Editor: Yue
"Sẽ dạy một mình ta?" Thích Nhất Phỉ truy hỏi, muốn xác nhận lần thứ hai.
"Người khác, đại khái cũng không mời ta nổi." Văn Tội thả một đống tấu chương như ngọn núi nhỏ không đi phê, tới nơi này dạy Thích Nhất Phỉ học lễ nghi, chính y còn cảm thấy huyền huyễn.
Vốn là, Văn Tội muốn chuẩn bị an bài cho Thích Nhất Phỉ một Phu tử, không phải lo lắng Thích Nhất Phỉ lễ nghi mắc lỗi, mà là muốn tìm chút chuyện cho hắn làm, phân tán lực chú ý của hắn. Mà chờ đến khi xem danh sách Phu tử được tuyển chọn xong, Văn Tội lại cầm bút son do dự, chậm chạp mãi không chọn ra được một cái tên thích hợp. Không phải ngại tên này quá tuổi trẻ táo bạo, chính là cảm thấy tên kia quá mức mua danh chuộc tiếng, đương nhiên, quá nghiêm khắc càng không được.
"Ta biết ngươi da mặt mỏng, khi còn bé bị Phu tử hơi hơi nói nặng một tiếng, đều phải trở về khóc lóc một hồi." Văn Tội đây là người từng trải, trơ mắt nhìn Thích Tiểu Phỉ đuôi mắt đỏ ửng mà xuất cung, lại còn cắn môi, rõ ràng như sắp bị oan ức đến chết rồi, mà còn kiên trì nói mình không khóc.
Như tiểu công chúa vậy.
Tiểu công chúa đáng yêu, mềm mại, lớn lên bên trong phòng ấm.
"Chính là lần đó!" Thích Nhất Phỉ nghe xong, trực tiếp bùng nổ ngay tại chỗ, "Ta không có khóc vì bị Phu tử nói, là bởi vì chuyện khác nhá! Ngươi nghe ai nói hả?"
"Phó Lý." Nhϊếp chính vương rất không biết xấu hổ mạnh mẽ quăng nồi.
"Ta liền biết là hắn! Là hắn lắm mồm!" Thích Nhất Phỉ tức giận vòng tay ngang ngực nói, "Ngươi đừng tin hắn, miệng toàn phun ra...lời tào lao, ta mới không thích khóc đấy!" Hắn là Quận vương lãnh khốc vô tình bá đạo à nha!
"Ừ, ta không tin." Bề ngoài, Văn Tội lời thề son sắt, trong lòng lại nghĩ, thích khóc kỳ thật cũng không có gì không tốt cả. Nhưng làm Thích Nhất Phỉ khóc, chỉ có thể là y.
Loại du͙© vọиɠ độc chiếm hận không thể làm người nào đó chỉ nhiễm phải hơi thở của một mình mình này, Văn Tội chưa từng trải qua. Y đối với ai cũng đều nhàn nhạt, không báo hi vọng cũng sẽ không tuyệt vọng, tê dại như chính áo giáp của y. Mà... Biết mình còn có thể nắm giữ thứ tình cảm cường liệt như vậy, cảm giác này cũng không tệ.
Sau khi Thích Nhất Phỉ bình tĩnh trở lại, đầu như trải qua một trận gió táp mưa sa nghiêm trọng.
Logic trước đó của hắn không thể biện minh cho chính mình, vì vậy lý luận có thể trực tiếp tuyên bố sự sụp đổ. Đó không phải là lý do mà "Thất hoàng tử đến học lễ nghi", mới có kết quả là "Phó Lý đề cử hắn đi theo bồi đọc". Thậm chí dùng lý do "Có lẽ là Phó Lý nghe được Thất hoàng tử muốn tới dạy lễ nghi" này, cũng không có cách nào để cứu vãn sự tôn nghiêm.
Thất hoàng tử này rõ ràng, chính là vì hắn mà đến.
Thích Nhất Phỉ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ngươi là chủ động muốn đến dạy ta?"
Văn Tội gật gật đầu.
Mà cái này càng không đúng hơn. Trước tiên không nói hắn và Thất hoàng tử mới nhận thức, tại sao Thất hoàng tử lại vì hắn? Chỉ nói về cách mà Thất hoàng tử - một hoàng tử không được sủng ái trong lãnh cung, đã làm tất cả những điều này như thế nào?
