Bích Hải Quang

Chương 78

"Nhị tỷ!"

"Tỷ tỷ!"

Khi Hợp Hoan cùng Tiểu Phách Tử đồng thời kéo lại Chân Nương cùng Vân Ca, thì đột nhiên cả hồ rung động, kế đến từng đợt sóng lan ra khắp hồ, dường như sắp có vật gì đó trồi lên.

"Nhị tỷ, tỉnh lại nhanh đi!" Hợp Hoan lo lắng đánh thức Chân Nương, liều mạng kéo nàng bơi đến bên bờ.

Tức thì Chân Nương tỉnh lại, sau đó phát hiện bản thân nàng đang gặp phải nguy khốn, nàng không tự chủ được hốt hoảng dùng sức bơi theo Hợp Hoan, nhanh chóng lên bờ.

"Rốt cuộc vừa rồi là sao vậy?" Chân Nương chưa kịp bình tĩnh, liền lẩm bẩm tự hỏi, nàng không thể tin nàng không tự khống chế được mà tự động chạy xuống hồ thế kia.

"Có lẽ bia đá đó có chút lạ, mọi người đừng nên nhìn nó lâu là được rồi." Nhược Yên trầm giọng nói, kế đến nàng liếc mắt nhìn thấy Tiểu Phách Tử ra sức kéo Vân Ca lên bờ, vì vậy hơi an tâm đôi chút.

"Rắc rắc -"

Đột nhiên bia đá kia phát ra tiếng vang thật lớn, tấm phù điêu nứt ra, sau cùng nổ "Ầm!" một tiếng làm bia đá nát bấy, một chiếc chậu to lớn có khắc hoa văn Thao Thiết (*) màu đồng dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

(*) con thứ năm của Rồng.

Từ đâu bay đến một mùi hương nhàn nhạt lạ lùng, chỉ thấy hai đóa sen vàng chậm rãi trồi lên từ mặt nước, từng cánh hoa chậm rãi nở ra làm mùi hương càng lúc càng nồng, nồng đến mức khiến người ta cảm thấy có chút men say.

"Đó là..." Chân Nương im lặng nhìn chăm chú vào tâm của hai đóa sen vàng, bên trong có chứa vật gì phát ra ánh sáng bảy màu, "Chẳng lẽ đó chính là tiên đan sao?" Chân Nương cảm thấy kích động liên tục trong lòng, lặng lẽ hít sâu, khoảng khắc này nàng và tiên đan gần nhau trong gang tấc, không ngờ tiên đan lại ở ngay trước mắt rồi! Bà bà, cuối cùng ta cũng tìm được rồi!

Ánh nhìn Chân Nương chợt trầm xuống, nàng tinh tường quan sát bảy người chung quanh, nếu lúc này tùy tiện ra tay cướp tiên đan, chắc chắn sẽ bị mọi người chặn lại, còn nghĩ đến phương pháp hoàn hảo thì... vừa nghĩ đến đây, Chân Nương liền liếc mắt nhìn Vân Ca, hiện giờ đang có đến hai viên tiên đan, chẳng qua ta chỉ đoạt một viên mà thôi, vẫn còn dư lại một viên, chỉ cần tam muội ăn vào viên còn lại, tất nhiên Tô Hoán Thần cũng sẽ biết điều mà tự giải độc, đến khi đó không ai phải chết, vậy thì viên mãn rồi còn gì.

"Đây chính là tiên đan sao?" Nhược Yên giương mắt nhìn hai viên tiên đan phát ra ánh sáng bảy màu, thật sự nàng có thể thoát khỏi đau khổ, thật sự nàng có thể bình yên mà sống hết quãng đời còn lại sao? Bỗng nhiên đau xót dâng lên từ đáy lòng, nàng nắm chặt tay Hoán Thần, đôi mắt Nhược Yên không nhịn được chảy xuống nước mắt.

"Tìm được rồi phải không?" Giọng nói Hoán Thần khẽ run rẩy, đau đớn dâng lên từ đáy lòng, làm cho bản thân đang mệt mỏi của nàng chợt mỉm cười, "Cuối cùng tìm được rồi, ta không còn gì hối tiếc."

"Rốt cuộc tìm được rồi kìa, con mọt sách được cứu rồi, tam cô nương cũng được cứu rồi!" Tiểu Phách Tử kích động vỗ tay, nàng kéo tay Hoài Băng nhảy liên tục, "Chúng ta không uổng công rồi, Hoài Băng, nàng xem kìa, chúng ta tìm được tiên đan thật rồi kìa!"

Hoài Băng đè nén kích động trong lòng, nàng giương mắt nhìn hai đóa sen vàng kia, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Nếu như chúng ta lấy tiên đan, không biết có khi nào lại chạm phải cơ quan gì không? Hay là... gặp quái vật?"

