Thất Nghiệp Chuyển Sinh

Chương 50: Đến lục địa Trung tâm

Phần 1:

Hai tháng đã trôi qua.

Chúng tôi đã đến cảng của thành phố Cảng Tây.

Phong cảnh nơi đây khá là giống như ở Cảng Zanto. Tuy nhiên, quy mô ở đây lớn hơn.

Đương nhiên.

Con đường từ thủ đô của Vương quốc Thánh Milis đến thủ đô của Vương quốc Asura là con đường tơ lụa của thế giới này.

Mỗi thị trấn đều có thể trở thành một cơ sở cho việc thương mại.

Cảng Tây là một trong số đó. Mặc dù quy mô không lớn như Khu Kinh Doanh ở Milishion, nhiều doanh nghiệp đặt trụ sở của họ ở đây, và các thương nhân liên kết với những doanh nghiệp đó đang cùng kinh doanh đông đúc với nhau ở đây.

Ngay cả từ bên ngoài thành phố, ta có thể thấy cả đống nhà kho lớn xếp thành dãy ở bến cảng.

Ở khu vực nhà kho có những người có thể là nô ɭệ hoặc là tập sự, đang làm việc bận rộn.

Họ đang đặt những con cá lớn trên xe đẩy và chuyển chúng.

Người mặc áo choàng đang dùng phép hệ nước để đóng băng chúng.

Như thế, cá sẽ được để ở trong kho.

Sau đó, những con cá được ngâm trong đá lạnh hoặc là muối.

Có lẽ chúng sẽ được làm nóng trước khi gửi đi đến những nơi khác.

Phần 2:

Giờ thì.

Xe ngựa đến đây là dừng rồi.

Phà ở thế giới này khác với những cái ở kiếp trước của tôi, chúng không thể vận chuyển toa xe được.

Như vậy, chúng tôi sẽ bán nó đi như cái việc mà chúng tôi đã từng làm với con thằn lằn, và một khi chúng tôi vượt biển chúng tôi sẽ mua một cái mới.

Tôi bán nó cho một thương nhân ngựa.

Không như thời điểm với con thằn lằn, lúc này không thực sự cảm động lắm, nên tôi vẫn sẽ cho nó một cái tên.

Tạm biệt, Haru Urara.

Sau đó, chúng tôi đi về phía trạm kiểm tra.

Không như trạm ở Cảng Zanto, nơi đây là một tòa nhà lớn.

Có nhiều lính gác mặc giáp đứng ở lối vào.

Tôi từng thấy nhiều kỵ sĩ Milishion mặc giáp ở khắp thành phố.

Nhìn Ruijerd và Eris, tôi tự hỏi áo giáp mà họ đang mặc có đủ để bảo vệ họ không, và tôi cảm thấy lo lắng.

Đây là thế giới mà sinh vật có sức tấn công cao.

Giống như là chỉ cần trúng một đòn là đủ để phá hủy giáp của ta và chỉ còn sót lại có cái qυầи ɭóŧ. (Game: Ghosts "n Goblins)

Nếu ta nhận một đòn tấn công, và bị gửi bay đến một cái lỗ, thì đó sẽ là "kết thúc" cho ta.

Bỏ đùa qua một bên, khi chúng tôi bước vào, chúng tôi thấy mọi người bên trong đang ồn ào.

Những người trông giống nhà thám hiểm, những người trông giống thương nhân, tất cả họ đều có vẻ tràn đầy năng lượng và đang giao tiếp mãnh liệt với các nhân viên.

Hoàn toàn khác so với Phong Cảng nơi các trạm thì hoang vắng, và nhân viên không có sự nhiệt tình nào cả.

Bây giờ, tôi sẽ đối mặt với những cái quầy và nói chuyện với một trong các tiếp viên.

Tiếp viên ở đây ngực cũng lớn.

Không biết có phải là do luật bất thành văn ở thế giới này mà bắt tiếp viên ở đây phải có bộ ngực lớn.

Có khả năng là vậy.

Mặc dù tôi nghĩ trong đầu vậy, nhưng tôi không nói ra ngoài.

"Xin lỗi, em muốn đăng ký cho một chuyến đi."

"Vâng, giờ thì em hãy cầm cái này và chờ một thời gian."

Và, cô ấy đưa tôi một tấm vé bằng gỗ.

Số 34 được ghi trên đó.

Chuyện này cho tôi thấy một cảm giác thực sự quan liêu.

Tôi trở về khu vực chờ và ngồi ở ghế.

Eris ngay lập tức ngồi cạnh tôi.

Ruijerd vẫn đang đứng.

Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy có nhiều người cũng đang chờ giống như chúng tôi.

"Có vẻ như sẽ mất một lúc đây."

"Chúng ta sẽ không đưa bức thư đó sao?"

Ở câu hỏi của Ruijerd, tôi lắc đầu.

"Chúng ta sẽ làm vậy khi đến số của chúng ta được gọi."

"Đó là cách mà cậu làm việc ư..."

Eris đang bồn chồn vì một vài lý do.

Eris không quen với việc chờ đợi.

Đành chịu thôi.

"Rudeus. Chúng ta đang bị theo dõi..."

Nghe cô ấy nói, tôi nhìn xem cô ấy đang nhìn cái gì.

Cô ấy đang nhìn một lính gác.

Lính gác đang nhìn lén Eris.

Eris bị nhận nhiều ánh nhìn giờ đang tỏ ra giận dữ và đáp lại cái nhìn của họ với một cái lườm.

"Cô không được đánh nhau đâu đấy."

"Tôi không có định."

Tôi có hơi rắc rối trong việc tin vào lời nói đó.

Nhưng, mặc kệ đi vậy.

Giờ thì, lý do nào mà các lính gác đang nhìn Eris nhỉ.

Tôi không có một đầu mối nào.

Có thể nào là mắt của họ đã chiếm đoạt bởi vẻ đẹp của cô ấy?

Gần đây, Eris ngày càng trở nên xinh đẹp.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn được xếp là một đứa trẻ.

Không đời nào mấy người đó lại là mấy gã lolicon.

