Đại Nạn Buông Xuống

Chương 4: Ngày thứ 3.1 bỏ công sức: Bàn tay vàng có như không có này.

Editor: Yue



Sau khi Thích Nhất Phỉ trở lại Thích phủ, ngã đầu một cái chính là ngủ say một ngày một đêm.

Hắn hoàn toàn không biết mình đã trải qua bao nhiêu đại phu chẩn trị hay có bao nhiêu người thân bằng hữu thăm viếng trong thời gian này. Hắn chỉ cảm giác, tổ phụ đã từng tới đây.

Đời này của Thích Nhất Phỉ, lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu đã song vong, luôn sống cùng tổ phụ và bào tỷ, bọn họ chính là những người thân duy nhất của hắn.

Cũng không biết vì cái gì, Thích lão gia tử ngồi chưa được bao lâu, liền nổi cơn thịnh nộ trút lên hạ nhân. Thích Nhất Phỉ rất muốn mở miệng, khuyên tổ phụ không nên tức giận, tức giận hại gan, mà ông thì lại thích rượu, thật sự nên yêu quý thân thể nhiều hơn. Đáng tiếc, Thích Nhất Phỉ không nói được lời nào, chỉ có thể nửa mơ nửa tỉnh nghe mà thôi.

Cũng may là vị Thích lão gia tử này tính khí tới nhanh, đi cũng nhanh, thẳng thắn mắng xong một hồi, liền thấy thoải mái. Ông lại ngồi xuống, coi chừng Thích Nhất Phỉ hồi lâu.

Nhìn một hồi, liền rưng rưng nước mắt, khóc không thành tiếng.

Thích Nhất Phỉ hiểu rõ, đây hẳn là nằm mơ, tổ phụ của hắn sao có thể khóc được?

Thế nhân ai không truyền, các lão Thích Vọng Kinh, chuyên quyền cường ngạnh, mặt dày như tường, cho dù ngày xưa bị tòa sư chỉ vào mũi mắng vong ân phụ nghĩa, cũng không thay đổi sắc mặt. Dường như trong mắt Thích Vọng Kinh ông, cũng chỉ có hai thứ là thăng quan và phát tài, không ai có thể ngăn cản ông làm đại gian thần tiếp tay cho giặc.

Đương nhiên, Thích Nhất Phỉ sẽ không tin những lời đồn đại bẩn thỉu đó, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, tổ phụ của hắn quả thực là tính cách kiên nghị, bất khả chiến bại.

Khi tổ phụ còn nhỏ, chưa lớn được bao nhiêu, toàn gia chết hết, vậy mà một giọt nước mắt ông cũng chưa từng rơi;

Sau đó, ông ghi tên bảng vàng, lại mất đi vợ cả, chung thân sau đó lại chưa thú thêm người khác nữa. Khi đó, ông cũng không rơi một giọt nước mắt;

Rồi sau này, ông mất con ở tuổi trung niên, một mình nuôi nấng đôi tôn nhi (cháu) mồ côi, lúc ấy ông vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Vậy bây giờ là ngày tháng nào? Có tài đức gì, làm tổ phụ của hắn khóc rống thất thanh?

Không kịp suy nghĩ, Thích Nhất Phỉ đã thật sự chìm vào hôn mê, khóe môi mang theo nụ cười thoải mái "Cuối cùng cũng về nhà", loại cảm giác an toàn ỷ lại kia đã sắp tràn ra hết trên gương mặt nhu hòa của hắn.

Thích lão gia tử không khống chế được mềm lòng, than một tiếng: "Vẫn như đứa con nít."

Cho dù chỉ là để bảo vệ đích tôn duy nhất của mình, ông cũng không thể ngã xuống, mặc cho sơn cùng thủy tận *, ông cũng tự tin có thể dốc sức làm lại, thoát khỏi vòng vây. Ít nhất..

"A gia sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

* * *

Khi Thích Nhất Phỉ mở mắt ra lần nữa, đã là xế chiều hôm sau.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ hẹp dài, xuyên thấu qua gối hoa cách song cửa sổ, chiếu vào Đa Bảo Các qua các ô cửa kính, tạo nên vẻ lộng lẫy của buổi sớm mùa thu.

Thích Nhất Phỉ ngủ nên không biết hôm nay là hôm nào ngày nào, sau khi tỉnh lại cũng không lo lắng, trước tiên chỉ cảm nhận thân thể của mình một chút, đầu không đau, tâm không phiền, chân cũng nhanh nhẹn. Giống như sau một giấc mộng dài, cơn ác mộng cuối cùng đã được xua tan, toàn bộ thế giới đều là ánh sáng ấm áp hòa hợp. Hắn không nhịn được nở nụ cười, không vì lý do gì, chỉ là cảm thấy hạnh phúc.

