Editor: Yue
Đêm nay, Thích Nhất Phỉ tình cờ cũng không ngủ được, hắn nhìn chằm chằm bàn tay vàng như tượng điêu khắc trên cát của mình. Một chữ quý như vàng nằm trên mặt giấy, thật vất vả mới nhớ lại một câu nói.
- - Đãn hành hảo sự, mạc vấn tiền trình[1] .
Thích Nhất Phỉ trốn ở trong nhà cây, niệm đi niệm lại như thần chú, thỉnh thoảng lại giơ tay viết vài nét trên giấy, cân nhắc tới lui. Hắn không dám ở trong phòng vẽ linh tinh nữa, buổi chiều Nhã Khách đến dọn giường cho hắn, nhìn vết mực trên người hắn cùng trong chăn bông, ánh mắt đều không đúng rồi.
Không quản Nhã Khách tiểu tỷ tỷ đang bổ não ra cái gì, hắn cũng không thể để nàng lại tiếp tục đoán mò được nữa.
Sau khi mọi người chìm vào giấc ngủ, Quận vương phủ trở nên vô cùng yên tĩnh. Thích Nhất Phỉ một thân một mình, mang theo một chiếc đèn l*иg, leo lên ngôi nhà trên cây ở sân sau Quận vương phủ.
Ngôi nhà trên cây có hình dáng đơn giản nhưng chịu lực tốt, có hàng loạt công trình vui chơi giải trí cho trẻ em như xích đu, cầu trượt..
Đây là ý tưởng đột phát của Thích Nhất Phỉ khi còn bé, một hai phải nháo với tổ phụ để xây dựng nó. Sau khi hoàn thành ngôi nhà trên cây, Thích Nhất Phỉ kinh động như gặp thiên nhân, nhất thời hoài nghi có phải mình là kỳ tài trong phương diện kiến trúc không, lại có thể có nhiều ý tưởng táo bạo và độc đáo như vậy, tự mình cảm động không thôi.
Cho đến bây giờ ký ức hiện đại được khôi phục, hắn mới không còn dám mèo khen mèo dài đuôi mà huênh hoang, hành xử với mọi người nữa, cần giữ chút mặt mũi.
Mặc dù tuổi thơ đầy màu sắc nhớ lại có chút xấu hổ, nhưng ít nhất đã cho Thích Nhất Phỉ một thành trì bí mật, đủ yên tĩnh và riêng tư, hắn cũng có thể ở tạm.
Thích Nhất Phỉ nghiêng nửa thân mình, ép cả người vào một băng ghế nhỏ, hai đầu gối kê sát vào nhau, bên phải là một cái bàn nhỏ, hắn đặt tờ giấy lên trên, bắt đầu dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu trong l*иg ngực mà xóa xóa sửa sửa.
"Trí nhớ còn tốt chán, không chếch đi đâu được", Thích Nhất Phỉ từ khi còn nhỏ đã luôn có thể bật ra rất nhiều câu nói lưu loát và dễ hiểu, không cần người dạy dỗ, hắn đã hình thành nên những thói quen hành xử thuộc về riêng mình.
Trái lo phải nghĩ, Thích Nhất Phỉ cuối cùng đã vẽ ra một vòng tròn về "việc tốt", tô đậm các ý tưởng quan trọng.
Hắn cảm thấy Sổ Công Đức này có thể là một lời nhắc nhở, khuyên hắn làm việc tốt, đi theo con đường tích đức đổi tuổi thọ. Mặc dù nó có lỗi thời một chút, cơ mà xuyên qua có lỗi thời sao? Sau khi xuyên qua dĩ nhiên lại có thêm bàn tay vàng cũng lỗi thời sao?
Chỉ là, làm sao mới có thể được coi là một việc tốt?
Khi còn bé, hắn đã cứu mạng người có tính hay không?
Hay từ nay về sau phải mở kho cháo, bỏ miếng ăn, hết lòng cứu giúp người nghèo? Nếu không được nữa thì, mang tài sản sung công luôn? Cứ tặng cho tỷ phu của hắn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Thích Nhất Phỉ từ nhỏ cho đến lớn đã có cái tật xấu, trời vừa tối, không phải đột nhiên lo nước thương dân, chính là tự bổ não, tự biên tự diễn ra một đống chuyện, thật giống như một nhà biên kịch, không chế xong kịch bản, buổi tối hôm đó liền không đủ hoàn chỉnh vậy!
