Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 71

Chương 71: Lòng nam nhân cũng sâu tựa kim đáy biển
“Tin vui gì cơ? Vãn Thu, ta còn có thể có việc gì vui chứ, muội đừng có nói giỡn!” Thường Hy có chút gãi đầu. Tiêu Vân Trác tên cầm thú kia chỉ cần không kiếm chuyện với nàng đã là may mắn lắm rồi, làm sao còn có thể cho nàng cái tin vui?

“Ngu tỷ tỷ, đây không phải là nói giỡn. Sáng nay trước khi đi, Thái tử gia đã phân phó trước mặt mọi người, về sau tỷ tỷ sẽ đến Doanh Nguyệt điện hầu hạ, đây không phải là tin vui sao?” Vãn Thu có chút hâm mộ nhìn Thường Hy. Doanh Nguyệt điện a, bao nhiêu người muốn đi mà cũng không được.

Thường Hy ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói: “Doanh… Nguyệt điện?”

Thật là như vậy. Vãn Thu thấy bộ dáng Thường Hy kinh ngạc như vậy, trong mắt lóe lên một tia dị sắc. Nàng nguyên tưởng rằng Thường Hy sáng sớm đã biết, thế nhưng bây giờ mới được thông báo cho, thật đúng là làm cho người ta có chút lắc đầu rồi.

“Đúng vậy a, Doanh Nguyệt điện! Ngu tỷ tỷ, tỷ thật đúng là có phúc khí, bọn muội vào Đông cung lâu như vậy cũng chưa có được đi phục vụ ở Doanh Nguyệt điện, không nghĩ tới tỷ tỷ vừa đến là có thể đi được rồi. Thật là khiến người ta hâm mộ!” Vãn Thu không che dấu chút nào hâm mộ cùng mê mẩn của mình. Doanh Nguyệt điện là nơi nào? Đây chính là nơi cơ mật nhất của Thái tử gia, có thể đến đấy phục vụ đều là những người tin cẩn, là hồng nhân trong Đông cung, nàng làm sao lại không muốn đi Doanh Nguyệt điện phục vụ đây, chỉ tiếc là thủy chung không có cái phúc khí đó!

“Không phải nói sẽ tới Triêu Huy điện phục vụ sao, làm sao lại sẽ đi Doanh Nguyệt điện?” Thường Hy có chút không thể lý giải nổi. Một chiêu này của Tiêu Vân Trác thành công lại khiến nàng mê mang, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ đưa nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, sau này nhất định sẽ gặp phải những chuyện không hay sao?

Hôm nay, ngay cả người cùng nàng có chút thân thiết là Vãn Thu còn cảm thấy ghen tị, huống chi những người xa lạ, ở sau lưng nàng nhất định đang ngầm gièm pha, bàn tán. Vân Thanh chỉ sợ là tức đến nỗi ngay cả miệng cũng muốn sai lệch đi? Nghĩ tới đây, tâm tình Thường Hy thoáng chút được hóa giải, có thể dễ dàng làm nàng cảm thấy cao hứng chỉ có điểm này mà thôi.

“Tâm tư của Thái tử gia ai có thể suy đoán được! Chỉ là Ngu tỷ tỷ, tỷ cần phải cẩn thận, phục vụ ở Doanh Nguyệt điện cũng không giống như ở Triêu Huy điện. Tại Triêu Huy điện không có nhiều kiêng kỵ như vậy. Thái tử gia bình thường đều làm việc ở nơi đó, cho nên nói chuyện làm việc đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu như một chút sai lầm bị người có dụng tâm bắt được thì sẽ gây ra phiền phức lớn!” Lời này của Vãn Thu là thành tâm thành ý, mặc dù có chút ghen tỵ với Thường Hy, nhưng quan tâm vẫn rất là chân thành.

Thường Hy nhìn Vãn Thu, trong lòng có chút áy náy. Mới vừa rồi nàng có hơi hoài nghi Vãn Thu, nhất là khi nãy trong mắt nàng lóe lên ghen tỵ rõ ràng. Thật ra thì cũng đúng, nếu là người xấu thì sao có thể lộ ra địch ý cho ngươi xem, chỉ sợ là che giấu còn không kịp đâu. Thường Hy cảm giác mình thật là suy nghĩ nhiều.

“Cám ơn muội, Vãn Thu. Muội cùng Triêu Hà đều là tỷ muội tốt nhất của ta. Trong Đông cung này, là ta nhờ các muội chăm sóc không ít, không biết nên nói cái gì cho phải!” Thường Hy lôi kéo tay Vãn Thu chân thành nói. Nàng hiện tại cần đồng minh, không cần kẻ địch, cho nên Thường Hy muốn lôi kéo thật tốt từng người bên cạnh có thiện ý với nàng.

Vãn Thu cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Là Triêu Hà nguyện ý đến gần tỷ, thích tỷ, cho nên muội cũng không thể làm gì khác hơn là theo nàng ấy. Thật ra thì lúc đầu muội cũng không thích tỷ, muội ghét người có diện mạo đẹp!”

Nói tới chỗ này, thanh âm Vãn Thu đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Thường Hy lộ ra nụ cười mất tự nhiên mới nói tiếp: “Ngu tỷ tỷ, tỷ nên mau đi Doanh Nguyệt điện, qua một lát nữa Thái tử gia sẽ trở lại, nhanh cần người hầu hạ rồi!”