Nơi này là Quận vương phủ, là nơi Thích Nhất Phỉ lớn lên cùng a tỷ. Cách một bức tường phía sau lưng, chính giữa có một cánh cửa hình vòm đặc biệt, được người trong nhà gọi là "Đông phủ" của Thích phủ, nơi luôn có thể tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

Nghiêng đầu, Thích Nhất Phỉ liền thấy khung cảnh mà hắn không thể quen thuộc hơn được, nhớ nhà suốt hai năm rồi.

Từ đường cong đơn giản của chiếc bàn dài, đến chiếc giường nhỏ chạm trổ thủ công tinh tế, lại tới bức bình liên phức tạp và lộng lẫy, đều là thứ mà hắn yêu thích. Ngay cả trên kệ hoa lê, những món đồ chơi hắn quên cất trước khi đi vẫn được đặt một cách tinh tế.

Còn có..

Thích Nhất Phỉ sững sờ, không đúng nha, chữ đỏ tươi dưới khóe mắt của hắn là gì? Sau khi ở trên đường hắn từng thoáng kinh ngạc thốt lên, thiếu chút nữa tưởng rằng cái bản có in chữ nhỏ đó là ảo giác, một lần nữa theo hắn, đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Lần này, hắn cuối cùng đã nhìn rõ toàn cảnh.

- - Ngài còn mười lăm ngày trước khi chết ngay tại chỗ.

Màu đỏ tươi, kiểu chữ Times New Roman thông thường, được phóng to kèm in đậm, mang hiệu quả căng thẳng như bom đếm ngược.

Thích Nhất Phỉ vốn là một thiếu niên nghiện internet, không quen đọc kiệt tác nhưng ít nhất cũng đọc được vô số tiểu thuyết trên internet, khả năng tiếp thu không tồi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cuối cùng phân tích ra kết luận, đây có thể, có lẽ, có khả năng chính là bàn tay vàng sau khi hắn xuyên qua.

Đã năm 8012 rồi, sau khi xuyên qua còn tặng kèm bàn tay vàng, chậc.

Sau nhiều lần thử, cuối cùng Thích Nhất Phỉ cũng tìm được kỹ xảo, mở ra dòng chữ màu đỏ kia. Sau khi mở ra, hình ảnh chuyển động như mở sách hữu ích, một lần nữa xuất hiện ở trước mắt Thích Nhất Phỉ, chính là một quyển sách tràn đầy hơi thở cổ xưa. Màu xanh lam là chủ đạo, dây khóa màu trắng, trang giấy khô vàng, không đứng đắn cho lắm.

Thích Nhất Phỉ không nhịn được phát ra tiếng nhạc khởi động: "Téng téng téng tèng."

Bên phải bìa sách có một hàng chữ triện nhỏ dựng thẳng, Thích Nhất Phỉ dựa vào kinh nghiệm tiếp nhận giáo dục phong kiến sau mười năm của bản thân, nỗ lực nhận ra ba chữ kia hẳn là "Sổ Sinh Tử".

Sổ Sinh Tử!

Chỉ với nghĩa đen này, Thích Nhất Phỉ thật giống như nhất khiếu thông bách khiếu *.

- - Ghi lại tuổi thọ của con người, cũng như ngày sinh và ngày mất. Năm đó Đại Thánh đại náo địa phủ, xé bỏ chính là cái thứ rác rưởi này.

Sau khi Thích Nhất Phỉ "Lật" Sổ Sinh Tử xong, hắn liền phát hiện, cái đồ chơi này thật sự đủ rác rưởi. Hắn căn bản không thể mở các trang của người khác, chỉ có thể xem trang của mình. Mà trang chỉ thuộc về hắn chỉ vỏn vẹn vài dòng, vài chữ.

- Thích Nhất Phỉ:

- Sinh ngày mồng bảy tháng bảy, năm Thiên Hòa thứ nhất, đã qua.

- Qua đời vào giờ tý, ngày 20 tháng 8, Thiên Hòa năm thứ mười sáu.

Phía trước số "hai mươi" có một vết xước rõ ràng, hai chữ "mười lăm" đã bị gạch bỏ.

Hôm nay là ngày mồng năm tháng tám, năm Thiên Hòa thứ mười sáu.

Hắn thật sự sắp đi gặp ông bà.

Trong chớp mắt, bản năng cầu sinh đã giúp Thích Nhất Phỉ lập tức hồi tưởng lại tất cả, trước đây hắn ở trên đường cái hắn chưa kịp thấy rõ toàn bộ hàng chữ, nhưng trên đó viết "Mười ngày" không sai.

Hiện tại biến thành mười lăm ngày.

Tuổi thọ của hắn gia tăng rồi!

(Continue)

CHÚ THÍCH

*sơn cùng thuỷ tận =núi sông cạn kiệt

*nhất khiếu thông bách khiếu: Biết tất cả.Bức bình phong (Không biết Bức Bình Liên có phải giống vậy không)Kệ hoa lê chắc giống vậy (giống bông hoa lê chăng)Chữ Triện