Chương 32
Nguyễn Trực đã sớm bất mãn với hành vi lén lút của cháu gái: "Con như thế này, muội muội có biết không?"
"Không biết, ta đang muốn nói về chuyện của mẹ đây." Tô Nguyên than thở: "Cậu có người ở phủ chúng ta đúng không, sớm muộn gì cũng biết."
"Người?" Nguyễn Trực cười ha ha: "Thông minh lắm, cái này cũng bị con phát hiện."
Tô Nguyên nghiêm mặt: "Cậu, hai ngày trước mẹ bị người ta hạ độc."
"Cái gì?" Nguyễn Trực kinh hãi, cả người như vừa bị ai chém một đao, âm trầm quát: "Giờ muội ấy thế nào rồi? Là ai hạ độc?"
Thật sự là hung thần ác sát.
May mà mình tới nói, bằng không nếu cậu nhận được tin báo chỉ sợ sẽ gây náo loạn, Tô Nguyên vội vàng nói: "Phát hiện sớm nên không sao, đã mời đại phu tới xem, thai nhi cũng không sao, à đúng rồi, là song thai đấy."
Nguyễn Trực thở phào một hơi, lườm Tô Nguyên một cái: "Nói chuyện còn nói một nửa, con cố ý đùa ta đúng không? Đứa trẻ này." Rồi bẹo má Tô Nguyên.
Tô Nguyên giãy giụa: "Con đến để nhờ cậu điều tra rõ chuyện này, bắt kẻ chủ mưu."
"Sao lại muốn ta tra?" Nguyễn Trực nhướn mày, đột nhiên châm biếm: "Cũng phải, cha con thì làm được cái gì, chỉ sợ lại qua loa bỏ qua, ta đã biết hắn ta không tốt tý nào."
Cậu luôn có thái độ kỳ quái như thế này với phụ thân, đôi khi còn nói những lời rất khó nghe, nhưng khi phụ thân qua đời, Nguyễn Trực lại rơi nước mắt, chắc hẳn trong lòng cậu cũng không hề ghét bỏ phụ thân như vẻ bề ngoài.
Tô Nguyên cong cong khóe miệng.
Cháu gái mình ngốc rồi sao, nói Tô Thừa Phương như vậy mà nó còn cười, Nguyễn Trực cau mày.
Tô Nguyên nghiêm mặt nói: "Cậu, không phải lần trước con nhờ ngài điều tra Cốc nương sao? Cốc nương có người thân hay lui tới với nhà đường tổ phụ, ngài nhớ không? Giờ chuyện hạ độc cũng có liên quan tới nhà đường tổ phụ."
Nàng kể lại mọi chuyện một lần.
Nguyễn Trực tức giận đến mức hận không thể vác đao đi luôn.
"Con dám đảm bảo không phải do La Thượng Nhu làm chứ?"
"Chắc chắn không phải. Không tin thì cậu điều tra xem, con thấy nên bắt tay vào từ món đồ chơi kia, không phải cậu có nhiều thuộc hạ sao, mau phái người tới Tô phủ bên kia đi, có lẽ sẽ tìm được manh mối."
"Đương nhiên." Nguyễn Trực mặt trầm như băng, đằng đằng sát khí: "Nếu để ta tra ra là ai, ta nhất định phải lấy đầu kẻ đó."
Tô Nguyên bị dọa giật cho mình: "Cậu, ngài không thể gϊếŧ người được! Điều tra được gì đó thì phải nói cho phụ thân cáo lên nha môn, ngài ngàn vạn lần đừng xúc động. Con cũng bởi sợ ngài sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này nên mới tới khuyên. Cậu, dù cậu không sợ chết thì vẫn còn lão thái thái, còn mẫu thân mà, nếu ngài bị bắt thì cả nhà phải làm sao đây? Cả con nữa." Vành mắt Tô Nguyên đỏ ửng, níu chặt lấy tay áo Nguyễn Trực: "Cậu, cậu nhất định phải bình tĩnh một chút."
Trông cháu gái sắp khóc, Nguyễn Trực cũng mềm lòng: "Đứa ngốc này, con nghĩ ta ngốc sao? Ta đâu có ngốc đến mức lấy mạng mình đi đổi mạng của kẻ đáng chết kia?"
"Nhưng cậu nói..."
"Gϊếŧ gà đâu cần dao mổ trâu. Được rồi, chuyện này giao cho ta đi, con lén chuồn ra ngoài thì mau về, không để đến lúc bị phát hiện lại bị phạt."
