Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 19: Cái gọi là bồi thường

Từ chương này trở về sau là mình edit nha, những chương trước là 3 người tụi mình chia nhau ra làm, nhưng hai bạn kia bận quá nên còn lại là mình edit, tốc độ tùy vào thời gian rảnh của mình.

Chương 19

Thâm sơn u cốc, rừng cây rậm rạp che kín bầu trời, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua khe hỡ, chiếu xuống mái hiên. Trong hậu viện, gió nhẹ phất phơ, hoa lá lung lay.

Một con mèo trắng như tuyết từ dưới mái hiên đi ra, ưu nhã đi dạo đến bên cạnh ao.

Trong ao lá sen từng lớp cao thấp, màu trắng tinh hoa, dáng ngọc yêu kiều trên mặt nước, vẫy nhẹ đón gió. Trong mắt nàng nổi lên ý cười, cảm thán: "Thật đẹp"

Một tiếng cám thán này là nói cho mỹ nhân đứng yên bên cạnh nghe. Bạch miêu không nhanh không chậm nói: "Trong một đêm mà làm ra một cái ao lớn như vậy, tiêu hao khong ít linh lực, vậy mà ngươi cũng chịu được" tiếp theo lại ý tứ không rõ thở dài một tiếng: "Đúng là một người yêu hoa..."

Phàn Thiện nghe xong, đưa ánh mắt từ đằng xa dời về trên đóa sen, sau đó dời đến trên người tiểu bạch miêu, nhàn nhạt mở miệng: "Ta cũng yêu mèo"

"Ngươi nói cái gì?!" Câu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

"Người tu tiên, đầu tiên phải học yêu thương, yêu tứ phía, từng cọng cây ngọn cỏ, yêu hoa, yêu chim, yêu muôn dân thiên hạ..." Phàn Thiện nghĩ đến trước đây rất lâu sư phụ của nàng từng nói với nàng những câu này, đồng thời trong lòng cũng hi vọng đối phương có thể cảm ngộ, nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì tiểu bạch miêu nào đó liền liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đi chết đi"

Nàng ngẩn ra, có chút không rõ: "Ngươi mắng ta?"

Tiểu bạch miêu căm giận xoay người, để lại cho nàng một bóng lưng ngạo kiều.

Phàn Thiện mặc dù không hiểu đã chọc giận Câu Nguyệt chỗ nào, nhưng thấp dáng dấp buồn bực này của đối phương lại có chút đáng yêu, nàng giãn đuôi lông mày, không tự chủ nở nụ cười. Nàng ôn thanh nói với đoàn lông xù màu trắng kia: "Chờ lát nữa ngươi muốn cùng ta xuống núi không?"

Tiểu bạch miêu đưa lưng về phía nàng nhúc nhích lỗ tai một chút, hơi hơi nghiêng đầu, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn: "Hôm qua mới về sao hôm nay lại muốn ra ngoài? Lại có yêu ma quỷ quái ở đâu à?"

"Không phải" Phàn Thiện nhàn nhạt câu môi, có thể là tâm tình tốt, âm thanh cũng nhu hòa mấy phần, tựa như ánh mặt trời, làm ấm người vô cùng: "Muốn xuống núi mua vài món đồ mà thôi"

"Muốn đi dạo phố?" ánh mắt Câu Nguyệt sáng lên, lập tức xoay người lại: "Được đó được đó..." nói rồi bỗng dưng ý thức được chính mình thất thố liền dừng lại, hắng giọng một cái, rụt rè nói: "Khụ... sao vậy, lần này lại chủ động mời ta đồng hành?"

"Coi như là bồi thường ngươi" ý của nàng là chỉ chuyện hôm qua nàng bày trước ở Diệu huyện.

Nhắc tới chuyện này, bạch miêu nào đó khí thế nhất thời tăng vọt.

