"Đậu hủ hoa tới đây" Lão bản bưng khay đi tới, cười khà khà đem bát để lên trên bàn: "Đây, hai chén, nhị vị chậm dùng" nói xung lại đi chào hỏi khách nhân khác.
Cửa tiệm này tuy nhỏ nhưng rất được hoan nghênh, lúc này đã ngồi đầy người, cũng chỉ còn lại hai bàn sát bên Phàn Thiện và Câu Nguyệt là không có ai ngồi.
"Thấy chưa, bộ dáng ngươi quá lạnh, đều sợ đến không ai dám tới ngồi bên cạnh chúng ta" miêu nữ chế nhạo nói.
"Vậy à?" nữ tử trước mặt nhướn mày, ánh mắt treo trẻo nhưng lạnh lùng thế nhưng toát ra vài phần vô tội, Câu Nguyệt nhìn thấy tâm không hiểu sao đập nhanh hơn. Nàng nhanh chóng chuyển đường nhìn sang một bên, tiện hung hăng trừng mắt mấy nam nhân bàn khác trộm ngắm Phàn Thiện.
"Sao không ăn" Phàn Thiện thấy nàng chậm chạp chơi động thìa, liền mở miệng hỏi.
Câu Nguyệt nháy mắt mấy cái: "Lúc trước ăn cái gì không phải đều là ngươi uy ta sao?"
Phàn Thiện mặt không chút thay đổi nói: "Chính ngươi có tay" nói xong tiếp tục động thìa, chậm rãi ăn.
Câu Nguyệt nghe xong bất mãn hừ hừ, vẻ mặt u oán. Qua một lát thấy người đối diện vẫn không để ý tới mình, mới có chút không tình nguyên cầm lấy thìa. Múc một thìa nhỏ đưa vào trong miệng, tức khắc cảm nhận được độ mềm của đậu hũ tràn ngập trong miệng, mùi thơm lạ thuờng, vì vậy liền nhanh chóng quên đi chuyện một khắc trước, lòng tràn đầy sung sướиɠ ăn thêm một miếng.
Lúc này một vị khách nhân nữa lại đi vào cửa tiệm.
"Nha, Mộc thiếu gia tới rồi" lão bản nhiệt tình chào hỏi, xem ra là khách quen.
Phàn Thiện bị tiếng "Mộc thiếu gia" này hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy trước mắt là tiểu hài tử đã gặp được trong hẻm.
Chỉ thấy hài tử này rất có bộ dáng đại nhân khoát tay: "Vẫn như cũ, một chén lớn, nhiều đường một chút" nói xong bắt đầu tìm chỗ trống, đường nhìn chuyển đến bên này, vừa vặn thấy một bàn của các nàng.
"Hì hì, đại tỷ tỷ xinh đẹp, ta có thể ngồi cùng bàn với các ngươi không?" Tiểu thiếu gia Mộc gia chạy tới, chớp đôi mắt to, hỏi.
Đứa nhỏ này ở đâu ra, còn có chút quen mắt. Câu Nguyệt cúi đầu ăn ghé mắt liếc một cái, trong lòng hừ lạnh. Mà Phàn Thiện nhìn đôi mắt ngập nước kia, không khỏi nhớ tới trước đó đứa nhỏ này bị con mèo kia làm cho sợ đến chảy nước mắt, ngược lại nàng xuất phát từ hổ thẹn, không đành lòng cự tuyệt: "Có thể"
Hai chữ này phát ra, xung quanh lập tức truyền ra một mảnh khe khẽ nói nhỏ, mang theo tràn đầy ảo não: "Ngươi nhìn đi, đã nói người ta không coi trọng rồi, lạnh như vậy khó tiếp cận". "Ai nha thật đáng tiếc". "Còn không bằng tiểu hài tử... sớm biết ra đã, chậc chậc..."
"Khụ khụ!!" Câu Nguyệt vốn định lên tiếng giáo huấn những người đó một chút, không nghĩ tới hài tử Mộc gia ngược lại lanh trí, cố ý lớn tiếng khụ vài cái, sau đó âm thanh nói nhỏ liền ngừng lại, những thực khách này vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, bắt đầu từng người nói chuyện trời đất.
Tiểu thiếu gia Mộc gia lúc này mới chuyển hướng về phía Phàn Thiện, cười cười như muốn được khen ngợi, tiện thể nhìn thoáng qua nữ hài đang im lặng ngồi đối diện, hắn vừa thấy liền sáng mắt: "Nha, tiểu tiên nữ!"
