Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 30: Thưởng cho một chén cơm!

Thật ra là mình định đăng chương này với 29 luôn nhưng không ngờ quá khó khăn. Tuy ngắn nhưng toàn đồ ăn không à😭😭. Tui đã tệ mỹ thực rồi nên mới chọn thể loại khác. Không ngờ trong mạt thế văn lại có ẻm. Tui có nên thêm tag mỹ thực không ha??🤔🤔

Dù sao mong mọi người thông cảm.

===============

Trên đường đi, Lữ Mộc ngồi ở ghế phó lái vẫn luôn an tĩnh nghe tin tức các căn cứ lớn nhỏ mời chào người tiến hóa trong radio, thời điểm lần nửa ánh sáng mặt trời chuyển di chuyển, cậu rời mắt khỏi radio nhìn Thương Liêm chuyên tâm lái xe bên cạnh nói:"Liêm, đến giờ, tìm nơi đỗ xe nghỉ ngơi nên ăn cơm rồi, đã đến thời gian dạ dày anh kháng nghị."

Thương Liêm nhìn phía trước câu ra khóe môi, ấm áp lưu chuyển qua đáy mắt:"Được." Thực ra dạ dày hắn được Mộc Mộc nuôi và đốc xúc đúng giờ nên đã lâu không còn khó chịu nữa, nhưng quan tâm từ thanh niên là độc quyền của hắn, anh còn cảm thấy chưa đủ đâu.

"Đội trưởng, phía trước." Quả Tuấn nghe xong đối thoại của hai người, chỉ chỉ phía trước bên phải, nơi đó có đoạn đường trống trải, ngoại trừ thân cây vô cùng thô chắc thì xung quanh không có vật cản nào, như vậy rất thuận tiện cho việc phát hiện tang thi đến gần.

Thương Liêm gật đầu, cầm lên bộ đàm:"Xe số 2, số 3, số 4, đuổi theo, đỗ xe ở phía trước ăn cơm." Nói xong đạp chân ga phóng đi.

Chờ lái xe tới mới phát hiện sau cây còn có mấy chiếc xe đang đậu, bên cạnh xe là một đám người đang dựng bếp, xem ra là cũng có ý định ăn cơm ở đây.

"Đội trưởng, vẫn dừng sao?" Khâu Lỗi lái xe số 2 cũng nhìn thấy đám người ngồi phía trước đó, có chút do dự hỏi.

"Không cần để ý." Thương Liêm tiếp tục đạp chân ga chạy tới chỗ đất trống, cuối cùng tới chỗ cách đối phương 100m mới dừng, Thương Liêm nghiêng người cởi dây an toàn ra cho Lữ Mộc, sửa quần áo bị loạn của cậu lại mới nhấc chân xuống xe.

Mọi người cũng lần lượt xuống xe, không cần Lữ Mộc phân phó đã tự mình tản ra tìm đá làm một cái bếp đơn giản, hai cô gái phụ trách củi lửa, bởi vì phần lớn thời gian trong khoảng thời gian này là chị dâu làm cơm nên hiện tại chuyện dù cơm thành một trong những chuyện vui sướиɠ nhất của họ, tuy không thể gọi món, đội trưởng thích ăn gì thì họ ăn món đó nhưng cái này không trở ngại cảm giác thỏa mãn khi ăn của họ, đương nhiên cũng có lúc Đại Nữu làm cơm, khi đội trưởng hung ác đem chị dâu lăn qua lăn lại thì hôm sau đội trưởng sẽ nghiêm cấm chị dâu tiến vào phòng bếp, khi đó sẽ do Đại Nữu làm cơm nhưng khẩu vị của họ đã bị nuôi tới cao, Đại Nữu hoàn toàn không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống của họ, từ những gì họ nghe góc tường hôm qua, nhất định hôm nay là chị dâu làm cơm nên mọi người biểu thị ai cũng vui mừng.