Cuối cùng cũng coi như người này còn lương tâm, biết băn khoăn rồi. Hừ, đáng lẽ trong lòng nên mang cảm kích, sau đó bắt đầu ôn nhu cẩn thận mà hầu hạ nàng mới đúng... Câu Nguyệt hất cằm lên, kỳ thực trong đầu đã lén vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ do dự.

Ánh mắt giảo hoạt cân nhắc một vòng trên khuôn mặt lạnh lẽo của nữ tử trước mắt mới chịu lạnh lùng hừ một tiếng, cố hết sức gật gù: "Được rồi, hiếm thấy hôm nay bổn tiểu thư nhàn hạ, liền nể mặt ngươi, cho ngươi cơ hội bồi thường"

Phàn Thiện tùy ý nàng đầy mặt đắc ý cũng không đi đâm thủng, chỉ nhanh chóng xoay người lại đi ra cửa: "Đi theo ta" lần này các nàng không như như trước trực tiếp ngự phong mà là đang mở ra một lối vào khác trong ánh nắng, đi vào một con đường mòn lát đá.

Câu Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ an tâm đi theo phía sau Phàn Thiện, nhẹ nhàng đạp móng vuốt màu trắng trên nền đá xanh, tự nhiên cất bước.

Gió mát phất tay áo, sương mù nhẹ thấm vào y phục, trong hơi thở là mùi vị tươi mới của cây cỏ. Nàng đưa mắt nhìn người trước mặt nhẹ nhàng chầm chậm đung đưa ống tay áo, trong lúc giật mình liền ra ảo giác. Phảng phất như đi dọc theo thềm đá này, đến cuối đường là một ngôi chùa cổ, mà nữ tử yên tĩnh đang đi trước mắt này lại là tăng nhà trong chùa, vừa từ hồng trần quay về, xung quanh không nhiễm bụi trần, sắp sửa trở lại nơi thanh tĩnh này, từ đây khó có thể tìm thấy tung tích.

A... Nàng đang suy nghĩ gì vậy.

Lấy lại tinh thần, nàng buồn cười lắc đầu một cái, đưa ánh mắt chuyển sang nơi khác. Bốn phía phong cảnh hoàn toàn khác với vẻ sặc sỡ xán lạn hay âm u quỷ dị ở Ma giới, mà nơi đây chỉ có một màu xanh biếc, tràn ngập sự sống, khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.

Cũng đúng, dù sao nàng đã sống trong Ma giới mấy trăm năm, những thứ nhân gian đối với nàng mà nói tất nhiên đều là mới mẻ, dù cho khi còn bé nàng đã từng có một khoảng thời gian lang thang ở nhân gian, dù cho lúc trước nàng đã từng đi theo con chim Yến chết tiệt kia trốn đến nhân gian du ngoạn mấy lần.

Nhớ tới mấy lần lén theo Doãn Bạc Yến đi chơi, Câu Nguyệt không nhịn được cau mày. Thật không hiểu, tên kia tại sao phải dẫn nàng đến nơi có nhiều nữ nhân như vậy, mùi nồng đến gay mũi...

Quả thực không có hồi ức gì đẹp.

Nàng lắc lắc đầu xua tan những cảm giác xấu kia, còn dùng lực hít một hơi không khí mới mẻ này, sau đó liền cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, không khí thanh mát phảng phất có thể thấm vào da thịt, rửa sạch những táo bạo trong người, thư thích thích ý đến như đang ở trong bát Thanh Linh.

Câu Nguyệt có chút mừng rỡ, ánh mắt nhìn xung quanh càng ngày càng tràn đầy phấn khởi mà đánh giá. Nhưng mà nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra những ngọn cỏ xung ven đường không phải vật phàm nhân, bất kể là bông hoa thơm ngát hay cỏ dại vương vấn giọt sương thì đều cao lớn xum xuê.

Không nghĩ tới con đường ngày... lại dồi dào linh khí như vậy.

"Đi trên con đường này nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho ngươi" làm như có thể nhận ra tâm tư biến hóa của nàng, người phía trước nhẹ giọng nói.