"Số 34, hãy đến phía trước."

Vì chúng tôi được gọi, chúng tôi đi đến quầy.

Chúng tôi đưa lá thư đến tiếp viên, và cho cô ấy biết là chúng tôi muốn vượt biển.

Cô ấy nhận lá thư với một nụ cười, và rồi ngay khi cô ấy thấy tên ở mặt đằng sau, cô ấy làm vẻ lúng túng khó xử.

"Xin hãy chờ một lát."

Sau khi nói vậy, cô ấy rời chỗ ngồi của mình và biến mất vào trong văn phòng.

Sau một thời gian, một tiếng động lớn vang lên từ bên trong văn phòng.

Cùng lúc đó, giọng ai đó đang tức giận có thể nghe thấy.

Một lính gác ngay sau đó chạy từ trong văn phòng, và thì thầm gì đó với những lính gác khác.

Với vẻ mặt nghiêm trọng, lính gác được thì thầm giờ chạy ra bên ngoài.

Vì một vài lý do nào đó mà bầu không khí đã trở nên nguy hiểm.

Mặc dù tôi đã đưa lá thư mà Ruijerd tin tưởng, có thể sẽ tốt hơn nếu như tôi điều tra trước vị Gash Brush này.

Cô tiếp viên lúc trước đã quay trở lại.

Cô ấy không giấu vẻ căng thẳng của mình.

"Xin lỗi vì đã để em phải chờ. Dường như Công tước Baqciel muốn gặp em."

Tôi có cảm giác xấu về chuyện này.

Phần 3:

"Đồn trưởng Thuế quan của lục địa Milis, Công tước Baqciel von Wieser."

Con lợn đó giống hệt như một con lợn.

À không tôi lầm.

Người đàn ông đó giống hệt như một con lợn.

Khu vực quanh cổ người đó toàn là mỡ, và hàm hoàn toàn bị chôn vùi trong đống mỡ.

Tóc vàng nhạt đang dính chặt vào da.

Có màu đen ở dưới mặt người đó, và trông giống như là của lửng chó Nhật Bản.

Người đó vừa giống hệt như một con lợn và một con lửng chó, và người đó không giấu sự không hài lòng của mình.

Trong quá khứ, tôi đã từng thấy người đàn ông này ở đâu đó.

Đó là ở gương.

"Hừ. Một con quỷ bẩn thỉu mang cho ta một bức thư như thế này..."

Baqciel đang ngồi trên một chiếc ghế bằng da sang trọng.

Không đứng lên, hắn ta cầm lấy tờ giấy trên tay.

Trong khi chiếc ghế đang kêu cót két, hắn ta liếc nhìn chúng tôi.

Một công cụ để mở con dấu sáp có thể thấy trên một chiếc bàn làm việc cao cấp, cùng với nhiều giấy tờ tài liệu ở đó.

Nói cách khác, tờ giấy có lẽ là lá thư mà chúng tôi đã đưa.

"Quả là một cái tên đặc biệt. Dấu ấn trông rất giống thật nữa. Tuy nhiên, ta sẽ không để bị lừa bởi thứ này. Đây là lá thư giả."

Baqciel ném bức thư đi. Theo phản xạ tôi bắt lấy nó.

================================================================================

Mặc dù người này là người Supard, nhưng tôi mang ơn lớn với anh ta.

Mặc dù anh ta ít nói, nhưng anh ta có một tinh thần đáng ngưỡng mộ.

Ngài sẽ miễn phí đi lại cho họ, và cẩn thận đưa họ đến Lục địa Trung Tâm.

Galgard Nash Venick

Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ sĩ Giáo Đạo

================================================================================

Khi tôi thấy những từ đó tôi gần như ngất xỉu.

Anh ta lấy cái tên Gash Brush ở đâu vậy?

GAlgard naSH venick

GASH

A, vậy ra Gash là từ đó.

Nếu vị đó là một người thân thiện, có khả năng là vị đó sẽ nói là "cứ gọi tôi là Gash".

Nếu thế, thì Ruijerd có thể đã dùng cái tên này và tưởng rằng đó là tên thật của vị đó.

Nhưng vậy thì vị đó lấy Brush từ đâu?

Hơn nữa, vị thế đó...

Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Giáo Đạo.

Đoàn Trưởng của một trong 3 Đoàn Kỵ Sĩ của Milis.

Tôi bắt đầu thấy đau đầu rồi đây.

Tại sao người như thế lại là người quen của Ruijerd?

Không, tôi có thể nghĩ thế này.

Ví dụ... phải rồi, vị thế của người đó.

Trở thành Đoàn Trưởng của Kỵ sĩ Giáo Đạo có nghĩa là người đó là người có vị thế cao.

Nếu người ta biết rằng ông ta có quan hệ tốt với một người Supard, chuyện sẽ trở nên xấu.

Thế nên đó là lý do tại sao mà ông ta sử dụng bí danh, giả dụ là vậy.

Có thể nghĩ đơn giản hơn.

Ruijerd đã gặp người đó 40 năm trước, lúc đó ông ta đã thay đổi tên của mình do hôn nhân hay gì đó, giả dụ vậy.

"Về cơ bản, người đàn ông ít nói đó sẽ không bao giờ làm những việc như là viết một bức thư. Ta biết ông ta khá nhiều. Có thể ông ta ghét, nhưng ông ta là một người sẽ không bao giờ viết ngoại trừ những văn bản cần thiết. Ông ta lại đi viết một bức thư cho một con quỷ như ngươi ư? Đùa cũng vừa phải thôi chứ."

Nhắc đến Ruijerd, anh ta đang có vẻ khó khăn.

Bức thư mà anh ta mang theo bị coi là giả.

Từ quan điểm của hắn ta, hắn ta nghĩ vậy có thể là bởi vì anh ta là một người Supard.

Thực tế, theo lời của Paul, gã Baqciel này có tiếng ghét loài quỷ.

Nói chung là cũng có thể không phải là sai.

Tuy nhiên, nếu Baqciel có tiếng ghét loài quỷ, thì Gash hay là Galgard, ông ta phải biết Baqciel là loại người như thế nào.

