Editor: Yue
Dạy mấy lễ nghi đơn giản, rất nhanh liền tạm thời có một kết thúc.
Nhanh hơn Thích Nhất Phỉ dự đoán.
Bởi vì...
Vị Nhϊếp chính vương Văn Tội này thật sự rất bận rộn, việc quản lý một quốc gia có thể dễ dàng hoặc bận rộn, tùy thuộc vào sự lựa chọn của mỗi cá nhân. Nếu ai cũng như Văn Tội, không thể tin được bất kỳ người nào mà còn thích tự mình kiểm soát mọi phương diện trong lòng bàn tay, vậy tất nhiên bận rộn sẽ càng nhiều hơn, mọi chuyện đều tự mình làm, không qua tay người khác.
Trên đường trở về Triều Thiên Cung, Văn Tội thậm chí đều phải ở trong ngự liễn dựa bàn viết nhanh, chính là bận đến trình độ như thế này, mà vẫn còn muốn tới gặp Thích Nhất Phỉ.
Ngay cả những người trong cung thân cận với Văn Tội, cũng không khỏi muốn hỏi Nhϊếp chính vương một câu, ngài đây tội gì phải làm đến thế?
Văn Tội cũng không thể tự mình trả lời được, chỉ cảm thấy muốn làm liền làm, không có tại sao.
Mà khi Thích Nhất Phỉ kinh ngạc vì kết thúc sớm như vậy, mỉm cười ngửa đầu hỏi Văn Tội "Ngày mai ta vẫn đến vào giờ này sao?" Ban đầu, Văn Tội vốn định trả lời là "Ta không có gì để dạy cho ngươi cả", lại một lần nữa không khống chế được, gật gật đầu.
Nhị lang tựa mật, khiến người nghiện.
Lúc rời đi Triều Thiên Cung, tự nhiên là Thích Nhất Phỉ cùng Văn Tội kề vai sát cánh ngồi chung kiệu. Khí lực và sức lực của Thích Nhất Phỉ, một lần nữa vô tổ chức, vô kỷ luật, máu một mạch xông lên não, còn đỏ hơn cả áo choàng của bậc thầy điêu khắc trong điện Tam Thanh.
Dưới bậc thang của cửa lớn, hai người mỗi người đi một ngả. Văn Tội phải về hoàng cung, Thích Nhất Phỉ muốn nhân cơ hội "Tan học" sớm, đi ra ngoài kiếm tiệm gì đó mà ăn.
Thích lão gia tử cái gì cũng tốt, chính là giống như hầu hết những gia gia khác, đều cảm thấy đồ vật bên ngoài bẩn thỉu, rất không muốn để hai tỷ đệ Thích Nhất Phỉ ăn ở bên ngoài. Thích lão gia tử kiên trì: "Ngươi muốn ăn cái gì, đầu bếp trong nhà không thể làm cho ngươi sao? Nếu thực sự không được, chúng ta lại thuê thêm một đầu bếp khác."
Đằng sau gian bếp phía đông và phía tây của phủ Thích gia, đã sắp quy tụ đủ các đầu bếp của tám nền ẩm thực lớn.
Bếp trưởng là cái người mập mạp đến từ Tứ Xuyên. Với sự ra đời của ớt cay, ẩm thực Tứ Xuyên không cay không vui, đã trở thành món ăn mới được yêu thích tại Đại Khải.
Thích Nhất Phỉ cũng giống như mọi người trẻ tuổi, cho dù đồ ăn ở nhà ngon đến đâu, cũng sẽ khao khát thế giới bên ngoài, nói năng cũng hùng hồn: "Không sạch sẽ chỗ nào, ăn rồi cũng chưa bệnh mà."
Đại sư phụ Tứ Xuyên là đầu bếp theo hầu hạ bên người Thích Nhất Phỉ lâu nhất, ông cưới vυ' em của Thích Nhất Phỉ - một người quả phụ về làm vợ, thành nãi công của Quận vương. Vị nãi công này tiếng phổ thông không tốt, mà tay nghề nấu ăn lại là số một. Bản lĩnh nịnh bợ Thích lão gia tử càng là xuất thần nhập hóa, so với trù nghệ còn cao hơn nữa. Ông ta thường đi theo Thích lão gia tử, phất cờ hò reo: "Tôn thiếu gia, như vậy là không được, làm sao có thể cùng tể tướng gia mao lên*(nháo mâu thuẫn) được chứ?"
(*ý ở đây là ông đâu bếp nói liệu.)