Câu Nguyệt không trả lời, trong lòng tỉ mỉ đem ngữ điệu bình thản vừa nghe được suy đoán một chút. Dần dần, nàng có chút hiểu ra dụng ý đối phương muốn cùng nàng xuống núi. Cười nhẹ một tiếng, trong lòng không nhịn được sinh ra vài tia ấm áp, lặng yên vui mừng.

"Nơi này là vị trí linh mạch sơn vực, lúc ta mới tới nơi này liền tự tay mở ra sơn đạo, có thể nối thẳng xuống nơi ở của phàm nhân dưới núi, nhưng vẫn có không gian chi cách hai nơi. Phàm nhân không thấy con đường này, cũng không vào được" Phàn Thiện không nghe tiểu bạch miêu lên tiếng cũng không lưu ý, vừa đi vừa dùng giọng điều rất bình thản nói về chuyện lúc trước.

Có thể là nhớ tới một số chuyện, dừng một chút, âm thanh liền nhẹ không ít: "Trăm năm rồi, con đường này, chỉ có một mình ta đi"

Câu Nguyệt ngoài ý muốn nghe được vẻ cô đơn trong lời nói ấy, bước chân không khỏi chậm lại, cuối cùng là dừng lại, tròng mắt cũng mở rộng một chút, tràn đầy ánh sao. Mà nghĩ lại, ấm áp trong lòng lại càng nhiều hơn, cơ hồ muốn tràn ra ngoài. Nàng nhìn người trước mắt nói: "Vậy ta là người đầu tiên đi với ngươi sao?"

Phàn Thiện trả lời: "Không phải"

Bạch miêu cứng đờ, oán niệm nhìn y phục lam bạch phía trước, bóng hình cao lớn, ôn nhu xinh đẹp. Không ngờ đối phương lại nói tiếp: "Ngươi đại khái... là con vật đầu tiên đi với ta"

Không phải người, mà là động vật... thật sự có cần nghiêm túc thế không?! Lí nào lại vậy, một chút cũng không vui! Bắt nạt ta hiện tại không thể hóa người phải không!

Câu Nguyệt tàn bạo trừng mắt qua, hung thanh: "Con vật đầu tiên cũng không phải là ta chứ gì?! Ngươi xem con chim kia bay theo sau chúng ta kìa, tiếng kêu lại còn khó nghe như vậy" nàng chỉ vào con chim Hoàng Oanh trên cây: "Lúc trước nó cũng đi cùng với ngươi đấy"

Câu này nghe vào thật sự có nghĩa khác, hơn nữa còn bên này dễ nghe, bên kia khó nghe. Phàn Thiện khẽ cau mày, ngước mắt thì đã thấy con chim Hoàng Oanh trên cây kia như cảm nhận được ác ý của con mèo nào đó nên đã vỗ cách thảng thốt bay đi.

Câu Nguyệt thấy con chim kia bay mất, lại chỉ vào con bướm ven đường nói: "Con bướm này cũng vậy, cũng như con ruồi lặng lẽ bay quanh ngươi, trước đây không lâu chắc cũng đã dừng lại trên vai ngươi đấy!" tầm mắt nàng xoay một cái: "Nhìn con kiến trên mặt đất nữa kìa, tuy là nó chân ngắn không thể đuổi theo bước chân của ngươi, nhưng nó cũng đã bồi ngươi đi qua con đường này một lần..."

Bươm bướm không thấy đâu nữa, con kiến cũng gian nan chạy đi. Chim trong rừng tản ra, thoáng chốc khu rừng trở nên yên tĩnh.

Phàn Thiện mím môi, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không mở miệng, yên lặng mà tiếp tục đi về phía trước. Câu Nguyệt hiếm khi thấy Phàn mỹ nhân ăn trái đắng, liền cười híp mắt theo sau, tâm tình tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng. Đột nhiên một khắc sau, lại kêu lên một tiếng: "Đây là cái gì vậy?"