Nếu thế, ông ta nên viết bức thư có nội dung thuyết phục hơn tý nữa chứ.

Cũng có khả năng bức thư là giả...

Không.

Tôi nhớ lại lời của Ruijerd.

Gash sống ở một tòa nhà lớn.

Một tòa nhà có kích thước đủ để so sánh với Lâu đài Kishirisu.

Ta có thể nói đối với một nhà riêng thì nơi đó là một tòa nhà lớn.

Tuy nhiên, nếu đó thực sự là trụ sở của Đoàn Kỵ Sĩ thì...

Tòa nhà phải lớn lắm, và nhất định là có nhiều Kỵ sĩ ở trong.

Nếu thế, tôi có thể đồng ý với câu của Ruijerd "Người đó có nhiều thuộc hạ".

Dù sao đi chăng nữa thì, kể cả tôi có hiểu tình hình, thì cũng vô nghĩa.

Baqciel đã đưa ra kết luận bức thư này là giả.

Và đến nước này rồi, không đời nào chúng tôi có thể nói rằng là "Đây là giả, chúng tôi xin lỗi và chào tạm biệt".

Tôi bước một bước phía trước.

"Nói cách khác, quý ngài Công tước đang nói rằng bức thư này là giả sao?"

"Ngươi... Trẻ con đừng có can dự vào chuyện này."

Công tước Baqciel đang làm vẻ mặt nghi vấn.

Cảm giác như cũng đã được một thời gian rồi kể từ khi tôi bị coi là một đứa trẻ.

Một cảm giác mới mẻ.

Tôi không bị coi là một đứa trẻ khi tôi muốn bị coi là một đứa trẻ, và tôi bị coi là một đứa trẻ khi tôi muốn được coi là một người lớn.

Ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Trong khi nghĩ vậy, bây giờ, tôi đưa tay phải của mình ra giữa ngực và chào theo phong cách của một quý tộc.

"Xin thứ lỗi vì sự giới thiệu muộn màng này. Tên tôi là Rudeus Greyrat."

Khi tôi nói vậy, lông mày của Baqciel giật giật.

"Greyrat... ư?"

"Phải. Mặc dù có hơi đáng xấu hổ, nhưng tôi là một thành viên cấp thấp nhất của gia tộc quý tộc cấp cao Asura, Greyrat."

"Hừm... Nhưng Greyrat là cái tên từng gắn liền với một vị thần gió thời cổ đại cơ mà."

"Đúng vậy. Nhưng tôi từ một chi tộc, nên tôi không xứng để đưa ra cái tên đó."

Chi tộc.

Khi Baqciel nghe thấy vậy, hắn ta bắt đầu xem thường tôi.

Ngay lúc đó, tôi mở tay hướng về Eris.

"Tuy nhiên, cô chủ Eris đây là người nắm giữ đích thực cái tên Boreas Greyrat."

Được vỗ đằng sau lưng, Eris bước về phía trước một bước.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng không đến mức bối rối.

Tay cô ấy khoanh lại, và dang chân ra.

Tuy nhiên, như thể là "Không, không phải thế này", cô ấy bỏ tay ra, và di chuyển để thực hiện động tác chào của một quý cô, nhưng rồi cô ấy nhận ra rằng cô ấy không mặc váy, cô ấy đưa tay ra giữa ngực và chào giống như tôi đã làm.

"Tôi là con gái của Philip Boreas Greyrat, Eris Boreas Greyrat."

Mở đầu có hơi cứng nhắc, tôi có cảm giác là cô ấy làm vậy có hơi sai.

Tôi cố xác định vẻ mặt của Baqciel.

Có hơi khó để hiểu.

Hừm, gì cũng được.

Tôi sẽ nhờ vả vào ảnh hưởng của gia tộc Eris từ đây.

"Hừ, tại sao con gái của một quý tộc Asura lại ở một nơi như thế này?"

Một câu hỏi tự nhiên.

Không có gì để mà nói dối lại cả.

"Ngài công tước đã biết thảm họa Mana đã giáng xuống vùng Fedoa 2 năm trước chưa?"

"Ta có biết. Hình như rất nhiều người đã bị dịch chuyển."

"Đúng vậy. Chúng tôi cũng đã bị cuốn theo nữa."

Sau đó, bởi vì tôi cần bảo vệ Eris, chúng tôi đã có Ruijerd làm vệ sĩ và di chuyển qua Lục địa Quỷ.

Tại hải quan để đến lục địa Milis, chúng tôi đã thành công nhờ bán đồ đạc của mình, nhưng chúng tôi không đủ tiền để cho một chuyến đi từ lục địa Milis đến lục địa Trung tâm.

Đặc biệt chi phí vượt biển của Ruijerd quá cao.

Vì vậy, là một người quen của nhà Greyrat, cũng như là bạn của Ruijerd, chúng tôi đã nhờ ngài Galgard giúp đỡ.

Ngài Galgard sẵn lòng viết một lá thư cho chúng tôi.

Tôi kể chuyện như thế.

"Cô chủ đang mặc trang phục của một nhà thám hiểm, nhưng đó là để che giấu thực tế cô ấy là một quý tộc cao cấp, và để tránh sự chú ý của những người xấu. Ngài Công Tước chắc cũng đã hiểu rõ điều này rồi."

"Ra vậy."

Baqciel vẫn có vẻ cay đắng.

"Nói cách khác, các ngươi là đồng bọn của bọn cướp nô ɭệ có tên là [Nhóm tìm kiếm vùng Fedoa]?"

"N... Ngài nhầm rồi. Ngài đang nói gì vậy?"

"Ta không biết ai tên là Eris Boreas Greyrat."

Khịt mũi như một con lợn, Baqciel tiếp tục với "tuy nhiên".

"Ta có biết cái tên vô lại gần đây được gọi là Paul Greyrat. Có tin đồn rằng hắn ta là một trong những tên bắt cóc nô ɭệ gần đây đấy."

Tiếng xấu của Papa thật là khủng khϊếp.

