Hôm sau, trời quang mây tạnh, vạn dặm bầu trời trong xanh không mây, ánh sáng mặt trời điềm đạm ấm áp.
Doãn Bạc Yến thức dậy muộn một chút, lúc nàng đẩy cửa đi ra thì mọi người đã ngồi dưới lầu uống trà chờ rồi. Mà ngoài ý muốn là Bạch Chúc cũng hiện thân, có điều mái tóc bạc chói mắt đã biến thành một màu đen nhánh, còn thay kiện váy dài, bộ dạng ngồi ngay ngắn ở đó ngược lại có vài phần kinh diễm. Nếu không phải trên người nàng ta vẫn tản ra hơi thở trầm lãnh xa cách thì thật giống một tiểu cô nương xinh đẹp khiến người yêu thích.
A, có hơi đang tiếc ~ Doãn đại mỹ nhân dương môi cười, phong tình vạn chủng đi xuống lầu, tiện thể ngẩng đầu phóng mị nhãn cho tiểu nhị ca của khách điếm. Tiểu nhị ca bưng khay trà lảo đảo một cái, có hơi dại ra che lại ngực đang nhảy bang bang của mình, hắn ta lâng lâng một trận, thầm nghĩ hai ngày nay chính mình thật sự là quá mãn nhãn rồi.
Mà lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Phàn Thiện các nàng cũng chỉ còn lại chưởng quầy và ba tiểu nhị, bên ngoài trên đường cũng không có bóng dáng người nào. Bởi vì hôm nay mọi người đều phải mang theo cống phẩm trà thơm lên núi tế bái.
Tế bái Bội thu Nương nương, đây là một hoạt động quan trọng khác của Tiết Nhạc Thu. Miếu Bội thu Nương nương trong An Thành được chia làm bốn phía, chia ra ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Sáng sớm mọi người xuất phát, đến trưa còn có hoạt động tiếp thần, gõ trống khua chiêng thỉnh nương nương trên núi xuống, sau đó khiêng điện thờ đi một vòng trong thành, các gia các hộ có thể châm ngói đốt pháo tre, sau đó các thân bằng hảo hữu có thể tụ lại khai yến.
Phàn Thiện các nàng ở phía thành Đông nên đợi một hồi sẽ lên núi Thanh Tuyền.
Các nàng vừa ra cửa thì laajpt ức cảm nhận được cơn gió nhẹ đập vào mặt. Vì đêm qua có mưa to nên sáng nay trong không khí còn mang theo rất nhiều ẩm ướt, những cánh hoa rơi xuống đất phủ đầy màu hồng, những hương thơm còn sót lại len qua từng bước chân.
Một dãi đèn l*иg một lần nữa được treo ở hai bên đường, chập chờn kéo dài đến xa xa. Dứng ở chân núi Thanh Tuyền ngước mắt nhìn lên thềm đá trùng trùng, các nàng chỉ thấy toàn là đầu người, từng đám người bưng cống phẩm trên tay chậm rãi bước đi, bọn tiểu hài tử thì không an phận cùng bằng hữu chạy trên đường, vui đùa ầm ĩ, để rồi rước lấy một trận quát lớn của đại nhân.
Đại khái sau một nén hương thì đám ngươi đã bò lên đến giữa sườn núi, cũng đã đến được Phong Nông Tự. Mọi người thắp ba nén hương ở chỗ này trước, tế bái Thủ Điền đồng tử, sau đó ăn một chén cháo do tăng lữ trong chùa nấu, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục leo lên miếu nương nương ở trên đỉnh.
"Muội có mệt không? Có thấy nóng không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Trong đám người, Doãn Bạc Yến không biết móc đâu ra một cây quạt tròn nho nhỏ, cười tủm tủm quạt gió giúp Liên Tâm.
Loại tình huống này tuy thấy nhưng không thể lên tiếng trách móc, Câu Nguyệt cũng lười khinh bỉ, vì vậy ghét bỏ liếc Doãn Bạc Yến một chút rồi tiếp tục vui tươi đi bên cạnh Phàn Thiện. Còn Liên Tâm thì vẫn tốt tính như trước, nàng lắc đầu dịu dàng cười: "Không cần lo lắng"
Doãn Bạc Yến bị nụ cười này khuấy động chân tâm, thần sắc nhộn nhạo, đúng là rất giống với thiếu nữ và mối tình đầu, không tự giác sinh ra vài phần ngượng ngùng. Quả thật là không ổn mà... Doãn Bạc Yến hít sâu một hơi rồi dời mắt đi, lúc này nàng phát hiện Vũ An ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt mà ngây người, hoàn toàn không còn hưng phấn tò mò như hôm qua nữa, cả người đều ngây ngốc, cứ như bị câu đi hồn phách.
