhân vật, ghi chú lại các chi tiết về nhân vật. Cậu rũ mắt, hàng mi thật dày đổ bóng trên mí mắt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Diệp Lẫm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, lòng cũng trở nên mềm mại, nếu như tìm được cậu sớm một chút thì tốt rồi.
Lộ Bắc Nhiên đối diễn vài lần với hắn những cảnh ngày hôm sau hắn cần quay, Diệp Lẫm lật sang tờ đằng sau, mắt sáng lên, "Đối diễn một chút cảnh ngày mốt đi."
Lộ Bắc Nhiên xem xong, vội vã từ chối: "Cái này, cảnh này rất đơn giản, không cần đâu."
Diệp Lẫm ra vẻ đàng hoàng: "Kỹ năng diễn xuất của cậu tốt, mới thấy nó đơn giản, nhưng tôi thì không."
Lộ Bắc Nhiên hết cớ từ chối: "Được rồi."
Đoạn diễn đó là tướng quân nhỏ theo phụ thân ra chiến trường, chiến thắng trở về, Tống Tuần là bạn tốt của hắn bèn ra nghênh đón, Trịnh Ngao rất phóng khoáng ôm Tống Tuần một cái.
Lần này Diệp Lẫm vào vai rất nhanh, mỉm cười đi về phía Lộ Bắc Nhiên, ôm người vào trong l*иg ngực.
Lộ Bắc Nhiên cao một mét tám, thật ra trong giới giải trí cũng không phải thấp, nhưng khung xương cậu nhỏ, đứng trước mặt Diệp Lẫm lại có vẻ nhỏ bé.
Thế là cả người đều bị Diệp Lẫm bọc lại.
Bởi vì bọn họ đều đã tắm, Lộ Bắc Nhiên cảm giác trong mũi mình tràn ngập mùi hương của Diệp Lẫm, mặt không kìm được nóng lên. Lúng túng quá, cậu hối hận quá chừng, biết vậy đã không đồng ý rồi.
Lòng Diệp Lẫm nhộn nhạo, không ngờ cảm giác ôm cậu lại thích như vậy, fanfic không lừa mình mà. Người trong ngực còn đang tỏa ra hương thơm ngan ngát, hắn không kìm được hít một hơi.
Lộ Bắc Nhiên vươn tay đẩy hắn: "Chỗ này ôm khoảng ba giây là được rồi."
Diệp Lẫm tiếc nuối buông tay, "Thế có đủ không? Bạn bè lâu ngày chưa gặp không thể không ôm lâu chút."
Lộ Bắc Nhiên nghĩ, đây là tình huynh đệ nghiêm túc, không phải là phim đồng tính, "Thật sự là được rồi."
Trong đầu Diệp Lẫm đã hoàn toàn không còn kịch bản nữa, "Hình như cậu không dùng dầu gội của khách sạn."
Lộ Bắc Nhiên: "?"
Diệp Lẫm: "Khụ, tôi thấy dầu gội của khách sạn không tốt, cậu dùng gì thế? Tôi cũng muốn mua."
Lộ Bắc Nhiên: "Tôi tự mang đi, mua đại ngoài siêu thị thôi, không nhớ rõ."
Diệp Lẫm: "Thơm lắm."
Mặt Lộ Bắc Nhiên đỏ bừng lên: "Hôm nay đã muộn lắm rồi, tôi về đây, anh cũng nghỉ sớm một chút đi."
"Được rồi," Diệp Lẫm vẫn chưa hết thòm thèm, "Tiểu Lộ ngủ ngon."
Lộ Bắc Nhiên khẽ nói: "Ừm, ngủ ngon."
Hơn nửa đêm, Lý Quế Viên nhìn Diệp Lẫm ngồi ngửi dầu gội đầu và sữa tắm ngoài siêu thị, "Anh, anh làm vậy giống biếи ŧɦái lắm luôn."
