Tử Khí Đông Lai

Chương 21

Chương 21

Đài bái nguyệt được dựng ở vườn thược dược phía Đông, nơi ấy có rất nhiều hoa cúc đang nở rộ, muôn hồng nghìn tía.

Các cô nương đều đã thay váy mới rồi tụ tập cùng một chỗ. Tô Cẩm đắc ý nhìn Vạn cô nương, Triệu cô nương, cười nói với các nàng: "Tổ mẫu biết các ngươi muốn tới nên cứ dặn ta phải chiêu đãi cẩn thận, ta nói chúng ta thân thiết như vậy mà cứ khách khách khí khí, chẳng phải là xa lạ quá sao? Lại đây, nếm thử ít lê này xem, chờ bằng hữu của đại tỷ đến rồi chúng ta bắt đầu bái nguyệt."

Hoàn toàn không để ý tới Tô Văn Huệ cũng đang ở đây.

Nhưng Tô Văn Huệ đã sớm quen với thái độ này của Tô Cẩm, còn không phải là khinh thường gia thế của mình sao. Phụ thân Tô Văn Huệ không có chức vị, quả thật là kém phụ thân nàng ta một bậc; thế nhưng đến cả lão phu nhân còn chẳng xem thường họ, Tô Cẩm là cái thá gì chứ? Tô Văn Huệ cũng không định lấy mặt nóng dán mông lạnh, quay sang nói chuyện với Tô Nguyên: "Tháng sau là lễ cập kê của ta, ngươi nhất định phải tới đấy."

Hai mươi ba tháng chín là lễ cập kê của Tô Văn Huệ. Đời trước, Tô Nguyên đã chuẩn bị lễ vật nhưng vì mẫu thân đột ngột qua đời nên không thể đích thân tới chúc mừng, đời này sao nàng có thể không đi?

"Ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ có đại lễ."

Tô Văn Huệ xì một tiếng: "Nói cứ như ta tham quà lắm vậy."

"Sao lại không chứ?" Tô Nguyên trêu ghẹo: "Chờ năm sau ta cập kê, ta cũng phải đòi đại lễ của ngươi."

Tô Văn Huệ cười rộ lên.

Đang nói chuyện thì bằng hữu của Lục Tĩnh Anh tới. Mọi người đưa mắt nhìn lại, nhất thời đều cực kỳ khϊếp sợ, bởi đó là tiểu nữ Ngô Lệ Hoa của Tào Quốc công. Tào Quốc công là đệ đệ ruột của Hoàng Thái hậu, đã được phong Quốc công từ rất lâu rồi, sau khi tiên đế băng hà thì nắm quyền cao, Hoàng Thái hậu cũng phải thương lượng chuyện triều chính với ông ta, mà Ngô Lệ Hoa lại rất được Hoàng Thái hậu và Tào Quốc công sủng ái.

Vạn cô nương và Triệu cô nương nhìn thấy người này, trên mặt đều có vẻ như không tin nổi, nhưng Tô Nguyên cũng không ngạc nhiên lắm. Kiếp trước cũng là như thế này mà. Vì vậy lúc này chỉ có Tô Cẩm là căng thẳng. Nàng ta thầm nghĩ, Lục Tĩnh Anh thật sự quá kiêu ngạo. Rõ ràng biết mình mời ai còn cố tình mời Ngô Lệ Hoa tới, rõ ràng là muốn tát vào mặt mình.

Nhưng từ trước tới nay Tô Cẩm đều không dám đối nghịch với Lục Tĩnh Anh, vì vậy chỉ đành nuốt giận vào lòng.

Thấy không khí có chút xấu hổ, Lục Tĩnh Xu cười nói: "Đã đến giờ lành rồi, chúng ta bái nguyệt thôi." Những cô nương nàng ấy mời đều là dòng dõi thư hương, gia thế không chênh nhau là mấy.

Mọi người bắt đầu dâng hương bái nguyệt.

Sau đó lão phu nhân lệnh cho nô tỳ mang lên rất nhiều món ăn. Các cô nương ngồi một chỗ chuyện trò vui vẻ. Xa xa, lão phu nhân và thái phu nhân cùng các nữ quyến ngồi một chỗ, mấy người phụ thân Tô Nguyên và Lục Hoán Dương cũng đang nói chuyện phiếm, duy chỉ mẫu thân có bầu nên không ra góp mặt. Cứ nghĩ tới việc người phải trải qua lễ trung thu một mình, Tô Nguyên lại thấy đau lòng, mai phải tìm cơ hội sang đó mới được.

Nàng cúi đầu cắn một miếng lê.

Tới đêm khuya các cô nương mới rời đi.

Lúc về tới viện Tô Nguyên cũng đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố kêu Bảo Lục tìm một viên đá vuông đầu, nói cái gì mà đá thọ sơn, nhất định phải tìm ra, làm nàng ấy phải tìm khắp sương phòng, đến tận giờ Tý mới tìm được.