Không đợi Doãn Bạc Yến mở miệng trêu chọc thì thiếu nữ hạnh y phía trước dừng bước chân lại, nàng mang theo chút không vui nghiêng đầu lạnh giọng: "Vì sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?"
Tính tình của Bạch Chúc nhạt nhẽo, không thích thân cận với người khác, hiện tại ngoại trừ Phàn Thiện thì cũng không muốn có tiếp xúc nhiều với người nào. Lần này vẫn do Phàn Thiện phân phó nàng mới bằng lòng đi ra, nhưng mà, người này từ khi thấy nàng thì đã nhìn chằm chằm vào nàng đờ ra, vậy là ý gì? Đúng là làm càn. Hơn nữa nhìn vào ánh mắt trong suốt vô ác ý kia lại có chút... cảm giác đói khát là sao?
Vũ An bị âm thanh lạnh lẽo này làm cho giật mình hồi thần lại, lúc này nàng mới phát hiện chính mình thất lễ, vội vã thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng xin lỗi: "Thật... thật xin lỗi, ta..." Càng nói nàng càng thấy ngượng ngùng, gương mắt bắt đầu đỏ lên: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, cứ... cứ..."
"Cứ sắc đảm ngập trời nhìn chằm chằm người ta chứ gì?" Doãn Bạc Yến ý xấu tiếp lời, còn làm nũng lấy quạt tròn chụp lên vai của Vũ An hờn dỗi: "Ai nha Tiểu An An, ngươi đây là thật sự nhịn không được cũng có thể nhìn ta mà, tỷ tỷ ta cũng là mỹ nhân nè ~~"
Vì vậy mỗ quỷ hút máu càng đỏ mặt hơn, nàng lúng túng cúi đầu, không dám nhìn những náo nhiệt ven đường nữa mà chỉ nhìn gót giày màu trắng của người trước mắt, thỉnh thoảng bị Doãn Bạc Yến cười cười kéo đi đến chỗ người khác cũng mặc đối phương. Đi một hồi lâu đợi đến khi nhiệt ý trên mặt dần tản ra thì ngẩng đầu lên, lúc này đột nhiên phát hiện hình như thiếu mất hai người.
"A? Phàn và Nguyệt đâu? Hai người bọn họ sao không thấy nữa, mới vừa rồi còn ở phía sau mà" Vũ An sốt ruột nhìn xung quanh. Bạch Chúc đi phía trước nàng dừng bước lại, trong mắt có gì đó biến ảo một chút rồi rất nhanh tiêu biến, nàng không nói lời nào mà tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Bạc Yến thần bí cười: "Nhiều người nên bị tách ra ấy mà, đừng có gấp, đến lúc đó các nàng tự nhiên sẽ tìm được chúng ta thôi"
...
"Oa, cái này đẹp quá, ta muốn mua" Ở một chỗ khác, ở trước sạp hàng nhỏ, Câu Nguyệt chỉ vào một vật nhỏ giống với nữ tử bên cạnh và nói.
"Sao lại muốn kết đồng tâm này?" Phàn Thiện nhướn mày: "Ngươi cũng biết nó đại biểu cho cái gì" Nhìn lại mấy bao đồ ăn trong tay lại thấy bất đắc dĩ, người này còn muốn mua mấy thứ nữa?
"Nghe tên là biết có ý gì rồi, nhưng mà quan tâm làm gì" Câu Nguyệt liếc nàng một cái, trong tâm thức nói: "Người tu tiên các ngươi còn câu nệ với phàm tục làm gì? Mặc kệ, dù sao ta thấy thích, mau mua cho ta đi"
Lão bản thấy Câu Nguyệt ngắm kết đồng tâm màu hồng này, nét mặt rạng rỡ xem như rất thích liền vui tươi hớn hở nói: "Tiểu thư muốn mua kết đồng tâm tặng cho công tử trong lòng sao? Ai nha, cũng không biết là công tử ca nhà nào có phúc khí như thế"
Người dân Phong Lâm rất thoáng, những câu vui đùa này hoàn toàn không có ác ý, huống hồ hôm nay xác thực có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ thừa dịp bầu không khí vui vẻ đưa tín vật, biểu đạt tình yêu.