"Nói cách khác, ngài muốn nói rằng là: Lá thư của ngài Galgard là giả mạo và cô chủ Eris không phải là quý tộc Asura. Hơn nữa, chúng tôi còn là đồng bọn của gã vô kỷ luận bám váy phụ nữ, hôi hám, nghiện rượu, vô phương cứu chữa không chỉ đi moi lỗi của con trai mình, mà cũng đẩy con gái của mình qua những khó khăn. Đúng không ạ?"

"Ờ."

Đúng là một gã xấu xa.

Paul đã cố hết mình theo cách của cậu ta mà.

Cậu ta đúng là có nhiều điểm xấu, và cậu ta có thể đã làm mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu.

Tuy nhiên, thật không thể nào chấp nhận được khi gọi cậu ta là một gã vô phương cứu chữa và từ bỏ cậu ta.

"Tại sao ngài nghĩ dấu ấn ở bức thư là giả mạo?"

Nói vậy, tôi chỉ đến tờ giấy trên mặt bàn.

Baqciel hơi cau mày, và rồi gật đầu.

"Có một nguồn cung cấp lớn giả mạo cả con dấu của Kỵ Sĩ Giáo Đạo hay dùng."

Thế sao?

Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến chuyện này đấy.

"Tại sao ngài lại tin rằng chủ nhân của tôi, cô chủ Eris lại là giả mạo?"

"Như là con gái của một Quý tộc Asura lại có thể chịu ăn mặc giống như một kiếm sĩ nhà quê vậy."

Khi tôi nhìn Eris, tôi thấy rằng cô ấy đang khoanh tay và đang ở tư thế thường lệ đó.

Mặc dù không có dấu vết gì ở trên ngực cô ấy, da cô ấy cháy nắng đủ để ta không thể tưởng tượng được rằng cô ấy là một quý cô tinh tế, và cơ bắp của cô ấy trông vững chắc hơn so với nhà thám hiểm trẻ tuổi hiện giờ.

"Vậy ư. Có vẻ như Ngài Công tước không biết tới ngài Sauros."

Tôi cười mỉa mai.

Baqciel ngay lập tức trúng bẫy.

"Sauros... ư? Lãnh chúa của vùng Fedoa?"

"Đồng thời cũng là ông nội của cô chủ Eris. Ngài ấy đã đưa cô chủ Eris tiến hành giáo dục đặc biệt cho kiếm sĩ."

"Tại sao ông ta lại làm thế...?"

"Mặc dù chuyện này là một vấn đề bí mật nhưng... Cô chủ Eris đã được quyết định là sẽ được gả vào gia tộc Notus. Ngài Sauros ghét người đứng đầu hiện nay của gia tộc Notus nên..."

"Ra vậy."

Tóm lại là, Eris được nuôi nấng thành người thô lỗ để đánh người đứng đầu gia tộc Notus đến chết ở trên giường là ý mà tôi muốn nói.

Eris nghiêng đầu bối rối không hiểu.

Nếu cô ấy hiểu được thì tôi sẽ được sang kiếp sau nữa mất.

"Vì vậy, quan trọng nhất là cô chủ có thể trở về đến Asura. Nếu ngài vẫn kết luận rằng cô chủ là giả mạo, thì chúng tôi sẽ trở về Milishion và kháng cáo quyết định này ở nơi thích hợp."

Tôi không biết nơi "thích hợp" là nơi nào.

Tôi vẫn chưa biết tới mà.

"Hừm, nếu cô ta đúng là người thật như ngươi nói, thì cho ta thấy bằng chứng coi."

"Lá thư của ngài Galgard là bằng chứng xác thực nhất rồi."

"Lố bịch. Một cuộc tranh luận vô tận."

"Như thế cũng chẳng sao. Liệu ngài có định đối đầu với Greyrat của Asura sao?"

Chết.

Tôi không biết tôi đang nói gì nữa.

Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như tôi đã vượt qua hắn ta.

Baqciel đang nhìn chằm chằm tôi.

"Được thôi. Ta sẽ cho người và cô chủ đó qua."

"Nhưng, vệ sĩ của chúng tôi-"

"Ta, Công tước Baqciel, sẽ chỉ định cho ngươi các kỵ sĩ làm vệ sĩ. Thay vì nhờ một con quỷ, cách này sẽ an toàn hơn, đúng không?"

Ra là vậy.

Nói cách khác, nếu là về để một con quỷ vượt biển, thì hắn ta sẽ chỉ định hai kỵ sĩ thay vào đó.

Dù thế nào đi nữa, có vẻ như Baqciel không có ý định cho Ruijerd qua biển.

Hắn ta cố chấp đến mức này...

Mặc dù đây là lần đầu tiên thấy chuyện này, nhưng mà thành kiến đến loài quỷ còn mạnh hơn cả những gì tôi đã nghĩ.

Giờ thì, tôi nên làm gì đây?

Chúng ta có nên đi mà không có Ruijerd?

Chúng ta rồi sẽ có một cuộc chiến khác với bọn buôn lậu vì chuyện này nữa?

Có thể xảy ra vậy.

Làm gì bây giờ đây...?

-Cộc cộc-

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khắp căn phòng.

"Gì đấy? Không biết ta đang bận à?"

Mặc kệ Baqciel, cánh của đã được mở ra mà không chờ đáp lại.

Ở kia, mặc bộ giáp màu xanh dương, đứng đó là một người phụ nữ tóc vàng.

"Xin lỗi. Tôi có nghe là [Ruijerd của Đường Cùng] Ở đây, nhưng..."

"... Mẹ?"

Người đó là Zenith.

Phần 4:

Bởi vì tôi đã lẩm bẩm từ "mẹ", mọi người đều đổ dồn ánh mắt của họ đến người phụ nữ đó.

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với gương mặt bị xúc phạm.

"Cô độc thân. Cô không có con lớn như cháu."

Hả, Zenith-san?

Cô đã mất trí nhớ rồi sao?

Hay là bởi vì cô đã hết yêu Paul rồi?

Trong khi nghĩ vậy, tôi nhìn kĩ cô ấy.

Khi tôi làm vậy, trông đúng là có vài chỗ cô ấy trông hơi khác.