Đó là một miếng đá ngưu giác có chất lượng rất tốt, rất hợp để làm con dấu, sau này nàng sẽ tặng nó cho Nguyễn Trực để cậu khắc tên mình lên đó, làm một con dấu uy phong.

Nàng ôm viên đá trong lòng, ngủ thϊếp đi.

Vì đêm qua bái nguyệt, lão phu nhân biết các nàng đều ngủ muộn nên đã dặn trước các nha hoàn để các cô nương ngủ, thế là Tô Nguyên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.

Bảo Lục, Bảo Thúy vội vàng mang đồ ăn sáng lên, đều là món Tô Nguyên thích, Tô Nguyên rửa mặt bèn ngồi xuống dùng bữa.

"Tổ mẫu đã dậy chưa?" Nàng hỏi.

"Chưa ạ, chắc do đêm qua nói chuyện lâu với thái phu nhân ạ."

Người già không thể so với người trẻ, cũng khó trách hôm qua người nói với thái phu nhân nên thay đổi quy củ, đúng là một quyết định đúng đắn. Tô Nguyên nghĩ tới mái tóc đã bạc của lão phu nhân, nỗi oán hận với bà đột nhiên vơi đi phần nào. Mất đi một người con như phụ thân, quả thật là nỗi đau không thấu, huống chi lão phu nhân lại chỉ có mỗi mình phụ thân.

Nàng nhẹ nhàng thở dài.

Bảo Thúy lại gần nói nhỏ: "Tối qua lão gia tới chỗ di nương, di nương ăn hai cái bánh ạ."

Mẫu thân không thích ăn bánh trung thu, luôn nói là bánh hơi ngấy. Hẳn là đêm qua người rất vui, có phải phụ thân an ủi người không? Tuy rằng phụ thân không thể cho mẫu thân danh phận chính thất nhưng vẫn cực kỳ săn sóc.

Tô Nguyên cười cười, nhưng nghĩ tới bản tính của Bảo Thúy dưới mặt nạ hiểu chuyện, nàng lại trở nên lạnh lùng.

Dùng bữa xong, nàng tới Ngưng Tụy các nghe Lưu Yến Tri dạy học.

Lưu Yến Tri quả là tài nữ hàng thật giá thật, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đời này nàng lại chăm chú lắng nghe, có thêm rất nhiều kiến thức.

Vừa vào đã thấy Lưu Yến Tri đang sửa sang lại thư án, nàng ấy cười: "Đang nghĩ là các ngươi sẽ tới muộn đấy."

"Ta nghĩ tiên sinh vẫn chưa tới..."

"Hôm qua ta nghỉ sớm." Lưu Yến Tri nói: "Thật ra không nhất thiết phải đến trung thu mới có thể ngắm trăng. Bình thường ta cũng hay ngắm, nên đến Trung thu cũng không hứng thú lắm."

Tô Nguyên ngẩn ra, phải rồi, Lưu Yến Tri là quả phụ.

Có lẽ bên người thiếu đi một nam nhân ngày ngày bầu bạn bạn, nên tới Trung thu cũng không có cảm giác gì đặc biệt phải không? Kiếp trước nàng cũng đâu có tâm tình gì để ngắm phong cảnh, vì trong mắt chẳng lưu lại được cảnh sắc nào cả.

Tô Cẩm vội vàng tiến vào: "Lưu tiên sinh, có phải hôm nay ngài muốn dạy thư pháp cho chúng ta không?" Nàng ấy kêu Đông Quỳ lấy một tập giấy ra, chân thành nói: "Đây là thư pháp ta viết trước kia, mời ngài xem giúp ta xem, có chỗ nào không tốt không. Ta cũng muốn nhờ phụ thân, nhưng người bận quá."

Trâm hoa chữ nhỏ rất đoan chính, thoạt nhìn viết khá dụng tâm.

Lưu Yến Tri gật gật đầu: "Ngươi viết không tồi, nhưng có vài chỗ không ổn..."

Tô Cẩm chăm chú nghe Lưu Yến Tri giảng giải.

Dưới ánh mặt trời sáng ngời, Tô Cẩm yên tĩnh để lộ ra vài phần dịu dàng. Tô Nguyên nhớ lại những tranh đấu giữa hai người mấy năm nay, thật sự cảm thấy mệt mỏi. Nếu hai người có thể chung sống hoà bình thì có phải đôi bên đều tốt không, thế nhưng... nàng giật mình nghĩ ra, Cốc nương là người của Chân gia, rốt cuộc chuyện kiếp trước có liên quan gì tới Chân gia không, hay có liên quan tới Tô Cẩm không? Từ xưa tới nay, nàng ấy vẫn không thích mẫu thân.

Tô Nguyên mím môi, thu lại nét cười.

Hai người viết chữ tới giờ Thân mới về. Tô Nguyên ngồi ở cửa sổ, thấy Thải Vi đang tưới nước cho mấy bồn hoa. Bỗng nhiên nàng ấy nhìn Tô Nguyên rồi nháy mắt.

Có việc muốn báo, hơn nữa còn phải tránh Bảo Thúy!

