Chương 5
Nguyễn Trân đang buồn bực trách cứ Thiền Y: "Sao ngươi lại tới chỗ Nhị cô nương?"
Chỉ là nàng tự nhiên thấy choáng đầu, cũng không phải đại sự gì, thế mà cả đám tự chủ trương, Huệ Nương đi mời đại phu không nói, Thiền Y còn đi nói cho Tô Nguyên, chẳng lẽ Tô Nguyên có thể giúp được gì sao?
Bị mình liên lụy nên con gái đã phải uất ức làm thứ nữ... Nguyễn Trân nghĩ mà đau xót trong lòng, hôm nay lão phu nhân nói muốn đi cầu một quẻ nhân duyên cho Tô Thừa Phương, rõ ràng là muốn nhắc nhở mình làm tốt bổn phận. Nàng thì không sao, người như Tô Thừa Phương sớm muộn gì cũng phải lấy chính thất phu nhân, hắn về kinh thành, tuổi còn trẻ đã làm thị lang, có lấy một cô nương mười sáu tuổi cũng là dư dả, nàng chỉ lo cho Tô Nguyên.
Đứa con gái này quá bảo vệ mình, không biết tương lai chính thất tới có xích mích gì không? Mười mấy năm qua trong nhà không có chủ mẫu, lão phu nhân cũng không làm khó nàng, xem như là sống thoải mái hơn các tiểu thϊếp khác vạn lần rồi, nhiều lắm là Tô Cẩm kiếm chút chuyện vặt vãnh mỉa mai, vì thế Tô Nguyên thường xuyên tranh chấp với nàng ấy.
Nếu lại có thêm một vị phu nhân thì không biết đứa nhỏ này sẽ thế nào nữa.
Nghĩ nhiều lại thấy choáng đầu.
Nguyễn Trân tức giận vẫn còn nói Thiền Y: "Các ngươi quá vớ vẩn, ta chỉ nằm một lát là được rồi, cần gì mời đại phu."
"Di nương, quỳ thủy của ngài cũng không chuẩn." Thiền Y nói: "Đừng trách Huệ tỷ sốt ruột, để tỷ ấy đi mời đại phu xem một lát, không sao thì càng tốt."
Đang nói thì Tô Nguyên đến.
Nhìn Tô Nguyên hoang mang rối loạn, Nguyễn Trân càng gấp: "Sao con lại tới đây? Mau về đi, không sao cả, ngủ một lát là tốt rồi, các nàng ấy chuyện bé xé ra to thôi."
Tô Nguyên ngồi xuống bên giường: "Không thoải mái thì nên mời đại phu, sao lại chuyện bé xé ra to được?"
Thấy Tô Nguyên không đi Nguyễn Trân lại đau đầu, sáng nay gặp ác mộng vội chạy tới chỗ nàng, nay lại tới lần, nữa nếu rơi vào tai lão phu nhân sợ là không ổn. Nàng giữ chặt tay Tô Nguyên mà khuyên nhủ: "Ta thật sự không sao, chỉ là Huệ Nương lo lắng nên hồ đồ, sao con cũng hồ đồ theo rồi. Ta chỉ mệt mỏi muốn ngủ một lát thôi."
Càng khuyên Tô Nguyên càng không đi, lát đại phu xem xong là việc vui, tổ mẫu sao nỡ trách cứ chứ. Dù là nam hay nữ thì cũng là con cháu Tô gia, tổ mẫu sẽ chỉ thấy vui mừng thôi.
"Đợi đại phu xem xong ta sẽ đi." Tô Nguyên chơi xấu.
Nguyễn Trân thở dài.
Nữ đại phu Hoài Nhân đường họ Trương, tuy kém danh y kinh thành nhưng những bệnh nhỏ cũng không làm khó được nàng ấy, bước vào hành lễ rồi bắt mạch cho Nguyễn Trân.