Tô Nguyên gật gật đầu, sau đó hỏi đến lão thái thái.
"Đi chợ rồi, cái gì cũng muốn tự đi mua, nếu biết hôm nay con đến nhất định sẽ ở nhà chờ."
Tô Nguyên cười: "Không sao, sau này sẽ gặp. Đúng rồi cậu, hồi trước ngài cho con Hắc Ngọc cao, mua cái này ở đâu vậy?"
"Sao lại hỏi cái này?"
"Là Nhị biểu ca hỏi, ta từng tặng huynh ấy một lọ, huynh ấy thấy dùng rất tốt."
"À." Nguyễn Trực trầm ngâm: "Sợ là phải khiến hắn thất vọng rồi, cái này không mua được, là người khác tặng ta, do người đó tự chế."
Nguyễn Trực đi khắp giang hồ, quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, Tô Nguyên không hề kinh ngạc.
Lúc hai người ra ngoài Lục Sách đã đứng dưới mái hiên, cáo từ Nguyễn Trực rồi lên xe ngựa với Tô Nguyên.
"Nhị biểu ca ta đã giúp huynh hỏi." Tô Nguyên vội vã trả nhân tình: "Hắc ngọc cao này không mua được, cậu nói là do người khác tặng."
"Vậy sao?" Ánh mắt Lục Sách lóe lóe: "Cậu muội thật là thú vị, trước kia buôn
bán giờ đọc sách, còn thi đỗ."
"Đương nhiên, cậu ta thông minh tuyệt đỉnh." Tô Nguyên cũng không che dấu sự thân thiết với Nguyễn Trực.
Lục Sách cười.
Quay về Hầu phủ Lục Sách dẫn nàng đi xem chim.
Cũng chưa nuôi bao lâu, từ lúc hắn về kinh mới mua, hai con vẹt, hai con vàng anh, hai con họa mi líu ríu dưới mái hiên.
"Sư phụ ta thích nuôi chim nên khi còn ở Đồng Châu ngày nào ta cũng thay người cho chúng ăn, cảm thấy khá thú vị." Lục Sách đút cho chúng ít thức ăn.
Thiếu niên cười rạng rỡ, chim chóc ầm ĩ như thế hẳn là người tịch mịch mới thích nuôi. Tô Nguyên nói: "Ta phải nhìn cho kỹ, bằng không lát tổ mẫu hỏi đi đâu ta lại không nói được."
Nàng ngẩng đầu chăm chú, giống như thật sự muốn nhớ kỹ từng con một.
Thoạt nhìn có chút đáng yêu, cũng có chút ngốc, Lục Sách chớp mắt nói: "Vậy lỡ di tổ mẫu hỏi con nào ăn nhiều nhất thì sao?"
Cái này hình như không trả lời được, Tô Nguyên vội vàng cầm thức ăn đút cho chúng nó.
Lục Sách nhẹ giọng bật cười.
Quả nhiên lúc quay về chính sảnh, lão phu nhân hỏi: "Nguyên Nguyên, các nàng đều đi ngắm hoa nhưng không thấy con, con đi đâu thế?"
"Trên đường gặp Nhị biểu ca, ta đi thưởng chim cùng huynh ấy, huynh ấy nuôi sáu con chim, có con vẹt còn biết nói chuyện cơ." Tô Nguyên cười tủm tỉm: "Một con vàng anh ăn nhiều nhất."
Tô Cẩm hừ lạnh một tiếng, đã nói với tổ mẫu là Tô Nguyên và Lục Sách có tư tình mà tổ mẫu không tin, giờ nhìn xem, cũng thật xứng đôi, thứ nữ với thứ tử.
Lục Thái phu nhân cười rộ lên: "Sách nhi từng mang con vẹt kia tới cho ta xem, còn biết nói vạn sự như ý đấy." Dù sao cũng là cô nam quả nữ, tuy rằng cùng nhau lớn lên nhưng nay đã không còn nhỏ, phải biết tị hiềm, bà chủ động bỏ qua chuyện này: "Không còn sớm nữa, chúng ta an vị thôi."
Lục Tĩnh Anh và Tào Quốc công phu nhân Tương thị ngồi gần nhau, thoạt nhìn Tương thị rất thích nàng ta, thường nhỏ giọng trò chuyện.
Liêu thị thấy vậy, vô cùng vui mừng.