Không ngờ Câu Nguyệt nghe xong lời hắn nói thì co rút khóe miệng một cái, trong mắt lập tức gợn sóng nhợt nhạt, bộ dạng một trời một vực với vẻ đoan trang nhã nhặn vẫn luôn duy trì từ nãy đến giờ: "Ta cũng không phải muốn tặng cho vị công tử nào, mà là muốn..." Âm sắc mị hoặc chậm rãi dừng lại, mang theo thâm ý liếc mắt nhìn nữ tử tố ý bên cạnh.
Nơi đầu tâm Phàn Thiện cợt run lên, lúc này có một dự cảm không lành mạnh mẽ tiến ra, khiến nàng muốn đưa tay bóp trán. Vì vậy nàng tranh thủ trước khi đối phương lại nói tiếp, sắc mặt không chút thay đổi đưa bạc rồi kéo người đi.
"Nè, ngươi gấp cái gì chứ" Câu Nguyệt trừng vẻ mặt tinh nghịch ra.
"Đừng tùy ý đùa kiểu này nữa"
"Không đùa nữa hả? Vừa rồi ta nói cái gì sao, hửm?" Tâm tư Câu Nguyệt khẽ động, nàng trở tay kéo Phàn Thiện lại, ngẩng mặt lên hỏi.
"Ngươi..." Phàn Thiện muốn mở miệng nhưng dừng lại. Lời nói vừa tiến đến bên miệng nhưng lại bị nuốt trở vào, trong lòng dâng lên một trận khác thường. Mới vừa rồi nàng thấy trong mắt Câu Nguyệt lại nổi lên ý xấu muốn chọc ghẹo mình một phen, mà nếu như nàng không ngăn lại thì có phải câu nói hỏng bét sắp nói ra sẽ đúng như suy nghĩ của nàng không?
"Ừm hửm? Sao không nói nữa?" Mỗ mèo cười xấu xa nhìn bộ dáng kinh ngạc nhất thời không thể cãi lại của đối phương, ở nơi nào đó trong lòng Câu Nguyệt mềm mại đến rối tinh rối mù, đồng thời cũng thấy chua xót khó chịu.
Lúc này trong đám người lại vang lên một trận huyên náo.
Trong âm thanh kèm theo tiếng gõ trống khua chiêng, cách đó không xa có một đoàn người ăn mặc diễm lệ đi đến đây, vừa đi còn vừa nhảy vũ đạo phong tục tập quán của dân tộc, ở giữa đoàn người có bốn nam tử mặc y phục màu vàng khiêng điện thờ, đi phía trước mở đường là hai con sư tử được người múa nhảy vô cùng có thần thái, từng bước sinh gió, đưa tới một mảnh ủng hộ trầm trồ khen ngợi.
"Cẩn thận" Bỗng nhiên Phàn Thiện đến gần một bước kéo Câu Nguyệt đang xuất thần né qua chỗ đám người chen tới, "Nhớ nhìn đường"
"Có ngươi ở đây, ta sợ cái gì" Mỗ mèo thuận thế dựa người đến gần, nâng cằm lên, "A, đây gọi là tiếp thần sao?"
Phàn Thiện gật đầu: "Ừm", sau đó nói tiếp: "Tế điển ở đỉnh núi cũng sắp bắt đầu rồi. Chúng ta về trước đi tìm các nàng đi"
Nghe xong những lời này, thần sắc Câu Nguyệt liền đổi.
"Khụ, đúng nha thiếu chút nữa đã quên, mà mấy người các nàng đi đâu rồi? Sao cứ chạy loạn như thế, không thấy bóng dáng đâu cả" Nàng làm bộ làm tịch nhìn xung quanh rồi nói: "Nhưng mà bây giờ nhiều người như vậy, đi tìm cũng phiền phức lắm. Không bằng hai chúng ta đi dạo thêm, đến lúc đó lại hội hợp với các nàng sau"
Phàn Thiện mím môi không nói, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Nàng đã sớm nhìn ra chuyện mờ ám của người này và Doãn Bạc Yến, chỉ là nàng phối hợp không chọc thủng mà thôi. Vì nét mong chờ trên mặt Câu Nguyệt quá rõ ràng, nàng không bỏ được, cũng không đành lòng phá hủy sự vui sướиɠ, biến chờ mong thành thất vọng được. Với lại nàng cũng không muốn thừa nhận, chính mình thích dáng vẻ hài lòng của Câu Nguyệt đâu.
Mà loại cảm giác này cũng không biết bắt đầu sản sinh từ lúc nào, cứ như ngọn nguồn của nó đã có từ rất lâu, vi diệu như vậy, rồi lại không thể tưởng tượng nổi như vậy... Thật khiến nàng có chút sợ hãi.