Bởi vì chúng tôi đã xa cách nhiều năm, tôi không nhớ rõ gương mặt của Zenith lắm, nhưng vị trí nốt ruồi của cô ấy khác, và tóc cũng hơi khác nữa.

Đây là người khác.

"Cháu xin lỗi. Cô trông giống người mẹ đã mất tích của cháu."

"...Vậy à."

Cô ấy nhìn thương hại tôi.

Tôi có thể đã bị coi như một đứa trẻ đã bị xa rời bởi người mẹ của mình.

Mặc dù tôi không thực sự bị coi là một đứa trẻ gần đây, nhưng hình dáng của tôi dù sao thì vẫn là của một đứa trẻ mà.

"Ô kìa... Là Kỵ Sĩ Thần Điện mới bị giáng cấp đây mà. Cô có việc gì ở đây sao?"

Baqciel khịt mũi, và nhìn nữ kỵ sĩ trông giống Zenith.

"Một người Supard đã xuất hiện bên trong biên giới của Milis. Tôi tận tâm với công việc của mình, nên cũng là lẽ thường khi mà tôi đến đây, đúng không?"

"Cô mới đến đây 10 ngày. Đừng có chõ mũi vào chuyện này."

"Không chõ mũi vào ư? Ngài nói kỳ thật đấy, ngài Công tước. Tất nhiên là, tôi vẫn chưa chính thức. Nhưng mà, người từng giữ chức vụ này đã đi, và không còn ở Milishion nữa. Khi có vấn đề ở Hải quan, thì sẽ có một Kỵ sĩ Thần Điện xử lý với vấn đề. Hiện giờ đang trong trường hợp đó, và không có Kỵ sĩ Thần Điện nào khác ngoài tôi ở đây. Thế này có nghĩa là gì đây?"

Nữ Kỵ sĩ trông giống Zenith tiếp tục nói liên hồi.

Baqciel đã thốt lên "Ư-" và nước da của hắn ta đã trở nên xấu đi.

"Lẽ ra phải có hai lính giác ở Hải quan. Đó là luật đã được ban hành bởi Giáo hội Milis; luật thép. Chắc là, Công tước Baqciel, ngài không tính chống lại Giáo Hội Milis đấy chứ?"

"Sao có thể thế được? Ta làm gì có ý định đó. Mà cô tới thành phố này nhanh thế. Nghỉ ngơi trước đi nhé?"

"Không cần thiết."

Vẻ mặt Công tước mặt lợn giống như con heo đất sắp bị làm thịt.

Lần sau tôi sẽ làm một chuyến đi ăn thịt lợn.

"Vậy có chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?"

Dường như nữ kỵ sĩ này có tầm quan trọng như Công tước.

Nghe từ "Công tước", ta thường sẽ nghĩ ngay đến quý tộc cao cấp nhất, nhưng...

Tôn giáo ở Milis rất mạnh mẽ nên chắc đó là lý do.

"Chuyện là..."

Như vậy, Baqciel bắt đầu giải thích.

Đôi khi Baqciel sẽ nói những điều gì đó có tính định kiến, và khi thích hợp, tôi sẽ giải thích bổ sung thêm.

Nữ kỵ sĩ lặng lẽ lắng nghe đến hết, và nhìn chúng tôi.

"Hừm... Hắn ta đúng là một con quỷ..."

Cô ấy có một cái nhìn mạnh mẽ đến Ruijerd.

Tuy nhiên, ngay khi cô ấy thấy Eris, ánh nhìn đó nhẹ nhõm.

Rồi, cuối cùng, mắt chúng tôi đυ.ng nhau, và cô ấy đột nhiên đưa tay lên cằm nghĩ.

"...Trước đó cháu nhầm cô với mẹ của cháu phải không? Cháu có thể cho cô biết tên của mẹ cháu không?"

"Mẹ cháu là Zenith. Zenith Greyrat."

"Và tên của cha cháu là?"

Tôi liếc nhìn Baqciel.

Hừmmmm...

Tôi không thực sự muốn nói câu này...

"Là Paul Greyrat."

Lúc này, tôi đang nói rất thực.

Đôi mắt của Baqciel mở to ra.

Bố tôi là một người khác với cái gã rác rưởi mà chúng tôi vừa mới nhắc tới trước đó.

Tôi sẽ nói với hắn ta vậy.

Bố tôi như một vị thánh.

Cậu ta thậm chí sẽ cho ta tiền kể cả khi ta đánh cậu ta một tý.

"Vậy ư."

Nữ kỵ sĩ nói vậy, và rồi khuỵu gối xuống và rồi ôm chặt lấy tôi.

"...Ể?"

Tôi rất ngạc nhiên.

Tự nhiên được ôm bất ngờ thế này.

"Chắc đã phải khó khăn cho cháu lắm..."

Trong khi nói vậy, cô ấy bắt đầu xoa đầu tôi.

Bởi vì cô ấy đang mặc giáp, nên tôi không cảm thấy thích lắm.

Tuy nhiên, cô ấy tỏa mùi hương ngọt ngào của một người phụ nữ.

Tất nhiên thanh kiếm của tôi sẽ... không sáng.

Lạ thật.

Tại sao vậy, kiếm thần của ta?

Chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?

Hương thơm từ mồ hôi của phụ nữ mà ngươi yêu thích nhất đây mà.

Gần đây, ngay cả khi đó với Eris...

Nhắc mới nhớ.

Tôi nhìn Eris, thấy đôi mắt cô ấy đang mở rộng ra và cô ấy đang nắm chặt tay.

Đáng sợ quá.

"Ừm... cô này..."

Sau khi vuốt ve đầu tôi, nữ kỵ sĩ đứng lên.

Không nhìn tôi, cô ấy tuyên bố rằng,

"Tôi sẽ giám sát họ."

"Cái gì!? Hắn ta là quỷ đó!"

Baqciel đang hoảng sợ.

Nữ kỵ sĩ lấy lá thư từ tay tôi, và nhanh chóng nhìn qua nó.