Sau khi tiệc tàn, Nhị phu nhân Hàn thị và Lục Hoán Vân ngồi trong phòng nhàn thoại.
"Nói là đáp tạ ân tình của Tào Quốc công nhưng ta thấy không chỉ đơn giản như vậy."
Lục Hoán Vân nhậm chức ở bộ Binh, tuy khá bận rộn nhưng chưa bao giờ lơi lỏng chuyện tập võ, đang thay y phục ra ngoài luyện kiếm nghe vậy mới nói: "Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, Đại ca chưa bao giờ nghe ta cả, huynh ấy muốn làm gì thì làm."
Nghe ra được, Lục Hoán Vân cực kỳ thất vọng.
Huynh đệ hai người vốn cũng từng rất thân thiết, nhưng không biết từ bao giờ càng ngày càng xa cách; sau lại thêm chuyện Lục Hoán Vân đưa Lục Sách đi Đồng Châu nên đắc tội Lục Hoán Dương, quan hệ lại càng tệ, nay gần như không nói với nhau được vài câu.
Hàn thị thở dài, không nói đến chuyện này nữa: "Ngụy Quốc công còn chưa về sao? Bên ngoài loạn đến thế ư?"
"Có thể không loạn sao, nịnh thần lộng quyền, dân chúng lầm than." Lục Hoán Vân nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bình được chỗ này, chỗ khác lại khởi nghĩa, cứ như vậy sẽ tứ phân ngũ liệt, đáng tiếc Hoàng thượng..." Hắn ta lắc đầu: "Chúng ta chỉ có thể từng bước tính từng bước."
Nói rồi rút kiếm đi ra ngoài.
Hàn thị cau mày.
Chung thân đại sự của Lục Tĩnh Anh sẽ sớm được định, sau đó sẽ nhanh chóng đến Tĩnh Xu của nàng ấy, phải xem xét cho thật kỹ, nhưng nghe tướng công thì gần đây không thái bình, trong triều lại như vậy, phải để con gái tránh xa hết những chuyện này.
Nghe nói yến hội ở Lục gia đã tàn, Thiền Y cười nói với Nguyễn Trân: "Tam cô nương cũng đã về rồi ạ."
Nguyễn Trân đưa một đôi giày cho Thiền Y: "Lát nữa đưa cho Tam cô nương." Nhớ lại lần trước Tô Nguyên ngã vì mình trúng độc, Nguyễn Trân cực kỳ đau lòng, từ nhỏ con gái đã che chở, lo lắng vì mình, thật sự là hổ thẹn: "Nói ta rất khỏe, ăn uống cũng tốt, gần đây làm gì cũng nói hết với cô nương."
Thiền Y cười: "Tam cô nương ạ, dù nô tỳ không nói thì ngài ấy cũng sẽ hỏi thăm."
Nguyễn Trân thở dài: "Đứa nhỏ này, sau này thành thân không biết phải làm sao bây giờ."
Thật sự là quá dính mình.
Hai người đang nói chuyện thì Tô Thừa Phương bước vào.
Nguyễn Trân vốn định đứng lên, nhưng nghĩ tới những lần trước Tô Thừa Phương trách cứ lại ngồi yên không động, chỉ mỉm cười: "Lão gia, yến hội náo nhiệt chứ ạ? Nghe nói cũng mời cả Ngô gia?"
"Phải." Nhưng nghĩ đến thái độ nói chuyện giữa Lục Hoán Dương và Ngô Tông Viêm, Tô Thừa Phương lại cau mày không muốn nhắc tới chuyện này: "Vào đi."
Vừa dứt lời, Đào cô cô liền bước vào, tay còn cầm thước đo.
"Đo cho nàng ấy đi." Tô Thừa Phương hỏi: "Trong mười ngày có làm xong không?"
Đào cô cô ngẩn ra, mắt chạm vào ánh mắt Tô Thừa Phương bèn vội cúi đầu: "Tất nhiên có thể, chỉ cần tú nương buông hết mọi chuyện tập trung làm là được, thỉnh lão gia yên tâm."
Nguyễn Trân không hiểu gì, tò mò hỏi: "Làm gì mà phải gấp như vậy?"
Đôi mắt to tròn đen nhánh, tính tình Nguyễn Trân dịu dàng như nước nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như thể nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng y, làm y không thể quên được.
Tô Thừa Phương nâng tay chỉnh lại búi tóc cho nàng, cười: "Làm giá y cho nàng."