Lữ Mộc vừa lấy dụng cụ làm bếp từ trong cóp sau vừa nói với trợ thủ Thương Liêm:"Ở bên ngoài không tiện làm món quá phức tạp, hôm nay đơn giản xào món gì đó, nấu một nồi mì, trước đó em có tranh thủ trồng chút đậu đũa, hôm nay làm mì xào thịt heo đậu đũa cho anh đi."

Thương Liêm gật đầu:"Ừ, em làm gì anh cũng thích ăn."

Lữ Mộc nghe vậy cười thưởng cho Thương Liêm một nụ hôn thật lớn:"Người đàn ông của em sao lại dễ nuôi vậy chứ?"

Thương Liêm giả vờ nghiêm túc gật đầu:"Ừ, dễ nuôi."

Nghe hắn nghiêm túc trả lời như vậy, ý cười trong mắt Lữ Mộc sâu hơn.

"Mộc, Mộc, Mộc." Trúc Tiểu Đậu không biết từ khi nào đã lẻn lên trên mui xe Lữ Mộc lấy đồ, dúng ngón tay chọt chọt đầu Lữ Mộc kêu lên.

Lữ Mộc nhíu mày nhìn đứa nhỏ:"Đói?"

Trúc Tiểu Đậu chỉ vào bụng, mãnh liệt gật đầu:"Đói, đói."

Thương Liêm cau mày nhìn Trúc Đậu:"Đi tìm Đại Nữu, còn có sao nào không được chọt bậy."

Nghe vậy Trúc Đậu rút tay về sau lưng:"Rửa sạch."

"Rửa sạch cũng không được." Thương Liêm tiếp tục nghiêm mặt.

Trúc Đậu ủy khuất gật đầu:"Không chọt." Chỉ chỉ bản thân:"Đói, dễ nuôi."

Nháy mắt mặt Thương Liêm đen lại...

"Ha ha..." Lữ Mộc nhìn một lớn một nhỏ giằng co mà không nhịn được cười ra tiếng, vỗ vỗ vai Thương Liêm tỏ vẻ an ủi, sau đó nhìn Trúc Đậu còn đang chỉ bản thân:"Để Đại Nữu rửa tay cho nhóc, chút nữa là có thể ăn."

Nhận được đáp án hài lòng, Trúc Đậu vươn cổ ngửi ngửi không khí, sau đó lập tức nhảy xuống xe chạy tới bóng người đang khom lưng ở xa xa.

Thấy đứa nhỏ như vậy Lữ Mộc cười mắng:"Mũi như cún con vậy."

Thương Liêm nhéo nhéo mặt Lữ Mộc:"Em cứ nuông chiều nó đi, coi chừng ngày nào đó nó cưỡi lên đầu em."

Lữ Mộc không thèm để ý nói:"Anh sẽ không cho phép nó làm như thế."

"Em nha..." Bất đắc dĩ lại cưng chìu nói.

"Mộc Mộc, bếp đã xong rồi, mau tới đây, mau tới đây." Cảnh Bạc đứng bên cạnh cái bếp đơn giản, hô với Lữ Mộc trước xe.

Đoạn Phàm trừng Cảnh Bạc:"Cậu nhỏ chút, lớn giọng như vậy là muốn hấp dẫn tang thi hả?"

Cảnh Bạc ngượng ngùng chà chà tay, khóe mắt thấy Lữ Mộc đi tới lập tức chạy đi nói sang chuyện khác:"Tôi đi giúp Mạnh Dương cầm đồ, nhìn rất nặng."

Đoạn Phàm nhìn đậu đũa trong tay Lữ Mộc...

Chờ Đại Nữu đốt lửa lên, rồi đổ nước vô, Lữ Mộc bắt đầu nấu ăn, bỏ thịt băm và củ cải đã được cắt ra bỏ vào hai cái muôi, chần qua nước sôi loại bỏ muối, thịt chần qua nước sôi có thể hấp thu chút muối. (Xin lỗi mọi người, tui chỉ là một đứa editor biết ăn chứ không rành nấu ăn >-