"Không có vấn đề gì với bức thư này nữa. Đây là chữ viết tay của Ngài Galgard."

"Không thể nào. Kỵ Sĩ Thần điện đi ngược lại giáo lý của Milis sao...?"

Ngay tại lúc đó, với một tiếng "A-", Eris cất tiếng.

Nữ kỵ sĩ quay mặt đến Eris và nháy mắt.

Gì vậy?

"Tôi, Trung Đội Trưởng -『Nhóm Khiên』 của Đoàn Kỵ Sĩ Thần Điện đã ra quyết định."

"Chết tiệt, ngay cả khi cô đã mất thuộc hạ của mình, và bị giáng cấp..."

"Hừm. Tôi sẽ gửi trả lại những lời đó về cho ngài. Tuy nhiên, giữa tôi - người đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, và ngài - người đã bỏ dở giữa chừng, có một sự khác biệt lớn giữa vị trí của chúng ta đấy."

Baqciel nghiến răng của mình.

Có vẻ như, hắn ta cũng đã bị giáng cấp.

Xem xét chuyện này, có vẻ như "Công tước", vị trí này ít quan trọng.

Kỳ lạ thật.

Đôi mắt của Bacqiel đầy sự thù hận.

"Cô... Cho dù cô có xuất thân cao quý đến thế nào đi chăng nữa, nếu cô đi quá xa..."

Baqciel không bao giờ kết thúc lời than phiền của mình.

Nữ kỵ sĩ nhanh chóng cúi đầu mình.

"Không, tôi xin lỗi, tôi đã nói nhiều quá. Tôi không có ý định gây hấn với ngài. Trường hợp này là vấn đề cá nhân của tôi. Xin hãy thứ lỗi."

Tôi nghĩ rằng cô ấy căn thời gian chuẩn thật.

Nói thoải mái một tràng đi, và rồi ngay lập tức xin lỗi.

Với những từ ngữ ít ỏi đó, cô ấy cũng đã xua tan cơn giận của Baqciel nữa.

Tôi sẽ cố thử bắt chước cô ấy lần sau khi tôi có làm ai đó giận.

"Vấn đề cá nhân ư?"

"Mmn."

Kỵ sĩ gật đầu vững chắc ngay trước mặt Baqciel đang mơ hồ.

Rồi, với một tiếng bộp cô ấy đã đặt tay của cô ấy lên vai tôi.

"Đứa trẻ này là cháu trai của tôi."

Cái gì cơ!?

Phần 5:

Therese Latreia.

Cô ấy là con gái thứ 4 của quý tộc Milishion, gia tộc Latreia, đã trở thành một Trung Đội Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Thần Điện ngay từ khi còn trẻ, cô ấy là một kỵ sĩ đầy triển vọng.

Gia tộc của cô ấy là gia tộc đang giữ Địa vị bá tước.

Gia tộc của Zenith là gia tộc đang giữ Địa vị bá tước.

Khi biết tôi là thân thích của cô ấy, Baqciel nhìn như thể là hắn ta đã từ bỏ một cái gì đó, và sau đi buông một tiếng thở dài, hắn ta đã miễn phí chuyến đi cho chúng tôi.

Phần 6:

Bây giờ đây tôi đang ở nhà trọ Cảng Tây, và tôi hiện giờ đang bị ôm.

Những người đang ở trong phòng là Therese, Eris và tôi.

Có thể là bởi vì Ruijerd đọc được tâm trạng, nên anh ta không ở đây.

"Rudeus-kun. Dì có biết về cháu qua những bức thư của chị ấy."

"Vậy sao ạ? Mẹ cháu đã viết gì ạ?"

"Rằng cháu cực kỳ dễ thương. Và mặc dù dì chưa bao giờ tưởng tượng rằng dì sẽ thấy đúng như thế, nhưng cháu quả thật là dễ thương quá đi mất."

Trong khi nói vậy, Therese đang vùi mặt mình ở cổ của tôi.

Nghĩ lại thì, trong 12 năm mà tôi đã sống, mặc dù tôi bị người ta gọi là trơ trẽn, khả nghi, kinh tởm, người duy nhất trên đời nghĩ tôi dễ thương là Zenith.

Tuy nhiên, mặc dù tôi đang được ôm ấp bởi một người đẹp ngực bự, vì một vài lý do mà Railgun ở giữa đôi chân tôi không bắn ra bất cứ đồng xu với siêu điện từ nào cả. (To Aru Kagaku no Railgun)

Cơ mà, kỵ sĩ bóng đêm của tôi cũng chưa bao giờ trỗi dậy khi bị Zenith tấn công.

Nghĩ kỹ thì, tôi chưa boa giờ nghĩ đến chuyện gần gũi với Norn hơn mức cần thiết.

...Không biết có phải là vì chúng tôi là anh em ruột.

"Therese. Đến lúc cô thả Rudeus ra rồi đó."

Dựa cằm ở tay của mình, Eris vỗ Therese.

Cô ấy đang trong tâm trạng không tốt.

Có thể cô ấy cảm thấy ghen tỵ.

Tôi thật là tội lỗi quá.

"Eris-sama. Cô hiểu cảm giác của cháu, cô không biết khi nào mình sẽ có thể gặp lại Rudeus-kun lần nữa. Hơn nữa, lần sau khi chúng ta gặp lại, cậu bé nhất định sẽ mất hết sự dễ thương. Nên chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Xin hãy thứ lỗi cho chuyện này."

Không một chút xấu hổ, Therese tiếp tục vuốt ve cơ thể của tôi.

"Therese-san, sao cô nói chuyện với Eris kính cẩn như thế?"

"Cô nợ Eris-sama mạng sống của mình mà."

Tôi quyết định tìm hiểu kĩ hơn.

Eris đã đi thảo phạt Goblin, và cứu Therese khi cô ấy bị dồn đến chân tường bởi kẻ thù.

Lúc đó, Therese đang bao vệ một vị VIP và nếu không có Eris, thì VIP cũng đã mất mạng rồi.

Chuyện là như thế.

Tôi chưa từng nghe thấy cô ấy kể chuyện này...