Nàng đứng lên, lệnh cho hai nha hoàn trong phòng: "Hôm qua tìm đồ lộn xộn hết cả, còn chưa dọn dẹp lại sao? Nhìn lư hương này xem, lau sạch bụi đi, đến khi quay lại, đừng để ta phát hiện ra còn chỗ nào không sạch sẽ."

Hai nha hoàn kinh hãi, vội đi dọn dẹp ngay, nàng nhân cơ hội gọi Thải Vi tới: "Ngươi phát hiện được gì?"

Sợ có người nhìn thấy, Thải Vi còn phải nhìn quanh một lần rồi mới hành lễ: "Bẩm cô nương, từ khi cô nương lệnh nô tỳ theo dõi Bảo Thúy, nô tỳ không dám chểnh mảng nhưng trước đó không phát hiện gì, tối qua thì có một chuyện này. Nhân dịp Trung thu, lão phu nhân thưởng bạc và bánh trung thu cho chúng nô tỳ, mọi người vui mừng nên có uống vài hớp rượu, trong lúc ồn ào, nô tỳ phát hiện Bảo Thúy lẻn vào phòng..."

Những ngày lễ tết mọi người đều ăn mừng, bởi vậy quy củ không nghiêm khắc như thường ngày.

"Nàng ta lẻn vào làm gì?" Tô Nguyên nheo mắt: "Lợi dụng lúc ta đang bái nguyệt sao?"

Khi ấy có rất nhiều cô nương nên có không ít nô tỳ cũng ở đó, làm gì để ý được là thiếu ai, nhất định là Bảo Thúy ỷ vào điểm này mới lẻn về. Nhưng nàng ta vào phòng nàng làm gì?

"Nô tỳ cũng không rõ. Sợ bị nàng ta phát hiện nên không dám lại quá gần, hình như là mở rương nữ trang của cô nương ra ạ."

Tô Nguyên giận dữ quay về phòng.

Bảo Lục và Bảo Thúy còn đang dọn dẹp.

Tô Nguyên vô thanh vô tức bước lại gần bàn trang điểm. Rương nữ trang của nàng có rất nhiều trang sức, căn bản là không thể nhớ được số lượng là bao nhiêu, mỗi sáng chọn một món để đeo, thậm chí có ngày nàng còn không nhìn, để mặc nô tỳ chọn hộ.

Không ngờ Bảo Thúy lại có cái suy nghĩ này.

Nàng mở rương ra, tỉ mỉ kiểm tra.

Bảo Thúy không ngờ Tô Nguyên lại làm như vậy, kinh hãi bước vội lại gần: "Cô nương, ngài muốn đổi cây trâm khác ạ, nô tỳ thấy không bằng chọn cái này?"

Tô Nguyên khoát tay: "Ta chỉ muốn xem thôi."

Xem một lát, nàng đột nhiên phát hiện một miếng bạch ngọc sen vàng không thấy đâu. Miếng ngọc này tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, là quà mẫu thân tặng nàng. Khi còn bé nàng rất hay đeo, nhưng lớn lên đeo không hợp nên cũng không dùng nhiều mà cất vào đây, có khi vài tháng cũng chẳng động vào, thế nhưng nếu có ai chạm vào nó, nhất định nàng sẽ giận dữ, nào ngờ Bảo Thúy lại dám lấy trộm.

"Lục soát cho ta!" Tô Nguyên quát lớn: "Lục soát phòng ở của Bảo Thúy cho ta, cả trên người nàng ta nữa, lục soát!"

Sắc mặt Bảo Thúy trắng bệch.

Hôm qua nàng ta trộm miếng ngọc kia, định đặt dưới gối của Thải Anh, ai ngờ đến hôm nay còn chưa tìm được cơ hội thì đã bị Tô Nguyên phát hiện. Biết được hậu quả nên nàng ta vội vàng quỳ xuống.

"Cô nương, tại sao đột nhiên lại lục soát nô tỳ ạ? Có phải cô nương nghe ai nói nhăng cuội không..." Nàng ta than thở khóc lóc, lết tới bên chân Tô Nguyên: "Cô nương, nô tỳ một lòng trung thành với ngài, sao dám trộm đồ của cô nương ạ? Cô nương, ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ!"

Tiểu nha đầu mười ba tuổi khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng thê thảm.

Mấy năm nay quả thật nàng ta cũng hầu hạ mình chu đáo, thay mình phân ưu. Tô Nguyên thực ra cũng không đành lòng. Nếu có thể, nàng cũng không hề muốn đối xử hà khắc với Bảo Thúy chút nào, nhưng ai ngờ nàng mới cố tình đối tốt với Thải Anh một chút, Bảo Thúy đã thật sự mắc câu.

Hiện giờ cũng chỉ đành vậy, bằng không sao nàng có thể bảo vệ được Bảo Lục và Thải Anh đây?

Tô Nguyên thản nhiên nói: "Sớm biết hôm nay, hà gì khi trước, duyên chủ tớ của chúng ta dừng ở đây thôi."

Bảo Thúy ngã rạp xuống đất.