Quỳ thủy không chuẩn đã mấy hôm, Huệ Nương sớm đã để ý, chỉ có Nguyễn Trân không quan tâm, nhưng nay Huệ Nương thấy nàng hơi khác nên nào dám trì hoãn. Các nàng ấy đều hy vọng Nguyễn Trân có thể sinh con trai. Tô Thừa Phương không có con trai, lão phu nhân trông mòn con mắt, nếu Nguyễn Trân có thể tròn tâm nguyện này thì tương lai sẽ được sống thoải mái ở Tô gia này dù có chủ mẫu hay không, nên mới vội vàng đi mời đại phu như thế.
Trong phòng im ắng, mỗi người một tâm sự, Tô Nguyên cũng nhìn chằm chằm đại phu.
Một lúc sao đại phu mới thu tay, cười nói: "Di nương có tin vui, chúc mừng chúc mừng!"
Quả thực có, Huệ Nương suýt thì nhảy dựng lên, luôn miệng cảm ơn đại phu và tặng một phong bao thật dày. Nàng ấy đi theo Nguyễn Trân từ Nguyễn gia, bề ngoài là nô tỳ nhưng thực chất là tiểu quản sự, tiền tài phần lớn phải qua tay nàng ấy nên đưa phong bao cũng không cần hỏi ý Nguyễn Trân.
Thiền Y cười lớn tiễn đại phu về.
Các nàng đều không hỏi đại phu chuyện giữ thai, chỉ cần xác nhận là có thai thì đương nhiên tương lai sẽ phải mời một thầy thuốc khác giỏi hơn tới xem.
"Di nương, nô tỳ đã nói mà, ngài thật sự có thai, đợi lát nữa lão gia về nhất
định sẽ rất vui." Huệ Nương chúc mừng Nguyễn Trân.
Vẻ mặt Nguyễn Trân hơi dại ra, vì thân phận thứ nữ mà nàng đã luôn cảm thấy thẹn với Tô Nguyên, không quá muốn sinh thêm nữa nhưng Tô gia không người nối nghiệp nàng lại rất muốn sinh một đứa con trai cho Tô Thừa Phương, để cả đời này của hắn thập toàn thập mỹ. Nhưng lỡ lại là nữ nhi thì sao? Hơn nữa Tô Thừa Phương cũng sắp lấy kế thất, chính thất phu nhân vừa vào cửa đã phải nuôi trẻ nhỏ...
Nghĩ thế nào cũng thấy bất an, nhưng Tô Thừa Phương lại như không lo lắng, hai năm trước không ở kinh thành thì thôi, nay vừa về đã làm nàng hoài thai.
Tâm tình rối rắm này thật sự khiến nàng không vui mừng nổi.
Tô Nguyên kỳ quái nhìn mẫu thân.
Kiếp trước nàng biết chuyện mẫu thân có thai qua Thiền Y, còn khi phụ thân về thì tự mình đi mời đại phu nên lúc ấy nàng không nhìn thấy biểu cảm của mẫu thân.
Sao mẫu thân lại thế này? Nàng nhớ mang máng, khi đi gặp mẫu thân, mẫu thân vẫn cười mà... Xem ra chính mình lúc ấy vẫn quá ngây thơ rồi, căn bản không biết tâm tư của người lớn, chỉ biết là sắp có một đệ đệ hoặc muội muội ruột, cảm thấy tương lai cũng có thêm người giúp đỡ.
Mà mẫu thân lại nghĩ khác ư?
Tô Nguyên đột nhiên thấy khổ sở trong lòng.
Huệ Nương nghĩ đến lão phu nhân, cười nói: "Để nô tỳ đi báo tin tốt này cho lão nhân gia."
Chủ tử nhà mình dịu dàng nhu nhược không biết tranh thủ tình cảm, nhưng những năm nay Tô Thừa Phương không hề tái giá, lão phu nhân cũng không trách móc nặng nề, sao có thể không có chút địa vị nào được? Cũng chỉ có mỗi người không coi mình ra gì, Huệ Nương sải bước đi ra ngoài.