Chỉ là nghĩ lại, gần đây người này có phải càng lúc càng dính nàng rồi không?
Thấy Phàn Thiện không nói lời nào, mà vẻ mặt vẫn lạnh lùng lại mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, ngay tức khắc Câu Nguyệt liền chột dạ, nàng chợt nhớ tới ánh mắt sâu xa của Phàn Thiện khi nhìn Doãn Bạc Yến và Liên Tâm, trên mặt càng nóng hơn. Câu Nguyệt vội vã che giấu mà ho một tiếng, dời ánh mắt đi nơi khác, rồi bỗng nhiên nàng phát hiện ra cái gì, chỉ vào con đường thềm đá hỏi: "Y, con đường này thông tới nơi nào ngươi biết không?"
Con đường này mới được lát đá lại từ con đường lổm chổm đá ban đầu, và nó đi thông tới một hướng khác. Dọc theo đường nhìn có thể mơ hồ thấy được cây xanh rợp bóng ở phía xa, trong một màu xanh ngắt hiện ra mấy mái ngói cong trên vách tường. Mà lúc các nàng nghỉ chân cũng có khong ít người đi đường đi về hướng này.
Phàn Thiện do dự một chút mới nhẹ giọng trả lời: "Con đường này thông đến miếu Thần Ẩn mới được dựng lên"
Câu Nguyệt kinh sợ nói: "A? Miếu Thần Ẩn?" Lẽ nào...
"Đúng như ngươi nghĩ"
"Hả? Thật sự là miếu của ngươi!?"
Thấy người trước mặt kinh hỉ như vậy, trong mắt Phàn Thiện có gì đó chợt lóe qua, nàng vội vàng xoay mặt sang một bên, không biết vì sao có chút thẹn thùng. Hơn nữa nàng năm ngoái nàng cũng vừa phát hiện, một số thế gia vọng tộc ở An Thanh từng được nàng giúp đỡ nên họ cùng nhau bỏ tiền xây lên một miếu tự này, nặn tượng ngọc của nàng, được người cung phụng tế bái. Tuy nàng không thấy quen lắm nhưng như vậy cũng có chỗ tiện lợi. Nàng từng đến một lần và đặt kết giảm cảm ứng ở đó, tương thông với tấm bia đá ở núi Thần Ẩn, sau đó người phàm trần nào đi vào miếu cầu nguyện thì nàng đều có thể nhận được.
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi xem xem!" Câu Nguyệt đã không kiềm chế được nữa mà kích động đề nghị. Nhưng mà người bên cạnh hiển nhiên không có hưng phấn như này, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, thần sắc nhạt nhẽo, xem ra là không quá tán thành.
Vì vậy mỗ mèo bắt đầu giả vờ đáng thương: "Phàn Thiện..."
Không được đáp lại thì kéo ống tay áo: "Đi xem đi mà ~"
Thật sự không muốn dẫn người này vào đó chút nào... Phàn Thiện giống như có thể đoán được sẽ có tình cảnh này nên giữa hai hàng lông mày đều sắp nhô lên thành cái núi nhỏ. Nhưng chung quy Phàn Thiện vẫn không chịu nổi Câu Nguyệt nũng nịu như vậy nên chỉ trầm mặc một chút, cuối cùng không nói lời nào mà xoay người, đi về con đường hướng lên núi kia.
"Haha, ngươi đợi ta với" Câu Nguyệt cười một cái rồi đuổi theo.
Các nàng theo những người phàm trần đi bái tế khác châm rãi đi lên núi. Khi vừa bước lên thềm đá cao nhất thì thấy được cửa chùa, trên bảng viết ba chữ Thần Ẩn Tự hùng hồn theo phong cách cổ xưa. Trước cửa còn có cái đỉnh lớn, trong đỉnh cắm rất nhiều nén hương, khói bay lượn lờ ở trên. Đi vào cửa chính mới phát hiện nơi này rất lớn, như một tòa cung điện, kinh đường, tháp Phật đều được xếp rất ngay ngắn, vô cùng chói lọi.
"Không tệ nha ~" Ánh mắt Câu Nguyệt cũng theo đó mà sáng lên.
Theo bước chân của khách hành hương, thấy phía trước còn có hai bậc thang cẩm thạch nữa, mà bước lên bậc cao nhất thì có thể đứng đối diện với một căn nhà ở ngọn núi ở phía Bắc, cột đá màu đỏ, một góc mái màu xanh sẫm, ngói lưu lý trên nóc nhà ánh lại với ánh sáng mặt trời, xinh đẹp lóa mắt.