A, tiểu tiên nữ... khó trách nhìn quen mắt như vậy, không phải tiểu nam hài háo sắc làm càn mới vừa nãy sao. Câu Nguyệt gian xảo cong môi, trưng ra bộ mặt đơn thuần khả ái: "Tỷ tỷ ta cũng không phải tiên nữ nha"
"Câu Nguyệt!" Phàn Thiện thấy nàng muốn có động tác, sợ nàng lại giống như lần trước, vì vậy âm thầm cảnh cáo trong lòng.
"Hừ, chẳng lẽ còn muốn ta cải trang tiểu cô nương cùng hùng hài tử chơi đùa sao?" lời cảnh cáo truyền đến khiến người nào đó bất mãn. Nhưng rất nhanh đối hương lại như nghĩ tới cái gì, thay đổi chú ý của mình: "Bất quá, đứa nhỏ này nếu là tiểu thiếu gia Mộc gia, như vậy là đã đưa tới tận cửa rồi, chúng ta có thể lợi dụng hắn một chút không..."
"Tiểu ca ca, ngươi là người ở đây sao?" Câu Nguyệt bỗng nhiên cười ngọt ngào, dùng âm thanh mềm mại hỏi.
Mới vừa tiếp nhận chén cháu đậu đỏ lão bản đưa tới uống một ngụm, Mộc tiểu thiếu gia vừa nghe chỉ cảm thấy chè đậu đỏ này so với âm thanh của tiểu tiên nữ trước mặt này còn kém một chút, vội vàng trả lời: "Này đương nhiên rồi, ta là thiếu gia Mộc gia, tòa nhà lớn cách đây không xa chính là nhà của ta. Các ngươi là tỷ muội sao? Người bên ngoài tới đây dạo chơi sao?"
"Đúng vậy a, ta cùng tỷ tỷ nghe nói nơi này phong cảnh rất đẹp, liền đến ngoạn mấy ngày" Câu Nguyệt xấu hổ rũ mi, sau đó mắt nhìn ra ngoài cửa: "Đó chính là nhà ngươi sao, thoạt nhìn rất lớn rất đẹp a"
"Đúng vậy a, đúng vậy a, bên trong càng đẹp hơn, có muốn ta dẫn các ngươi tới nhà của ta..."
Câu Nguyệt tự dương môi, đứa nhỏ này thật dễ mắc câu, không ngờ đối phương nói đến phân nửa liền chân chừ: "Nhưng mà, gần đây tỷ tỷ của ta không cho ta dẫn bạn về nhà chơi"
Tiểu thiếu gia có chút thẹn thùng gãi đầu: "Ta bị Lưu phu tử (*) cáo trạng, tỷ tỷ và cha đều giận ta, không cho ta lại chạy ra ngoài chơi, lại càng không cho dẫn bạn về nhà, phải chăm chỉ làm bài"
(*) phu tử: thầy, sư phụ
"Cha ta ngược lại mềm lòng, nhưng tỷ tỷ ta thì rất đáng sợ. Hôm nay ta thừa dịp nàng không ở nhà trộm chạy ra, chờ một chút nữa nàng sẽ về, có lẽ hiện tại đang trên đường về, nếu như bị nàng biết ta trốn học đi chơi, chắc chắn bị giáo huấn rất thảm" tiểu hài tử lòng có lưu luyến nói.
Ở đâu lại vướng thêm một tỷ tỷ hung tàn! Câu Nguyệt nhịn không được nhíu mày: "Tỷ tỷ ngươi rất hung dữ sao?"
"Cũng không đến mức đó... nàng đối với người khác rất tốt, chỉ là đối với ta nghiêm ngặt một chút" tiểu thiếu gia Mộc gia gãi đầu: "Tỷ tỷ của ta không phải loại hung như Mẫu Dạ Xoa, nàng có lúc cũng rất dịu dàng, còn thích động vật nhỏ nữa"
"Thích động vật nhỏ?" Phàn Thiện nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy!" tiểu thiếu gia lại chớp đôi mắt to: "Tỷ tỷ của ta đặc biệt thích động vật nhỏ đáng yêu nhu nhược, trước đây còn nuôi một con sóc nhỏ, cả ngày mang theo bên người, đi đến cửa hàng kiểm tra cũng không quên mang nó theo, đáng tiếc sau đó nó bệnh chết rồi"
Như vậy sao... Phàn Thiện đảo mắt nhìn Câu Nguyệt, như có đăm chiêu.
Câu Nguyệt thấy kỳ quái thầm nói trong lòng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Phàn Thiện chăm chú nói: "Vì ngươi rất đáng yêu"
"Ngươi... hừ, nói rất hay lại có đạo lý, quả thực làm người khác không thể phản bác" bạch miêu ngạo kiều xoay mặt sang một bên, rất nhanh ăn xong chén chè, đem tiên cô đại nhân kéo ra ngoài.