Nghe nói Nguyễn Trân có hỉ, lão phu nhân cực kỳ vui vẻ, lập tức nghĩ có phải mang thai nam không. Đến giờ bà mặc kệ là di nương hay chính thất, chỉ cần là nam thì dù có là ngoại thất cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Tô Thừa Phương có hậu không bị người khác chế giễu sau lưng: "Tô gia cái gì cũng có, chỉ thiếu một tiểu công tử."
Quả nhiên bà không có tâm tư quản việc Tô Nguyên đến thăm Nguyễn Trân, vội vàng kêu hạ nhân mời Đinh đại phu ở Hồi Xuân đường.
Đinh đại phu cũng nói Nguyễn Trân có thai nhưng đứa bé còn nhỏ, chưa tới một tháng nên không rõ nam nữ, tuy lão phu nhân tiếc nuối nhưng bà biết mạch này bắt chuẩn nhất vào tháng thứ hai hoặc thứ bảy nên không hỏi thêm nữa.
Đã nhiều năm trong phủ không có tin hỉ thế này, dù là nam hay nữ cũng đều tốt, lão phu nhân kêu quản sự đưa rất nhiều thuốc bổ đến, tổ yến, linh chi, sừng hươu,... xếp đầy trên bàn.
Nô tỳ trong viện cũng ríu rít vui mừng, Huệ Nương và Thiền Y cũng rạng rỡ, Nguyễn Trân thấy vậy khẽ thở dài một tiếng, đặt tay lên bụng.
Tiểu hài nhi trong đó nàng chưa từng được gặp, trên mặt Tô Nguyên hiện lên một tia bi thương, vì bảo vệ nàng nên khi xe ngựa lao xuống vực, mẫu thân không qua khỏi nên đứa nhỏ kia cũng không có phúc khí chào đời. Nếu lúc ấy nàng không tùy hứng đòi theo về Tấn Huyền, trên đường lại nhiễm bệnh làm chậm trễ thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đó.
Lần này nàng sẽ không phạm sai lầm nữa, Tô Nguyên phủ tay lên tay mẫu thân: "Đứa bé này sinh ra nhất định sẽ đẹp như mẹ."
Nguyễn Trân cười dịu dàng xoa đầu con gái, có lẽ đứa bé sẽ giống như Tô Nguyên, khuôn mặt trắng tuyết, sống mũi cao thẳng, môi hình củ ấu, khi cười rộ lên khoé miệng nhếch cao, ngắm mãi cũng không thấy chán. Nguyễn Trân cười dàng xoa đầu con gái, nghĩ thầm, có thêm một đứa nhỏ làm bạn với nàng cũng rất tốt. Đứa nhỏ Tô Nguyên này nhìn thì tranh cường háo thắng, nhưng thực ra rất sợ cô đơn, mẫn cảm lại yếu ớt.
Lúc bốn tuổi phải rời khỏi nàng đêm nào cũng khóc, lão phu nhân lại cứng rắn mặc kệ, Tô Thừa Phương không ở nhà, nó khóc hồi lâu mới hiểu được.
Mũi Nguyễn Trân hơi chua xót, nàng nhẹ giọng hỏi Tô Nguyên: "Nguyên Nguyên, con thật sự vui chứ?"
Tô Nguyên gật đầu thật mạnh: "Vui muốn chết luôn, con chỉ hy vọng ngài sinh thêm mấy đứa, vậy thì nhà chúng ta sẽ rất náo nhiệt, nếu quá bận rộn thì con sẽ giúp trông chúng."
Năm nay nàng đã mười ba tuổi, cũng có thể gánh trách nhiệm giáo dưỡng rồi, dù sao tổ mẫu lớn tuổi, phụ thân lại bận, nếu mẫu thân thật sự sinh thêm thì nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Nguyễn Trân không biết nên khóc hay nên cười, Tô Nguyên quên mất tương lai còn phải thành thân rồi sao, làm gì có thời gian giúp mình? Nàng nhịn không được bẹo má con gái.
Có thai dễ mệt, sợ làm phiền mẫu thân nên Tô Nguyên ngồi một lát rồi cáo từ.
