Chương 38
Tô Thừa Phương đi ra ngoài tiếp khách.
Lục Hoán Vân vỗ vai hắn một cái: "Hôm nay là hỉ sự của ngươi, yên tâm đi, nhất định ta sẽ không để ngươi phải uống rượu đâu."
"Đa tạ." Tô Thừa Phương trêu ghẹo: "Câu đối Tết sẽ tặng ngươi nhiều hơn một chút."
Lục Hoán Vân cười rộ lên: "Vậy ta buôn bán lời rồi, ai chẳng biết một chữ của ngươi đáng giá ngàn vàng, nói rồi đấy, viết cho ta ba mươi sáu bức, ta lấy làm quà."
Hai người nói nói cười cười.
Lục Hoán Dương nhìn không vừa mắt nên đứng dậy đi nơi khác, Tô Minh Thành lại đi tới: "Còn ta nữa, hôm nay dù bọn họ đều tới kính rượu chúng ta cũng sẽ cản cho ngươi."
"Vậy là tốt rồi." Tô Thừa Phương nhìn hắn ta: "Hôm nay là một ngày rất quan trọng với ta, lấy được Trân nhi, đời này của ta đã không còn gì thiếu sót nữa rồi."
Chẳng lẽ đến con trai cũng không cần ư? Thật không ngờ Tô Thừa Phương lại chỉ cầu một kiều thê.
Ba người cùng nhau đi ra phòng khách.
Quả nhiên Lục Hoán Vân phải đi chắn rượu.
Tô Thừa Phương đứng dưới tàng quế, nói với Tô Minh Thành: "Thật ra Trân nhi hơi không thoải mái..."
"Vậy sao?" Tô Minh Thành ra vẻ kinh ngạc: "Sao thế, không mời đại phu xem à?"
"Mời rồi, đại phu nói là động thai khí." Tô Thừa Phương hạ giọng: "Đinh đại phu xem một lượt phát hiện ra trong một món đồ chơi có xạ hương, sau đó ta hỏi mới biết là do phu nhân ngươi tặng."
"Thượng Nhu?" Tô Minh Thành trợn tròn mắt: "Sao có thể, có phải có gì hiểu lầm không?"
"Ngươi biết y thuật của Đinh đại phu rồi đấy, không đến mức ngay cả xạ hương cũng không phân biệt được. Ta cũng không muốn hoài nghi nàng ấy nhưng chắc ngươi biết lai lịch của mấy món đồ chơi đó chứ?"
"Là Thượng Nhu mua... Có một hôm ta đi dạo với nàng ấy, nàng ấy thích mấy món đồ chơi đó, nói nhất định trẻ con sẽ thích nên ta bảo nàng ấy mua." Tô Minh Thành vô cùng tuyệt vọng nói: "Ngày đó nàng nói tới thăm đường tẩu, ta lại bận nên chỉ nàng ấy mang lễ vật sang. Ta thật không ngờ nàng ấy sẽ hại ngươi, đường ca." Đã rất lâu rồi Tô Minh Thành không gọi đường ca, mà chỉ gọi Tô Thừa Phương là Hoài Uyên: "Nay ta mới hiểu được, khó trách nhạc phụ không cho nàng ấy học y, không cho nàng ấy xem bệnh, thì ra là tâm tính độc ác như thế."
Chỉ bằng vài câu nói đã đẩy lỗi sai lên người La Thượng Nhu, giống như chuyện này là do La Thượng Nhu âm mưu vậy.
Nhưng đó là thê tử của hắn ta, đã từng thấy hai người ân ái như thế nào, thì ra đều là giả, Tô Minh Thành này quả nhiên... một lời khó nói hết! Tô Thừa Phương thản nhiên nhìn hắn ta, trầm mặc.
Tô Minh Thành bị nhìn tới mất tự nhiên, cười miễn cưỡng: "Đường ca, chắc chắn ta sẽ thẩm tra chuyện này cẩn thận, cho ngươi một câu trả lời rõ ràng."
Chẳng lẽ là muốn bỏ La Thượng Nhu? Nhưng La Thượng Nhu không được La gia coi trọng, chỉ sợ cũng không về được nhà mẹ đẻ, có lẽ sẽ nhốt nàng ấy ở thôn trang, như vậy Tô Minh Thành và La gia cũng sẽ không hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Tô Thừa Phương nghĩ đến đây mà lạnh cả người. Có một số người, bỗng dưng một ngày lại trở thành một cơn ác mộng, Tô Thừa Phương chưa bao giờ nghĩ bên cạnh mình lại có loại người như thế, trước kia y chỉ cảm thấy Tô Minh Thành có thể hận mình, nhưng lại không ngờ hận sâu, hận đến khắc cốt đến thế này.
Xạ hương trong bức tượng gỗ kia là Tô Minh Thành bỏ, hắn ta mời một người thợ mộc làm, hẳn là đã sớm muốn xuống tay với Nguyễn Trân, chỉ chờ một cơ hội… thần không biết quỷ không hay, nhưng nếu có tâm điều tra thì đương nhiên sẽ phát hiện.