Khi tôi nhìn Eris, tôi thấy cô ấy đang tỏ ra vẻ ngượng ngùng.

"Xin lỗi, Rudeus. Tôi đã quên béng đi mất..."

Theo Eris kể thì, cô ấy khi thấy tôi buồn phiền đầy mình và đã hoàn toàn quên đi luôn về chuyện đi săn Goblin.

Là lỗi của tôi ư?

Đành chịu thôi nhỉ.

Therese (Tôi đang bị ôm từ đằng sau nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng) có lẽ đang có vẻ ngây ngất và mò mẫm cơ thể của tôi.

Tôi sẽ không đi xa đến mức nói rằng cảm giác này kinh khủng, nhưng do điều gì đó mà tôi cảm thấy không thoải mái.

Dù thế nào đi, kể cả cơ thể tôi được sờ soạng, bộ ngực dựa ở đằng sau lưng, tôi không cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Có lẽ nào, đây là một cảm giác mới.

"A~, Rudeus-kun quả là dễ thương. Dễ thương đến mức dì muốn ăn luôn."

"Ý cô là ăn cháu theo nghĩa tìиɧ ɖu͙©?"

Tôi đã cố thử nói một câu đùa thích hợp, nhưng miệng tôi bị che bởi tay của cô ấy.

"...Cháu dễ thương hơn khi cháu không nói đó. Khi cháu nói vậy, cháu làm dì nhớ đến mặt của tên Paul đó."

Có vẻ như Therese không thích Paul nhiều lắm.

"Cơ mà, Đoàn Trưởng Gash vẫn như mọi khi nhỉ?"

Trong khi cô ấy tiếp tục vuốt ve tôi, Therese thay đổi chủ đề.

"Cháu nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra nếu như cháu đưa lá thư như vậy tới Baqciel à."

Theo Therese kể thì...

Galgard Nash Venick là Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Giáo Đạo.

Đoàn Kỵ Sĩ Giáo Đạo là một nhóm đánh thuê gửi những kỵ sĩ trẻ đến những khu vực đang có xung đột để lấy kinh nghiệm thực chiến, và đồng thời chịu trách nhiệm truyền bá giáo lý của Milis đến nhiều nơi khác nhau.

Bây giờ đây họ đang ở giai đoạn tuyển dụng qua các cuộc thám hiểm, và trở về Milis để tuyển thêm những thành viên mới.

"Gash" là Đoàn Trưởng.

Trong quá khứ ông ta là người sống sót khi thám hiểm ở lục địa Quỷ, và qua vài thập kỷ qua ông ta chính là lực đẩy đưa Đoàn Kỵ sĩ Giáo Đạo lên đến thành công và được coi là Đoàn mạnh nhất.

Một người đàn ông lầm lì ít nói, ông ta hiếm khi cười.

Có lời đồn rằng cho dù kẻ nào có xấu xa đến thế nào đi chăng nữa, ông ta có thể đối phó với chúng vô tư.

Tham gia vào một trong những cuộc thám hiểm của Đoàn Kỵ Sĩ Giáo Đạo là một nghi lễ đến tuổi cho tất cả Kỵ sĩ Milishion.

Kể từ khi Gash trở thành Đoàn Trưởng, số người sống sót của Đoàn Kỵ sĩ Giáo Đạo đã tăng đến hơn 90%.

Kết quả là, Đoàn Kỵ Sĩ Giáo Đạo hiện tại được biết đến là Đoàn "mạnh nhất".

Có một số người đã được cứu sống bởi Gash, và hiện tại không có kỵ sĩ nào không kính trọng ông ta cả.

"Và ông ta cũng nổi tiếng ghét viết và ít từ nữa."

Mặc dù ông ta linh hoạt đưa ra những mệnh lệnh ở trên chiến trường, nhưng bình thường thì ông ta là người khá ù lì và ví dụ là không chào lại.

Ông ta hầu như không viết bất cứ bức thư nào, và hầu như các văn bản đều chỉ với một con tem.

Hiếm có người nào thấy chữ viết tay của ông ta.

Theo Ruijerd từng kể thì, ông ta là người nói nhiều và cảm xúc mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Ruijerd cũng không nói nhiều lắm.

Có lẽ tiêu chuẩn của chúng ta khác nhau.

Có khả năng là ông ta chỉ hợp với Ruijerd.

"Này, cô định ôm cậu ấy đến bao giờ thế...?"

Eris đang dần trở nên bực bội hơn, và có cảm giác như cứ để tiếp 5 giây sau cô ấy sẽ tức giận thực sự, nên tôi đã ra khỏi Therese.

"A... Sự ấm áp của Rudeus-kun..."

Mặc dù Therese làm vẻ hối tiếc, nhưng xin lỗi tôi không phải là một cái gối ôm. Tôi cũng không thấy thích thú nữa.

"Rudeus, tới đây."

Được nói vậy, tôi ngồi cạnh cô ấy.

Khi tôi làm vậy, tay tôi bị nắm chặt.

"..."

Khi tôi nhìn mặt Eris, tôi thấy đôi tai cô ấy đang đỏ ửng.

Chỉ nhìn qua thế thôi, miệng tôi bỗng trở nên hơi thả lỏng ra.

Nhìn Therese, tôi thấy cô ấy đang đấm một cái gối.

Cô ấy có thể đấm tường mà.

Có vẻ như là cô ấy thiếu cơ bắp.

Therese thở dài và làm vẻ mặt nghiêm túc.

"Phải rồi, Rudeus-kun. Để dì cho cháu một lời khuyên. Cũng không có ý nghĩa nhiều lắm một khi cháu rời Milis nhưng mà..."

Sau khi giới thiệu chủ đề, Therese tiếp tục.

"Tốt hơn là cháu không nên nhắc đến tộc Supard trong khi cháu ở đất nước này."

"Tại sao vậy?"

"Một trong những giáo lý cổ của Giáo hội Milis ra lệnh rằng loài quỷ phải bị trục xuất hoàn toàn."

Loài quỷ phải bị trục xuất hoàn toàn khỏi lục địa Milis.