Vừa mở miệng, đã nồng nàn hương vị ớt cay.
Thích Nhất Phỉ lại càng muốn ra ngoài ăn đồ ăn vặt của Ung Kỳ.
"Nghe nói kẹo Trạng Nguyên khá nổi tiếng ở kinh đô, " Thích Nhất Phỉ đã nghe đến danh tiếng của nó ngay cả khi ở biên quan xa xôi. Nếu không phải lúc hắn trở về bị ốm, điều đầu tiên hắn làm khi hồi kinh có lẽ là đi ven đường mua đồ ngọt, "Ăn ngon không nhỉ?"
Văn Tội lắc lắc đầu: "Ta không biết." Đồ vật ở bên ngoài y chưa từng ăn qua.
"Vậy chúng ta cùng đi thử đi." Thích Nhất Phỉ gửi lời mời nhiệt tình như vậy, hắn còn chưa tính hết tuổi thọ của mình tăng lên bao nhiêu, chỉ ước lượng sơ sơ cũng đủ để hắn có thể nhìn Thất hoàng tử, như là đang nhìn một toà bảo khố.
Văn Tội vẫn là tiếc nuối lắc đầu: "Ta có chuyện phải hồi cung, lần sau sẽ đi cùng ngươi."
"Được." Thích Nhất Phỉ chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.
Kết quả vài giây sau, tiểu quận vương lại quay đầu lại, chạy có chút nhanh, suýt chút nữa ngã xuống, chân tay có thể nói là không phối hợp được.
Văn Tội vẫn đứng tại chỗ, không phải là không có thời gian rời đi, chỉ là khó giải thích được cảm thấy Thích Nhất Phỉ nhất định sẽ quay lại, giống như lần vẫy tay vào đêm hôm đó. Sự thực quả đúng là như vậy.
Thích Nhất Phỉ chạy tới chạy lui chỉ vì muốn căn dặn thêm với Văn Tội một câu: "Nếu như gặp a gia của ta trong cung, đừng nói với ông ấy là ta đi ăn quà vặt nha."
"Vậy ta có có lợi gì?" Văn Tội nhíu mày.
"Sau này mời ngươi ăn kẹo." Thích Nhất Phỉ tích cực hối lộ.
"Cứ quyết định vậy đi." Văn Tội lại nở nụ cười, số lần cười trong ngày hôm nay cũng đủ cho một năm qua của y. Sở dĩ y vui vẻ là không ngờ Thích Nhất Phỉ lại không nỡ rời đi y như thế, ngay cả mấy cái cớ như "Hẹn lần sau sẽ mang đồ gì đó cho ngươi, rồi cứ như vậy vô hình bổ sung thêm một lần gặp gỡ" cũng đều lấy ra dùng, "Nhưng mà, kỳ thực ngươi không cần phải như thế này, ta rất thích được gặp ngươi."
"???" Thích Nhất Phỉ có chút hoang mang, không hiểu Thất Hoàng Tử này nói một câu không đầu không đuôi như thế này là có ý gì, hắn chỉ có thể tính toán ngữ cảnh, trả lời một câu, "Ta cũng thích gặp ngươi."
Sau đó, cả hai lại cố gắng tách ra.
Thích Nhất Phỉ lên xe ngựa rời đi trước, theo lý mà nói, vốn phải là Thích Nhất Phỉ phải nhìn Thất Hoàng Tử rời đi, nhưng không biết tại sao, tọa giá của Thất hoàng tử vẫn chậm chạp chưa tới, Thất hoàng tử cũng luôn luôn thúc giục Thích Nhất Phỉ đi sớm một chút: "Giữa ngươi và ta, không cần như vậy."
Người bình thường nghe nói như thế, sẽ phải tiếp tục khách sáo, mà Thích Nhất Phỉ không phải người bình thường, Thất hoàng tử nói như vậy, hắn liền tin.
Thích Nhất Phỉ nói đi là đi, nhưng cũng không đi được bao xa, phu xe của Thích gia mới đi được vài trăm mét, khi rẽ vào một đường, lại bị buộc phải dừng lại.
Bởi vì oan gia ngõ hẹp, Thích Nhất Phỉ đã gặp phải đối thủ của mình. Chính xác mà nói, là đối phương đơn phương đem Thích Nhất Phỉ coi là đối thủ.
Thích Nhất Phỉ lúc đầu cũng không biết đối phương là ai, dù sao thì... Có quá nhiều người ghét hắn, con mèo con tó nào cũng muốn xông ra xin chút đất diễn.