Nhưng giờ không thể đánh rắn động cỏ được, phải để Tô Minh Thành cảm thấy đã thành công, Tô Thừa Phương áy náy nói: "Ta biết ngươi rất khó xử, dù sao đó cũng là thê tử của ngươi, tình cảm của hai người cũng rất tốt."
"Đừng nói vậy đường ca, về phủ ta sẽ nói với phụ thân, chắc chắn sẽ dẫn Thượng Nhu sang giải thích."
Tô Thừa Phương thở dài một tiếng.
Tô Minh Thành còn nói rất nhiều để thể hiện sự xin lỗi.
Cứ để hắn ta diễn, đưa tất cả mọi người tới rồi bày ra chân tướng để chính hắn ta gánh vác hậu quả. Trong mắt Tô Thừa Phương hiện lên một tia tàn khốc, chỉnh lại hỉ phục rồi ra phòng khách chiêu đãi khách khứa.
Tô Minh Thành cảm thấy tâm phiền ý loạn, xạ hương giấu trong đó đã cực kỳ an toàn, có mùi gỗ che lấp nên không thể nào bị phát hiện, ai lại đập vỡ bức tượng ra chứ? Lại còn sớm như vậy... chưa hít vào được bao nhiêu, chắc hẳn thai nhi không có việc gì, tuy rằng Tô Thừa Phương nói là không thoải mái nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể thấy đứa trẻ vẫn ổn.
Thêm mấy tháng nữa Tô Thừa Phương sẽ có nhi tử ư?
Tô gia có hậu rồi, sau này phụ thân nhắc tới Tô Thừa Phương sẽ lại ném hắn ta xuống bùn đất mà giẫm đạp.
Tô Minh Thành cực kỳ căm tức.
Có lẽ do lúc La Thượng Nhu đi tặng lễ có nói gì đó không tốt làm người Tô gia ghi nhớ nên khi xảy ra chuyện mới nhớ tới bức tượng này, bằng không với cảm tình của hai nhà, ai lại hoài nghi lễ vật nhà mình tặng chứ. Nữ nhân này, thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa! Nếu không phải nhìn mặt mũi của phụ thân nàng ta thì trước kia hắn ta vốn không muốn lấy.
Người hắn ta muốn lấy là Kỷ Dao, lần đầu tiên gặp mặt đã ái mộ, đáng tiếc lại bị Thang Dĩ Trung cướp mất, Tô Minh Thành day day mi tâm, nghĩ đến dung mạo Kỷ Dao, lại nghĩ đến dung mạo La Thượng Nhu, thật sự là cách biệt một trời.
Nhưng hắn ta sắp thoát được La Thượng Nhu rồi.
Nàng ta phạm lỗi nghiêm trọng như vậy, suýt còn hủy cảm tình giữa hai nhà bọn họ, nhất định nhạc phụ sẽ thấy có lỗi với mình mà bồi thường. Tô Minh Thành nhếch môi, cầm chung rượu uống một hơi cạn sạch.
Bất tri bất giác đã uống rất nhiều, mắt thấy Tô Thừa Phương vào động phòng, hắn ta cũng không cần chắn rượu nữa bèn vịn gã sai vặt đi ra ngoài.
Cỗ kiệu lắc lư cực kỳ thích ý, thậm chí hắn ta còn ngâm nga mấy điệu dân ca, nhưng bỗng nhiên cỗ kiệu rung lắc mạnh, bên ngoài có vài tiếng kêu rên rồi trực tiếp đổ rầm xuống đất. Tô Minh Thành bị va đập đau đến nhe răng trợn mắt, quát to: "Sao lại thế này? Các ngươi khiêng kiệu thế nào vậy hả? Đâu rồi? Chết hết rồi sao? Mau lại đỡ gia."
Không có ai đáp lại.
Tô Minh Thành xoa chân, gian nan bò ra ngoài.
Trong đêm tối, chỉ thấy một vạch sáng rẽ trời đêm quét xuống, xẹt qua mắt đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Máu tươi phụt ra, Tô Minh Thành trợn tròn mắt, hắn ta cảm thấy có một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân rút hết nhiệt lượng khỏi người mình.
Sự sợ hãi tột cùng làm ngũ quan hắn ta cũng trở nên vặn vẹo, sắp chết rồi, Tô Minh Thành sắp không còn tồn tại trên đời này nữa rồi! Hắn ta vươn tay muốn túm lấy người kia, cố hết sức để gọi nhưng giọng nói lại thều thào:
"Ngươi... là... ngươi!"
Khuôn mặt kia là điều cuối cùng hắn ta nhìn thấy trước khi chết.
Tô Minh Thành cầm lấy kiếm, từ từ ngã xuống, máu không ngừng chảy ra, nhuốm đỏ cả ngõ nhỏ.
Tên sát thủ cười lạnh, rút kiếm lại lau khô rồi hạ giọng: "Rút đi!"
Mấy bóng đen xung quanh lập tức ẩn vào trong bóng đêm.
Ngõ nhỏ lạnh tanh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mùi máu tươi nồng nặc nhắc nhở cảnh tượng huyết tinh khi nãy, một lát sau có người đi ngang qua, nhìn thấy có người nằm trên mặt đất mới thét lên: "Gϊếŧ người!"