Đại Nạn Buông Xuống

Chương 11: Ngày thứ 6.2 bỏ công sức: Trò chuyện chút đi, 10 đồng thôi mà.

Editor: Yue

Sáng sớm ngày hôm sau, ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, Phó đại nhân mặc triều phục màu son, chuẩn bị ra cửa. Khi đến cổng lớn nhà mình, không hẹn mà gặp vẻ mặt lấy lòng "Ta có chuyện muốn nói" của ai kia.

"Không," Phó đại nhân trực tiếp chặn lại đôi môi tái nhợt của bằng hữu, hy vọng đối phương có thể tiết kiệm chút tế bào não, "Ngươi không cần nói."

"Ta nghĩ, ta thật sự muốn!" Thích Nhất Phỉ đột phá vòng vây, điên cuồng tìm đường chết, "Tối hôm qua người kia rốt cuộc là ai? Bằng hữu ngươi? Giới thiệu cho ta nhận thức một chút thôi!"

"Ngươi nhận thức hắn để làm gì?" Tiếng chuông cảnh giác trong lòng Phó đại nhân vang lên mãnh liệt, "Hắn đã thành hôn rồi!"

Thích Nhất Phỉ giật mình sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Hắn thành hôn, mắc mớ gì đến ta?"

Phó đại nhân chớp lấy cơ hội, "Đào mạng" khỏi tay Thích Nhất Phỉ, khó khăn xoay người lên ngựa, một roi quất xuống, liền chạy trốn ra ngoài thật xa. Khói bụi cuồn cuộn, tránh còn không kịp, trên đường đi nghiêm túc xem xét tính khả thi của việc ở trọ tại khách điếm.

Trong triều đình, văn thần võ tướng.

Cuộc thảo luận hôm nay vẫn là chuyện cũ của hai ngày trước, không có gì giựt gân, rất nhiều đại thần đều mất tập trung, cứ như bình yên trước cơn bão lớn.

Sau khi bãi triều, Phó đại nhân được xem trọng, một lần nữa được Nhϊếp chính vương lưu lại. Hắn quỳ gối chờ ở Trọng Hoa điện, thu hút không ít người đàm tiếu -- đừng nhìn thanh niên tài tuấn nào đó như nhận long ân sâu nặng, thật ra sau lưng bọn họ đến cửa còn không vào được đâu.

Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ lúc này đang ở trong cửa, dập đầu hồi bẩm, vẫn là một cọc bản án cũ năm xưa kia của Thích lão gia tử. Chuyện này hơi phức tạp, lại xảy ra vào thời thơ ấu của Thích Vọng Kinh trước khi ông trở thành quan, trong một ngôi làng có hàng trăm người, tất cả họ đều nổ chết chỉ sau một đêm, nghiễm nhiên là chịu sự diệt khẩu đơn giản và tàn bạo nhất.

"Thần tự thỉnh rời kinh." Đi đến nơi xảy ra sự việc năm đó để tìm manh mối.

Văn Tội sao cũng được chuẩn *. Thật hiếm khi y muốn tìm thân tín để nói chuyện khác mà không phải chuyện chính vụ: "Chu khanh, ngày thường ngươi có giao lưu cùng người ngang hàng không?"

(*chuẩn ở đây nghĩa là phê duyệt, đồng ý)

"Cần thì sẽ.." Chu chỉ huy sứ có chút bối rối. Hắn chỉ biết giải quyết các vấn đề và giải quyết các vụ án, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Về phương diện này, không phải nên hỏi Phó đại nhân đang quỳ bên ngoài thì thích hợp hơn sao?

"Làm sao giao lưu?" Quá khứ Văn Tội trải qua thật sự là gập ghềnh, đặc biệt trong một quãng thời gian rất dài, người người đều tránh né y như rắn rết, y cũng chỉ có thể tự mình nói chuyện với mình. Khi lớn rồi, y mới học được cách ra lệnh như thế nào, học cách khẩu chiến quần nho[1] ra sao, nhưng vẫn không học được cách trở thành một người bình thường.

Sau khi chờ Chu chỉ huy sứ cao to, gập ghềnh trắc trở trao đổi kinh nghiệm tâm đắc của mình với Nhϊếp chính vương về việc giao lưu kết bạn, mặt trời đã lên cao, hắn lao ra khỏi điện với mồ hôi lạnh trên lưng, gọi Phó đại nhân vào.

"Điện hạ muốn gặp ngươi."

"Vẫn là vì chuyện tối hôm qua sao?" Phó Lý nương giao tình bước tới tìm hiểu.

"Chúng ta là một lưỡi dao sắc bén của Điện hạ, chỉ lo chém, không quản hỏi!" Chu chỉ huy sứ bỏ lại một câu hàm xúc không rõ ràng như vậy, liền vội vàng rời đi. Hắn không phải thái giám, nhưng vẫn có lòng nể trọng sâu nặng với Văn Tội, không phải là không có đạo lý.

Phó Lý lòng mang thấp thỏm bước vào cửa, nhìn thấy Nhϊếp chính vương đang cười như không cười chờ hắn:

"Nghe nói, cô không cẩn thận, liền bị ngươi cưỡng ép thành cái hôn?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Phó đại nhân có lời: Làm sao bây giờ, chủ thượng của ta luôn muốn gϊếŧ bằng hữu của ta!

Văn Tội cũng có lời: . Khả năng đọc hiểu của ngươi thật sự là không được!

Tái bút: Trường hợp bà con đọc quá nhanh gây hiểu lầm, ở đây xin nhắc lại - Công chưa kết hôn và không có mục tiêu, trước khi gặp Thích Nhất Phỉ, Công luôn tin rằng mình sẽ không thích ai cả. Sau khi gặp Thích Nhất Phỉ, emmm, ngon lành mọng nước thật!

[Hết chương 6]

CHÚ THÍCH

[1] khẩu chiến quần nho: là cuộc khẩu chiến liên quan đến các nhân vật trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" giữa: Gia Cát Lượng, Chu Du, Tôn Quyền, Lỗ Túc.. Vào "đêm trước" của trận Xích Bích.