Hoài Băng vừa nói ra khiến mọi người im lặng trở lại, Hợp Hoan chỉ hai đóa sen vàng, nhìn Mộ Ly hỏi: "Mộ Ly, nàng nói xem thứ để bên trong hai đóa sen kia có phải tiên đan không?"

Mộ Ly cẩn thận quan sát kỹ hai đóa sen vàng, ánh sáng bảy màu phát ra nhu hòa xen lẫn các loại màu sắc khác nhau, mặc dù không biết nó có phải tiên đan hay không, nhưng cho dù không phải là tiên đan đi nữa, thì nó vẫn là tim của sen vàng, còn sen vàng thì không cần phải nói nữa, nó là cực phẩm rồi, chắc hẳn tim sen của nó cũng là đệ nhất dược liệu trong nhân gian, là loại thần dược hiếm gặp, cho dù không thể cải tử hồi sinh, ít nhất có thể sống thêm vài chục năm. Mộ Ly gật đầu nói: "Ngũ tỷ nói không sai, chúng ta cần phải cẩn thận chút rồi, lỡ như xuất hiện quái vật gì thì sao, nếu như chúng ta tự ý ra tay lấy tiên đan, vậy thì thật sự quá nguy hiểm rồi. Còn nó có phải tiên đan không, hãy chờ khi chúng ta cầm chắc trong tay rồi mới biết được."

"Nếu vậy thì để ta đi trước xem thử." Chân Nương nhìn chằm chằm hai đóa sen vàng, nàng điểm mũi chân phi thân lướt trên mặt hồ, vững vàng đáp xuống trên chiếc chậu lớn, bàn tay hơi run rẩy từ từ chạm vào hai đóa sen vàng, chỉ còn chút nữa thôi tiên đan sẽ vào tay ta rồi!

"Xoẹt!"

Đột nhiên một sợi dây leo trồi lên từ đáy chậu mạnh mẽ quất vào tay Chân Nương, khiến nàng phải lùi về sau mấy bước, phi thân quay về bờ.

Chân Nương cúi đầu nhìn vệt đỏ bị quất ngay tay, dường như đã sưng tấy lên rồi, "Có dây leo trong chậu, không thể đến gần được."

Tiểu Phách Tử nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn hai chiếc chậu kia, dường như đang nghĩ gì.

Hoài Băng kéo tay Tiểu Phách Tử, hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn Hoài Băng, "Ta từng trộm qua một nhà phú hộ giàu có đệ nhất, hắn đều cất vàng bạc châu báu vào một chiếc rương gỗ, sau đó hắn chôn rương gỗ đó vào một cái hố chứa đầy rắn trong nhà, mỗi lần hắn muốn cất thêm châu báu hoặc là lấy châu báu ra thì hắn đều dùng một lưỡi câu sắc bén móc rương gỗ đó, ngoài ra nếu ai khác đến gần hố rắn đều chỉ có một con đường chết."

Bỗng nhiên Hoài Băng hiểu ý Tiểu Phách Tử, "Ý nàng là chúng ta không cần đến gần, chỉ cần dùng móc câu đoạt lấy tiên đan là được rồi?"

"Cách này cũng khá hay." Hợp Hoan gật đầu, nàng lấy ngân châm cho mọi người xem, trong lòng có chút lo lắng, "Cần dây thừng không khó, chúng ta có thể xé y phục để làm, nhưng còn móc câu thì sao, tìm ở đâu bây giờ? Chẳng qua chúng ta chỉ có thứ này thôi... ngân châm thì nhỏ như thế, cho dù có thể móc được sen vàng, nhưng làm cách nào kéo nó về đây."

"Nói cũng đúng." Tiểu Phách Tử gật gật đầu, "Thật ra ta đang nghĩ đến thứ này..." Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử nhìn xuống dưới hồ, "Có lẽ... chúng ta có thể dùng đến... răng rắn vậy!"

"Không được!" Vân Ca hoảng sợ nói: "Không biết quái vật ếch dưới hồ còn sống hay đã chết rồi, nếu như tùy tiện đến gần nó, lỡ như nó còn sống mạng sống của ngươi sẽ bị đe dọa!"

Tiểu Phách Tử nhún vai, cười hì hì, "Nhiều lần thế rồi mà ta cũng đâu biến thành quỷ, lần này chắc không xui xẻo đến mức đi gặp Diêm Vương chứ?" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoài Băng, "Nói về bơi lội, ta đây không hề kém cỏi nha, dù gì cũng còn Hoài Băng trợ giúp trên bờ, lỡ như quái vật ếch còn sống dưới hồ thì Hoài Băng cũng có thể phóng châm cứu giúp để ta trốn nhanh mà, đúng không?"

Hoài Băng cắn môi, nàng liếc nhìn Nhược Yên, nặng nề gật đầu, "Ta tin nàng."