Thường Hy sửng sốt, nên đến thì cũng đã đến rồi… Nàng ấy cư nhiên lại dùng giọng điệu giống như nói với các Lương đễ, Nhụ tần cùng Bảo lâm sắp vào cửa. Bọn họ đều là chủ tử không giống nàng a!

Thường Hy theo bản năng nhìn về phía Vãn Thu, lại bắt được một chút cô tịch vừa lóe lên trên mặt nàng. Vãn Thu chưa tính là người rất đẹp, nhưng cả khuôn mặt lại khiến người ta thấy được một loại cảm giác đoan trang, trong đôi mắt kia tựa hồ có rất nhiều chuyện xưa, để cho ngươi liếc mắt một cái là có thể đắm chìm trong đó. Đây rõ ràng là một đôi mắt biết nói, Thường Hy từ trong đó có thể nhìn ra được một chút đau thương cùng buồn bã.

Lần đầu tiên Thường Hy cảm thấy đây là một người có thể tin tưởng được, loại cảm giác này khiến nàng rất kinh ngạc, thời điểm đối mặt với Triêu Hà cũng không có mãnh liệt như vậy.

Triêu Hà cùng Vãn Thu làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Một là mùa xuân sức sống bừng bừng, thời khắc đều tràn đầy vui vẻ, một là mùa thu nắng vàng trải nhạt, nồng đậm hương thơm giống như một vò rượu lâu năm ý vị vô cùng.

So sánh hai người, theo lý thuyết, Thường Hy là nên thích Triêu Hà người có tính tình cùng nàng không sai biệt lắm, nhưng không biết vì sao ánh mắt của nàng chung quy luôn dừng lại trên người của Vãn Thu. Hoặc là nói, trên người Vãn Thu có một loại trầm ổn mà nàng vẫn mong muốn không thôi.

Thường Hy ở trước mặt người khác luôn là một bộ đoan trang, hào phóng, cử chỉ đúng mực. Nhưng thật ra chỉ có Tiêu Vân Trác mới thấy được bản chất thật của nàng. Nàng chính là một người nghịch ngợm hay thích gây chuyện, cộng thêm nhỏ mọn, có thù tất báo. Trong cuộc đời của nàng, không có nguyên tắc thối lui, không có làm bộ tha thứ rồi cắn sau lưng người ta một nhát, không có vì nể mặt mũi người khác mà đánh mất mặt mũi của chính mình. Tóm lại một câu là, ngươi đừng chọc tới ta, chọc đến là phải lãnh lấy hậu quả trả thù gấp bội. Đánh một trả hai, đánh hai trả bốn, đánh bốn trả tám, nói chung là gấp bội lên, tuyệt không lỗ vốn.

Về phần Vân Thanh kia, Thường Hy đã nhớ kỹ, không phải là không trả đũa mà là thời cơ chưa chín muồi. Đợi đến lúc, nhìn nàng làm thế nào khiến cho nàng ta hiểu, không nên chọc đến không đúng người.

“Ngu tỷ tỷ, nên đi, tỷ làm sao lại ngẩn người vậy?” Vãn Thu nhẹ nhàng đẩy Thường Hy một cái, trên mặt có một tia tò mò.

Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng mỉm cười nói: “Đi thôi!” Vừa đi vừa hỏi: “Vãn Thu, muội nói xem ta đến Doanh Nguyệt điện làm người hầu, ở Đông cung ngoại trừ Thái tử ra ai cũng không thể sai sử ta?”

Vãn Thu trịnh trọng gật đầu một cái, thần sắc nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên! Ngu tỷ tỷ, người hầu của Doanh Nguyệt điện không phải là phạm vi toàn bộ Đông cung. Nó chẳng qua là nghe theo phân phó của một mình Thái tử gia. Đừng bảo là Vân Thanh cô cô, ngay cả Chu tổng quản cũng không thể dễ dàng sai khiến người của Doanh Nguyệt điện. Cho nên tất cả mọi người đều muốn đến Doanh Nguyệt điện, vừa nhẹ nhàng lại có mặt mũi, thật là một công việc tốt a!”

Thần sắc Thường Hy nhất thời chợt sáng lên, tin tức này không thể nghi ngờ là chuyện tình tốt nhất nàng nghe được trong mấy ngày qua. Sau này đối mặt với Vân Thanh cũng không cần khúm núm rồi, thật muốn xem một chút Vân Thanh sau khi biết được tin này sẽ có thần sắc gì.

Được rồi, đây chính là cái lối suy nghĩ của tiểu nhân. Dĩ nhiên nàng vẫn không có tuyên truyền rùm beng mình là một thánh nhân, cho nên nghĩ như vậy là chuyện thiên kinh địa nghĩa a!

Trong lòng Thường Hy quả thật nở hoa, nhưng là ngoài mặt lại bất động thanh sắc, cho dù đối mặt với Vãn Thu, Thường Hy cũng không thể dễ dàng để cho các nàng thấy được mặt khác của nàng. Bước lên hành lang quay đầu nhìn lại, thấy được Vân Thanh từ xa đang đi tới.

Tục ngữ nói, không phải oan gia không tụ đầu, họ quả nhiên có thù oán, vừa bước lên khúc rẽ liền chạm mặt.