"Nói vậy tâm tư của ngươi cũng không khác ta lắm" nàng tự tin tràn đầy nhìn Phàn Thiện, ngước cầm lên, ngạo nghễ nói: "Muốn vào Mộc phủ kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần có thể tiếp cận Đại tiểu thư Mộc gia hung hăn tính tình kém kia là được, hơn nữa hiện tại cơ hội đã tới"
Phàn Thiện: "......"
"Chúng ta hiện tại liền tới mảnh rừng nhỏ trên đường Đại tiểu thư quay về Mộc phủ, sau đó ta biến trở về nguyên hình, mà ngươi thì biến thành Đại Cẩu hung tàn giả vờ đuổi bắt ta. A, bằng bộ dáng chọc người yêu thích của ta, nhất định có thể khiến tiểu thư này chịu không được mang về, giống như... giống như ngươi lúc trước" bạch miêu càng đắc ý hơn, còn lấy ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ người bên cạnh.
Sau đó tiếp tục nói: "Đến lúc đó ta ở trong Mộc phủ, ngươi thì ở bên ngoài, chúng ta có thể cấu kết với nhau làm việc xấu... khụ, là nội ứng ngoại hợp"
Nữ tử bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước, chỉ đáp lại một từ: "Được"
Vì vậy, bên trong mảnh rừng, đợi khi một cỗ kiệu chậm rãi đi qua liền bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chó sủa, từ xa lại gần. Có lẽ âm thanh này có chút hung ác dọa người, mấy gia đinh nâng cỗ kiệu đều do dự mà ngừng lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" âm thanh dễ nghe truyền ra, một ngọc thủ thon dài phất mành kiệu lên, dung nhan giai nhân nửa lộ ra, cặp con ngươi đầy nước nhìn ra phía bên ngoài, ôn hòa lại mang theo uy hϊếp hỏi
Nha hoàn đứng bên cạnh cỗ kiệu bỗng nhiên chỉ về phía trước kinh hô: "Tiểu thư mau nhìn kìa!"
Mộc Hân Nhu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy không biết tiểu bạch miêu từ đầu đến gấp rút vội vã chạy về bên này, phía sau còn có đại cẩu kim hoàng sắc (*) gắt gao đuổi theo. Đại cẩu này có ánh mắt sắc bén, dáng người mạnh mẽ, màu lông vàng hòa vào ánh mặt trời rực rỡ...
(*) Kim hoàng sắc: màu vàng óng ánh
Câu Nguyệt từ xa thấy người trong kiệu ánh mắt liền kinh ngạc, trong lòng vui vẻ. Rất nhanh chạy tới gần, càng thêm giả vờ nhu nhược, bộ dáng chọc người yêu thương.
Nha hoàn buồn bực nói: "Vùng thôn quê này hoang vu, mèo và chó này ở đâu ra, còn sạch sẽ như thế không giống như hoang a..."
Mà Mộc đại tiểu thư bên trong kiệu đã không nhịn được hô nhỏ: "Con chó kia thật xinh đẹp!"
"Cái gì?!" tiểu bạch miêu còn đang giả vờ đáng thương sửng sốt, thấy rõ đường nhìn nóng rực của đại tiểu thư này dừng ở trên người Đại Cẩu phía sau, nàng mở to hai mắt nhìn: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tình báo hài tử kia có sai lầm sao?"
Phàn Thiện cũng ngây ngẩn cả người, đứng trước cỗ kiệu, thẳng đến khi Mộc gia Đại tiểu thư xốc mành lên, cảm thán "Oa, thật sự rất đáng yêu a!!" sau đó mới lấy lại tình thần.
Câu Nguyệt bị câu "rất đáng yêu" làm cả kinh lảo đảo vài bước. Xem ra tình báo không sai, chỉ là tầm thưởng thức của vị đại tiểu thư này ngoài dự đoán của mọi người. Mà gia đinh liên can nghe đại tiểu thư kính yêu của bọn họ nói xong, một đám đều đã xoa hai tay với nhau: "Đại tiểu thư, nếu người thích, chúng tôi liền đem nó về!"
Cứ ngoài dự đoán như vậy, Phàn Thiện thành công bị dẫn vào Mộc phủ, Câu Nguyệt ở bên ngoài. Vẫn là có thể cấu kết với nhau làm chuyện xấu, khụ, là nội ứng ngoại hợp...
- ---------------------------------------
Câu Nguyệt: (chịu đả kích) Vì sao...
Mộc Hân Nhu: Vì ngươi không đủ đáng yêu a.
Câu Nguyệt: Lẽ nào ta còn không bằng một con chó?!! (quay đầu lại tức giận trừng mắt với Đại Cẩu Kim Sắc phía sau, một phút, hai phút... lát sau xoay mặt sang một bên).
Phàn Thiện: Ngươi đỏ mặt cái gì?