Hóa ra là nàng đã dẫm lên một loại cỏ sinh trưởng ven đường. Mà một hàng cỏ nhỏ nhắn khi bị nàng đi qua đυ.ng vào thì lập tức co rút lại, giống như bị dọa cho kinh sợ rồi chạy trốn đi vậy! Lẽ nào cỏ nơi này cũng vì hút linh khí dồi dào nên tu thành tinh à?

"Đây là cỏ mắc cỡ, một loại cỏ thông thường mà thôi, trong núi cũng thường có" Phàn Thiện quay người lại, thấy nàng mở to hai mắt tò mò ghé vào trên bụi cỏ liền giải thích cho nàng nghe "Loại cỏ này khi gặp một ngoại lực tác động vào sẽ thu người lại, giống như nữ tử xấu hổ che mặt nên mới có cái tên này. Cỏ mắc cỡ không chỉ là bị chạm vào mới thu cánh lại mà khi gặp phải trời mưa hay gió mạnh, chúng nó cũng sẽ thu lại, gió qua đi mới từ từ trở về như cũ, thật ra chỉ là thủ đoạn dùng để tự bảo vệ thôi"

"Cỏ mắc cỡ... a, chơi vui thật nha" Câu Nguyệt nghe Phàn Thiện nói xong, cảm thấy loại cỏ này vô cùng thú vị, thậm chí còn thú vị hơn những trân bảo kì dị trong cung Ma giới. Nàng thích thú duỗi móng ra nhẹ nhàng đẩy tới, những ngọn cỏ vốn đang thư giãn bỗng biến mất không thấy đâu.

"Hì hì" nàng khẽ cười, đứng tại chỗ một lúc vẫn không thấy chúng nó xòe cánh lại liền chạy dọc theo ven đường, ở đây còn có rất nhiều nha! Tiểu bạch miêu nào đó chớp đôi mắt to xanh biếc một cái, hồn nhiên như một hài tử, chạy đến xa xa, duỗi móng vuốt nhỏ ra bắt đầu các trò trêu chọc của mình.

Phàn Thiện không nghĩ tới Câu Nguyệt còn có thể tự chơi một mình.

Nàng xoa trán, có chút đau đầu mà nhìn đoàn lông trắng vui vẻ chạy tới chạy lui, dùng móng vuốt trêu chọc cỏ mắc cỡ mọc ven đường, đến nỗi chọc một lần còn chưa đã ngứa. Xem ra sau này những ngọn cỏ kia sẽ bị dằn vặt không ít. Phỏng chừng ngọn cỏ nào có cơ duyên hút đủ linh thể thì chuyện đầu tiên nó làm chính là rời khỏi nơi này, giấu mình vào trong bụi rậm...

Cứ vui đùa như vậy, hai người cuối cùng cũng đi tới trấn nhỏ dưới ngọn núi.

"Ta muốn cái này!" trên đường cái, con mèo nào đó hất cằm về phía một quán nhỏ, thông qua cảm ứng nói. Lúc này Phàn Thiện trong tay vẫn còn cầm mấy túi đỏ đựng táo, bánh và thịt khô vừa mới mua, nhìn theo ánh mắt sáng lấp lánh của nàng thì thấy một sạp nhỏ bày bán châu chấu, chợt cảm thấy bản thân như đang đi theo tiểu chủ nhân của mình ra ngoài dạo phố.

Nàng có chút hồi hận khi mang con mèo này theo. Nàng yên lặng lấy tiền ra mua lại món đồ chơi này, đoàn trắng bên cạnh hài lòng, lại chạy đi nơi khác.

"Cái này cũng muốn mua!" Câu Nguyệt đứng trước mặt ông lão bán kẹo hồ lo, Phàn Thiện kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Đây không phải cho tiểu hài tử ăn sao?!" người Ma tộc như ngươi muốn thử này để làm gì!