————————————————
Đã chuẩn bị từ đêm trước, ngày hôm sau Diệp Lẫm diễn vô cùng thuận lợi, đạo diễn Lý cũng hiếm thấy mở lời khen hắn.
Lộ Bắc Nhiên đứng trong một góc, vô cùng vui vẻ, Diệp Lẫm nhìn về phía cậu, hai người nhìn nhau cười.
Buổi trưa, Diệp Lẫm cầm hộp cơm đến gần: "Hôm qua nhờ cậu cả đó."
Lộ Bắc Nhiên cười, "Tôi không làm gì hết, tự anh cố gắng thôi."
Diệp Lẫm: "Nhờ cậu dạy tốt."
Lộ Bắc Nhiên: "Không, anh thật sự rất thông minh đó."
Hứa Xuyên định đến ăn cơm cùng hai người, giờ đây anh ta bưng hộp cơm yên lặng quay người, anh ta muốn tránh xa hai tên kia một chút.
————————————————
Đất diễn của Lộ Bắc Nhiên không nhiều, buổi chiều không có cảnh, có thể quay về nghỉ ngơi. Nhưng cậu về cũng không có gì làm, không bằng ở lại phim trường xem người khác diễn.
Bỗng nhiên có người đứng sau lưng cậu vỗ vai, Lộ Bắc Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt có thể nói là yêu nghiệt – là Kỷ Hoài Sâm.
Lộ Bắc Nhiên ngạc nhiên: "Giám đốc Kỷ?"
Kỷ Hoài Sâm: "Tôi đến thăm bạn ở đây, không ngờ cậu cũng ở trong đoàn phim này, trùng hợp thật."
Lộ Bắc Nhiên gật đầu, "Vâng, trùng hợp quá."
Kỷ Hoài Sâm giơ tay nhìn đồng hồ, "Hơn năm giờ rồi, Bắc Nhiên đã ăn tối chưa?"
Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, "Vẫn chưa."
Kỷ Hoài Sâm: "Vậy cậu có bằng lòng nể mặt tôi, đi ăn một bữa với tôi không?"
Lộ Bắc Nhiên kinh ngạc nói: "Nhưng bạn của anh..."
Kỷ Hoài Sâm thở dài: "Tôi đến đây công tác, tiện đường qua thăm thôi, mà bạn tôi bận quá, không rảnh đi cùng."
Lộ Bắc Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn ta, người đang quay là nam chính, Lương Thiển. Đúng là rất bận rộn.
Có điều cậu với Kỷ Hoài Sâm mới chỉ gặp một lần, thậm chí còn không tính là quen nhau, cậu không muốn ăn cơm với người, định tìm một lý do để từ chối.
Diệp Lẫm vừa mới diễn xong, đi khắp phim trường tìm Lộ Bắc Nhiên, vừa tìm thấy cậu đã thấy một gã đàn ông ngứa mắt đứng bên cạnh cậu.
Ai thế?
Diệp Lẫm cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, liền đi tới chen vào giữa hai người, "Tiểu Lộ, vị này là?"
Cặp mắt đào hoa của Kỷ Hoài Sâm lướt qua, đã nhìn ra Diệp Lẫm đang ghen, không ngờ là hắn ta lại có tình địch.
Kỷ Hoài Sâm chủ động tự giới thiệu: "Tôi là tổng giám của Zero, Kỷ Hoài Sâm."
Diệp Lẫm khinh thường, hắn từng nghe nói về kẻ này rồi, là người có tâm địa gian xảo, khao khát bảo vệ Lộ Bắc Nhiên lập tức dâng cao, lạnh nhạt nói: "Diệp Lẫm."
Kỷ Hoài Sâm cười nham hiểm: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Lộ Bắc Nhiên thấy Diệp Lẫm tới, thật ra cậu rất vui, lòng dạ Kỷ Hoài Sâm thâm sâu, cậu không hiểu rõ những gì đối phương suy nghĩ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi hơi nguy hiểm.