Trời đã muộn, ráng chiều đỏ ối phía chân trời đẹp đẽ vạn phần, nàng ngẩng đầu nhìn, bỗng giật mình. Đã bao nhiêu năm rồi nàng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, xuân hạ thu đông, lăng la tơ lụa, thậm chí còn cả vinh quang, phú quý Hàn Như Ngộ mang đến nàng cũng không để vào mắt, tâm đã chết nên cái gì cũng đều không có.
Mà nay nàng lại thấy bầu trời rất đẹp, rất mê người.
Tô Nguyên cười thoải mái.
"Nguyên Nguyên, con đang nhìn gì vậy?" Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp mang theo cảm tình ấm áp.
Mới nghe thấy giọng chưa thấy người màô Nguyên cố đè lại tâm tình kích động, nhanh nhẹn lau lau khoé mắt, cúi đầu nói: "Di nương có thai, phụ thân."
"Ta đã nghe tổ mẫu nói rồi." Tô Thừa Phương nhìn con gái: "Sao con không ở cùng nàng ấy thêm một lát?"
"Di nương mệt mỏi, muốn ngủ." Tô Nguyên chậm rãi ngẩng đầu.
Trong ánh chiều tà, dung mạo phụ thân vẫn tuấn tú như vậy, lông mi dài nhập tấn, đôi mắt đào hoa mỗi khi nghiêm túc sẽ tựa như một hồ nước sâu, nhưng mỗi khi mỉm cười, sẽ giống như hoa thơm nở rộ, xán lạn đến mức không thể diễn tả thành lời.
Sau khi mẫu thân mất, người hề không trách cứ nàng một câu nào, nhưng trong lần Tô Nguyên cùng phụ thân đi tới Bạch Mã tự thắp hương, phụ thân gặp mưa nhiễm bệnh, vĩnh biệt cõi đời.
Tô Nguyên sắp không khống chế được nước mắt của mình nên vội vàng cáo từ: "Phụ thân mau đi thăm di nương đi, nữ nhi đi trước."
Nàng vội vàng quay người đi.
Giống như có chuyện gì đó vội vàng lắm vậy, Tô Thừa Phương nhíu mày, lắc đầu bước vào trong viện.
Tô Nguyên cố chạy nhanh khỏi đây, mãi đến khi tới hành lang nối giữa nhà nhỏ với nhà lớn mới dừng lại, sắc mặt lúc này đã đỏ bừng như ráng chiều.
May mà nàng không khóc trước mặt phụ thân, nếu không nhất định phụ thân sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, người lại không dễ lừa như mẫu thân. Tô Nguyên vỗ nhẹ ngực, dần dần thấy vui mừng, trọng sinh thật tốt, có mẫu thân, có phụ thân, giống như chưa bao giờ rời bỏ nàng vậy.
Vừa khóc vừa cười làm nha hoàn không hiểu tại sao, đang nghi hoặc thì có tiếng một thiếu niên gọi tới: "Tam biểu muội, Cẩm muội muội ở đâu? Ta tặng đồ ăn cho muội ấy mà không thấy muội ấy trong viện?"
Đó là giọng Lục Vanh, trưởng tử của Lục Hoán Dương.
Sao đột nhiên hắn ta lại tới đây? Tô Nguyên quay sang nhìn lập tức biến sắc, Lục Vanh không tới một mình, bên cạnh còn có một vị thiếu niên, mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, dáng người cao ngất, phong tư loá mắt.
Tô Nguyên từng nghĩ chắc đời này nàng sẽ không gặp lại Hàn Như Ngộ, ai ngờ lại đột nhiên thế này.
Nhưng mà người trước mắt mới mười bảy tuổi, ôn nhuận như ngọc, nhìn kỹ, khác hẳn người mười năm sau kia, Tô Nguyên không khỏi hoảng hốt, nàng thật sự không nhớ rõ rốt cuộc Hàn Như Ngộ biến thành dạng vô tình, lạnh lùng kia từ khi nào.