Đó là một trong những giáo lý của Milis.

Mặc dù nó hầu như không còn được thực hiện nữa, nhưng nó là giáo lý mà Kỵ sĩ Thần Điện đã ngoan ngoãn tuân theo.

Có vẻ như loài quỷ nổi tiếng với tộc Supard, ngay cả khi nếu người ta là giả, thì các kỵ sĩ cũng sẽ tìm cách trục xuất họ đi bằng đủ mọi cách.

"Bởi vì hắn ta đã giúp Rudeus-kun nên dì có thể bỏ qua cho hắn ta. Tuy nhiên, bình thường thì chuyện này tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua được đâu."

"Vô lý."

Đáp lại Therese nghiêm túc là Eris với cái nhìn lạnh lùng.

"Cho dù mấy người có mang bao nhiêu người đi chăng nữa, thì cũng không thể thắng lại Ruijerd được đâu."

"Đúng vậy. Như Eris-sama nói."

Therese nói với giọng ngụ ý rằng đó là điều hiển nhiên, và nở nụ cười gượng.

"Tuy nhiên, Đoàn Kỵ Sĩ Thần Điện là một nơi tập trung những tín đồ cuồng tín, ngay cả bản thân cô cũng vậy. Đó là lý do tại sao mà ngay cả khi biết rằng chúng ta không không có cơ hội thắng, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu."

Trong số những kỵ sĩ của Milis, cũng có những người như thế.

Đó là lý do tại sao, khi mà chúng tôi có quay trở lại lục địa Milis, chúng tôi phải cẩn thận.

Đó là điều mà Therese muốn chúng tôi hiểu.

Vụ việc lần này làm tôi nhận ra sự phân biệt đối xử sâu nặng đến mức nào đối với loài quỷ.

Khôi phục danh tiếng của tộc Supard trên hành trình của chúng tôi từ giờ có thể sẽ khó khăn lắm đây.

Ngoài ra, có khả năng là nếu chuyện vỡ lở là tôi tôn thờ Roxy là Thần, tôi có thể bị bắt bởi tòa án dị giáo và phải trải qua những điều khủng khϊếp.

Thế nên tôi sẽ giữ im lặng về tôn giáo của mình.

Phần 7:

Chuyến đi vượt biển đã thành ra trôi chảy.

Therese đã lo sắp xếp mọi thứ cần thiết, từ thức ăn trên lộ trình, đến thuốc say sóng.

Tôi đã nghĩ dược học ở thế giới này không phát triển lắm, nhưng có vẻ như ở thế giới này không chỉ duy nhất dùng phép chữa trị.

Họ ít nhất cũng có thứ như là thuốc chống say sóng.

Tuy nhiên, tôi nghe nói nó khá là đắt tiền.

Có "Quan hệ thân thích" quả là tuyệt vời.

Therese đã làm mọi thứ để làm Eris thoải mái nhất có thể.

Cô ấy nhìn Ruijerd với đôi mắt nghiêm nghị nhưng... đành chịu vậy thôi.

Không phải mọi thứ có thể được giải quyết dễ dàng.

Nhờ thuốc chống say sóng mà mặc dù Eris trông có hơi không thoải mái lắm, nhưng cô ấy đủ khỏe để không nhờ tôi dùng phép Chữa trị.

Nói đến ý nghĩ thực sự của tôi, tôi cảm thấy tiếc khi tôi không thể thấy Eris yếu đuối.

Tuy nhiên, nhờ vậy mà, thang đo của tôi không đầy lên, Buster Wolf của tôi không được tung ra, và tôi không phải nhận cú Sunny Punch của Eris.

Như thường lệ.

Tuy nhiên, có thể là vì Eris đã không thoải mái lần trước, nên lần này trong khi chúng tôi ở trên tàu, Eris luôn bám lấy tôi.

Cô ấy không còn yếu.

Tuy nhiên, thấy Eris có thể hào hứng ngắm biển, tôi cũng cảm thấy hài lòng.

"Yo, hai đứa. Lãng mạn quá nhỉ! Hai đứa định làm đám cưới ở Vương Quốc Long Vương à?"

Khi hai người chúng tôi đang ngắm biển, thủy thủ trên tàu bắt đầu huýt sáo xì xào và trêu chọc chúng tôi.

"Dạ phải. Sẽ là một đám cưới lớn lắm đấy."

Bởi vì tôi đã hơi quá trớn và đưa tay ra vai Eris, tôi đã bị đánh.

"Tôi-, vẫn còn quá sớm để kết hôn!"

Mặc dù Eris đánh tôi, cùng lúc đó cô ấy không có vẻ khó chịu và có hơi chút rụt rè.

Có vẻ cô ấy ghét bị trêu chọc.

Cô ấy thích những chuyện như là ở một nơi chỉ có hai chúng ta, và bầu tâm trạng lúc đó đang tốt đẹp.

Ngay cả Eris hung bạo mọi ngày lại có thể là một thiếu nữ khi đến vấn đề yêu ư.

Cơ mà, nhắc đến đám cưới.

Philip và những người khác đã cố để cặp Eris với tôi.

Không biết chuyện gì đã xảy ra với họ?

Paul bảo tôi không được quá lạc quan nhưng mà...

Không chỉ bọn họ.

Zenith và Lilia vẫn đang mất tích.

Chúng tôi không biết Aisha đang ở đâu nữa.

Không có tin tức gì về Sylphy cả.

Không biết Ghyslaine có còn sống không.

Không gì ngoài lo lắng.

Không được, tốt hơn không nên nghĩ theo chiều hướng xấu.

Có khả năng ngoài dự đoán là, có thể khi chúng tôi trở về vùng Fedoa, mọi người tất cả đều bình an vô sự.

Đó là suy nghĩ lạc quan.

Tôi biết rằng không thể nào chuyện đó có thể xảy ra.

Tuy nhiên, ít nhất hiện giờ, tôi sẽ không nghĩ ngợi đến để mà lo lắng thêm nữa.

Đó là điều mà tôi đã quyết định.

---

Và như vậy, chúng tôi đã rời Lục địa Milis.