Kỷ Hoài Sâm không thèm quan tâm đến Diệp Lẫm, nhìn sang Lộ Bắc Nhiên: "Bắc Nhiên, cậu nghĩ tới đâu rồi?"
Diệp Lẫm cũng nhìn sang Lộ Bắc Nhiên: "Suy nghĩ chuyện gì?"
"..." Lộ Bắc Nhiên cảm thấy bầu không khí rất lúng túng, "Giám đốc Kỷ rủ tôi đi ăn tối."
Diệp Lẫm: "Tôi cũng đang muốn tìm cậu rủ đi ăn đây."
Kỷ Hoài Sâm đẩy kính mắt: "Vậy anh Diệp đi cùng đi."
Lộ Bắc Nhiên vốn tưởng là bữa cơm này sẽ rất im lặng, nhưng thật ra lại thoải mái hơn cậu nghĩ một chút, Kỷ Hoài Sâm nói nhiều, Diệp Lẫm cũng nói nhiều, chỉ có điều Lộ Bắc Nhiên không nghe ra được địch ý dành cho nhau trong lời nói của họ.
Kỷ Hoài Sâm đứng dậy định thanh toán, Diệp Lẫm bèn đè hắn ta lại: "Giám đốc Kỷ đến đây thì là khách, để anh trả thì chúng tôi không phải rồi, hôm nay tôi mời."
Lộ Bắc Nhiên cũng đứng lên: "Để tôi."
Diệp Lẫm xoa đầu cậu: "Ngồi đây, ngoan."
Ngay lập tức, sắc mặt Kỷ Hoài Sâm rất khó coi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường: "Vậy cảm ơn cậu đã mời, sau này có cơ hội tôi mời lại."
Diệp Lẫm chốt đơn thành công, nhoẻn một nụ cười chiến thắng.
Lộ Bắc Nhiên không thể hiểu nổi, trả tiền vui vậy hả?
————————————————
Kỷ Hoài Sâm ăn xong liền ra sân bay, trên đường về, Diệp Lẫm nói với Lộ Bắc Nhiên: "Sau này nếu hắn ta đến tìm cậu nữa, cứ mặc kệ hắn, tên này danh tiếng không tốt, chuyên ra tay với các bé trai như cậu."
Lộ Bắc Nhiên không nhịn được cười: "Tôi cũng không phải bé trai."
Diệp Lẫm nheo mắt lại: "Cậu lớn à? Lớn chỗ nào?"
Lộ Bắc Nhiên suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại được, không nói gì.
Diệp Lẫm buồn cười nghĩ, sao nhóc này lại dễ ngại thế nhỉ, "Tôi nói thật đó, hắn không phải người tốt."
Được người khác quan tâm như vậy, Lộ Bắc Nhiên thấy hơi cảm động, cậu quẹt thẻ phòng, "Ừm, tôi sẽ cẩn thận. Ngủ ngon."
Diệp Lẫm nhìn cánh cửa vừa đóng lại, vẫn còn đang chìm đắm trong câu "ngủ ngon" kia, giọng nói mềm mại lanh lảnh, rất êm tai.
————————————————
Sớm hôm sau, Lộ Bắc Nhiên cảm giác những người xung quanh đang nhìn cậu, xì xào bàn tán.
Chị Vương mở weibo ra, nghệ sĩ của mình lại lên hot search, mặc dù chỉ là phía cuối hot search.
Lộ Bắc Nhiên có cảnh quay, không kịp xem vì sao mình lại bị chú ý. Cũng may khi cậu đóng phim thường không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, mấy cảnh diễn đều thuận lợi qua ngay một lần.
Chị Vương đưa điện thoại cho cậu: "Nhiên Nhiên, gần đây cậu hơi nhiều tin tức đó, tôi cảm thấy có người cố ý dằn mặt cậu."