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, một đường hướng về tương lai "Tu cầu lót đường tố Kim thân" mà đi.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, Thích Nhất Phỉ thực sự cảm thấy lờ lợ về chuỗi logic "Làm việc tốt = tăng tuổi thọ" này, nó có chút vô nghĩa, không thể thiết lập được. Nhưng đây là thứ đáng tin cậy nhất mà hắn có thể nghĩ ra vào lúc này, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ thử một chút!
Đúng lúc này, Thích Nhất Phỉ đột nhiên nghe được động tĩnh gì đó, từ ngoài viện truyền đến, không phải rất gấp, mà là tiếng bước chân khá rõ ràng
Kể từ khi Thái Tổ kiến quốc cho tới nay, Đại Khải đã áp dụng lệnh giới nghiêm cực kỳ nghiêm ngặt, hậu quả của việc phạm phải tội đi lại vào ban đêm là rất nghiêm trọng. Đặc biệt đối với kinh thành, hình phạt tăng gấp đôi. Từ tiếng chuông chiều lúc canh một và canh ba, đến tiếng chuông canh năm tam khắc buổi sáng, nếu ai đó đang ở trong thời gian này chạy loạn trên đường phố mà không có lý do, cơ bản như đang mời gọi cấm vệ quân đến dạy ngươi cách làm người.
Thích Nhất Phỉ nhìn ra ngoài từ cửa sổ bị lá cây che đi, thấy công tử đã cho mình lời khuyên ngày hôm đó đang nhàn nhã đi bộ trên đường cái.
Lý do tại sao hắn có thể chắc chắn rằng đó là đối phương, thực ra là vì tấm lưng kia quá làm người ta khắc sâu ấn tượng, đã gặp qua là không quên được. Có mấy người, dường như bẩm sinh đã có khả năng này, đứng ở bất cứ đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Đẹp như tranh vẽ, quý khí thiên thành.
Không đợi Thích Nhất Phỉ cảm khái nhiều hơn nữa, hắn liền nhìn thấy một đám cấm vệ quân mặc y phục màu đỏ bắt mắt, vây quanh một góc cách đó không xa.
Sắp tới gần rồi!
Tuy rằng nhìn chất liệu y phục trên người đối phương cùng dung mạo khí độ mà người nhà bình thường căn bản không thể nuôi ra được, rất có thể cấm vệ quân thực sự đã gặp qua, cùng lắm chỉ hỏi vài câu, thì sẽ cho qua.
Mà lỡ xui thì sao?
Động tác tay của Thích Nhất Phỉ luôn nhanh hơn não, nhất thời kích động, hắn nhanh chóng từ trên thang trượt gỗ đi xuống, sau khi mở cửa, liền kéo Văn Tội đang bồi hồi ở cửa túm vào, đóng lại cửa, lắp lại chốt. Một loạt các hành động được hoàn thành trong một lần mà không cho mọi người một chút cơ hội để phản ứng. Ngay cả chính Thích Nhất Phỉ cũng sợ hết hồn, hóa ra hắn có thể nhanh như vậy.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thích Nhất Phỉ dựa vào cánh cửa gỗ lớn màu đỏ, thở hổn hển, chờ trái tim mình trở về l*иg ngực lần nữa, lúc này hắn mới nhớ tới, muốn xem xem mình đến cùng đã cứu ai.
Dưới ánh trăng, một nốt lệ chí, như đã từng quen biết.
(Continue)
CHÚ THÍCH
[1] Đãn hành hảo sự, mạc vấn tiền trình: Đây là tám chữ nổi tiếng nằm trong cuốn "Tăng quảng tư văn" từ thời nhà Minh. Nó có nghĩa là đừng bao giờ hỏi tương lai là gì, nhưng cho thế giới này biết một điều là hãy làm điều đúng đắn, và trên con đường đúng đắn thành công sẽ đến với bạn một cách tự nhiên.