Lão già bán kẹo hồ lô giương mắt thấy một cô nương thanh thoát, lạnh lùng như tiên nữ đứng trước mặt mình, vẻ mặt còn có chút khó chịu nhìn chằm chằm hắn, không khỏi sợ hết hồn. Lão nhếch miệng cười mỉa, thử thăm dò hỏi: "Cô nương... muốn mua hai xâu à?"

"Ừm, hai xâu được rồi" không nghĩ tới đối phương vô cùng dứt khoát đáp lại câu này, lão già vội vã lấy hai xâu đưa cho nàng "Cô nương, tổng cộng sáu đồng"

"Phốc" Câu Nguyệt ở một bên cười trộm. Phàn mỹ nhân liếc mắt xuống nhắc nhở nàng không được để lộ, sau đó quay về trong không khí ngửi một cái, bỗng mở to mắt nghi ngờ nói: "Ồ? Mùi gì vậy? Thơm quá..."

"Là mùi của mơ nấu với đậu phộng, ở trong cửa tiệm bên kia" Phàn Thiện cảm ứng trả lời, nhưng nói xong cũng đã thấy hối hận. Nàng chỉ thấy tiểu bạch miêu cười nói: "A, mũi thật tốt nha. Vậy chúng ta vào xem xem" sau đó nàng như một làn khói chạy vào cửa tiệm kia.

"Ngươi chờ một chút!" Phàn Thiện giận dữ.

Người đàn ông trung niên đứng trước quầy nhìn thấy một con mèo trắng đẹp đẽ đột nhiên chạy vào thì sững sờ, nhưng sau khi thấy một nữ tử đi theo sau thì lập tức nghĩ thầm, nhất định đại tiểu thư nhà ai mang theo sủng vật ra ngoài đi dạo phố đã thèm ăn, hắn bắt đầu mặt mày hớn hở bắt chuyện: "Tiểu thư muốn mua mứt hay là quả khô?"

Nói xong hắn mới phát hiện nữ tử này rất có thần thái, cử chỉ lạnh lùng cực kì, quả thực như một tiên nhân không dính bụi trần, khác hoàn toàn với những công tử tiểu thư bình thường, nhưng bất ngờ chính là... trong tay nàng cầm bao lớn bao nhỏ đồ ăn!

Nhìn cách giả trang này, chà chà... mật sơn đại táo, nhất phẩm ngũ vị, thịt bò khô, bách vị tiểu đào, còn có... chuẩn bị cả kẹo hồ lô ngào đường để dạo phố?! Tiểu điếm quả thực muốn tự ti, mặc cảm quá!

Lẽ nào cô nương này bề ngoài tiên khí bức người nhưng thật ra là một đại phá sản? Vị chủ quán âm thầm phỏng đoán một phen, vội vã cười cười đi tới, chỉ vào trong quầy ân cần đề cử: "Mấy thứ này là món ăn vặt mới nhất gần đây của tiểu điếm, rất được yêu thích. A, hai loại mứt này ăn rất ngon nha, đến ta cũng rất thích. Trà mơ còn có thể thanh tràng nhuận hầu..." là hắn cảm giác sai sao, trong ánh mắt của cô nương này dường như xẹt qua một hơi khí lạnh!

Chủ quán rùng mình một cái. Mà Phàn Thiện nhìn chằm chằm con mèo nào đó ở bên chân, lạnh giọng nói: "Hai thứ này, gói kỳ giúp ta"

"Nha nha được rồi" Chủ quán nghe xong, xoay người lấy túi giấy, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đối phương nhất định cảm nhận được hắn nghĩ nàng là kẻ phá sản nên mới thẹn quá thành giận lộ vẻ hung quang như vậy. Tức quá nên muốn mua nhiều, chà chà, quả thật là...

Có điều, thật ra loại người trong ngoài bất nhất này càng tương phản thì càng xinh đẹp hơn a... Hahaha...