Trừ phi...
Thích Nhất Phỉ thật vất vả rút ra một tia ý nghĩ mới: "Há, vậy xem ra, Nhϊếp chính vương rất yêu thích ngươi nha."
Nghe xong, Văn Tội kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cười ra tiếng, lập đi lập lại mấy lần, mới cắn chữ rõ ràng, giọng vững vàng chậm rãi nói: "Đại khái trên đời này, có lẽ sẽ không có người nào đối xử với ta tốt hơn Nhϊếp chính vương."
Nếu đến bản thân mình mà y còn đối xử không tốt, vậy không khỏi cũng quá thảm đi.
Thích Nhất Phỉ thuận theo luồng tư tưởng mới suy nghĩ thông suốt ra, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân một lần nữa.
Đúng vậy, vị Nhϊếp chính vương kia không chỉ có thể khiến mọi người giữ bí mật về quá khứ Thất hoàng tử vì không thích Thất hoàng tử, cũng có thể là bởi vì hắn ta rất tốt với Thất hoàng tử, cảm thấy đau lòng về những gì y đã trải qua trong quá khứ, mới hạ lệnh cấm mở miệng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thích Nhất Phỉ rốt cuộc cảm thấy mình như sống lại một lần nữa, trong đầu như trút được nước, như thể cả người nhẹ nhàng hơn một chút. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó mơ hồ không đúng, nhưng hắn vẫn quyết định không lại làm khó dễ chính mình.
Cũng chính sau chuyện này, Thích Nhất Phỉ mới phát hiện, khoảng cách giữa hắn và Thất hoàng tử đã có bao nhiêu gần.
Thất hoàng tử gần như ở trước mặt hắn, thông qua hơi thở có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người nọ không có một chút khuyết điểm nào, khuôn mặt như ngọc, mắt một mí hẹp dài có thể cho người ta một loại cảm giác như là người bất thiện hung ác nham hiểm, cũng có thể mang đến sự yêu nghiệt không thể kể xiết. Phối hợp với sự trong sáng của đôi mắt và tính khí lạnh lùng, tạo ra một sự cấm dục dụ hoặc rất tương phản nhau.
Nói theo cách hiện đại mà Thích Nhất Phỉ vẫn còn nhớ thì đó chính là, Hành tẩu hormone*!
(*Hành tẩu hormone là một từ thông dụng trên Internet ở Trung Quốc, ẩn dụ chỉ một kiểu nam tính rất có mị lực. Những người này thường có hình tượng đại thúc, thân hình rắn rỏi, tràn đầy hương vị nam tính. Nghĩa rộng hơn, cụm từ này chỉ những người đàn ông quyến rũ khiến cho phụ nữ mặt đỏ tim đập nhanh. themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)
Thích Nhất Phỉ mặt lại một lần nữa đỏ lên, hắn luôn cảm thấy trong nháy mắt mới vừa rồi, chính mình đột nhiên miệng khô lưỡi khô, dù uống bao nhiêu trà cũng không cứu được hắn.
Cố tình cái người Hành tẩu hormone này, mở miệng nói lại là: "Ta tin tưởng Nhϊếp chính vương cũng sẽ rất thích ngươi."
Lập tức, bầu không khí gì đó liền mất ráo, gió thổi qua, mây mù tiêu tán.
Thích Nhất Phỉ ngồi đó thở dài thườn thượt, cho Thất hoàng tử một ánh mắt "ngươi thật ngọt ngào(ngây thơ)", làm hoàng tử thật tốt a, còn có thể nằm mơ.
Văn Tội thiếu chút nữa nhịn không được, chỉ có thể đưa tay lên môi giả vờ ho khan một tiếng, rồi nói: "Vậy chúng ta bắt đầu lên lớp thôi, Quận vương điện hạ nhỉ?"
"Ngươi vẫn là gọi tên ta đi. Nhất Phỉ, A Phỉ hay cái gì cũng được, đều theo ngươi." Thích Nhất Phỉ luôn cảm thấy một tiếng Quận vương điện hạ này, từ trong miệng Thất hoàng tử nói ra, mang theo một cỗ không đứng đắn như thế nào ấy.
"Được, Nhị Lang."