"Hì hì." Tiểu Phách Tử mỉm cười nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, nếu như ta giúp ngươi cùng tam cô nương đoạt tiên đan này về tay rồi, vậy thì coi như ngươi đã nợ ta một mạng, sau này đừng xen vào việc ta đi chôm chỉa thứ này thứ kia nữa à."

Hoán Thần lo lắng nhìn Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử, ta đã không còn là tri phủ Lôi Châu, ta nợ ngươi mạng này, nếu như có thể may mắn được sống, ta đảm bảo sẽ hoàn lại gấp mười lần... nhưng mà... ta không muốn ngươi mạo hiểm đi lấy tiên đan, thật sự không được, lỡ như..."

"Đã đánh cuộc rồi thì không có lỡ như!" Tiểu Phách Tử mỉm cười cắt đứt lời Hoán Thần, "Trải qua nhiều lần sinh tử như thế rồi, đã cùng nhau gánh vác trách nhiệm đến đây, Tiểu Phách Tử ta đã không còn là Tiểu Phách Tử lúc trước rồi, con mọt sách, ngươi phải tin ta."

"Ta tin ngươi... nhưng... nhưng mà..." Hoán Thần lắc đầu, "Mạng người quan trọng, có lẽ chúng ta nên nghĩ cách khác xem sao?"

"Cách khác sao, ta không đủ thông minh để nghĩ ra được rồi, ta chỉ biết việc này không nên chậm trễ, ta không thể để hai người tiếp tục chịu dày vò nữa, nhưng nếu thế thì..." Tiểu Phách Tử cười hì hì vỗ vai Hoán Thần, "Ngươi ở trên bờ nghĩ cách nào khác đi, còn ta xuống nước làm việc của ta, thử xem lần này ai lợi hại hơn?"

"Tiểu Phách Tử..." Hoán Thần nhíu chặt chân mày, định kéo tay nàng.

Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt nhảy xuống hồ nước, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, lặn xuống nước nhanh chóng.

Hoài Băng lo lắng vô cùng, nhìn chằm chằm Tiểu Phách Tử càng ngày càng bơi đến gần hai con mãng xà vẩy tím cùng mấy con quái ếch kia.

Tiểu Phách Tử ngừng thở, cẩn thận từng chút chạm đến miệng lạnh như băng của con mãng xà vẩy tím, bàn tay len lỏi vào vòm miệng, cầm thật chặc hai chiếc răng nanh bén nhọn của nó.

Xin lỗi... xà đại ca... nếu như ngươi chưa chết mà ta làm đau ngươi thì làm ơn chịu đựng xíu đi nha.

Tiểu Phách Tử cắn chặt răng, vận công lực, đột nhiên chấn động khiến răng nanh của nó run lên, Tiểu Phách Tử khẩn trương nhìn thoáng qua mãng xà vẩy tím cùng đám quái vật ếch bị đuôi rắn quấn quanh, không thấy động tĩnh gì nàng mới âm thầm yên tâm.

Tiểu Phách Tử dùng nội lực lần nữa, cố gắng nhổ bằng được răng nanh, chỉ thấy máu rắn chảy ra, Tiểu Phách Tử dùng sức nhổ, rốt cuộc cũng lấy được hai chiếc răng nanh rồi. Nàng đắc ý vẫy tay nhìn mọi người trên bờ, đạp lên mãng xà vẩy tím dùng sức bơi lên bờ.

"Tiểu Phách Tử! Cẩn thận phía sau!" Hoài Băng hoảng sợ kêu to, chỉ thấy một con quái vật ếch bất chợt tỉnh dậy, thè lưỡi dài tấn công Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử kinh hãi, còn sắc mặt Hoài Băng càng tệ hơn, Tiểu Phách Tử vội vàng quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang quấn lấy chân mình, chất lỏng nóng rực thấm vào da thịt, đau đớn giống như bị lửa thiêu.

"Vụt -"

Ngân châm trong tay Hoài Băng liền bắn ra trúng ngay giữa chiếc lưỡi dài của quái vật ếch.

Quái vật ếch bị đau thụt lưỡi về, Tiểu Phách Tử nắm lấy thời cơ ngoi lên mặt nước, nàng hít sâu, liều mạng bơi vào bờ.

Quái vật ếch hơi ngừng lại, sau đó càng thêm hung hãn tức giận mở miệng thật to, nhanh chóng thè lưỡi tấn công Tiểu Phách Tử.

"Tiểu Phách Tử!" Hoài Băng muốn tiếp tục dùng châm cứu Tiểu Phách Tử, nhưng khi nàng chạm tay vào túi châm thì phát hiện đã dùng hết ngân châm rồi.

"Vụt!"

Đột nhiên Hợp Hoan bắn ngân châm trong tay đâm vào giữa tròng mắt quái vật ếch kia, giúp Tiểu Phách Tử có cơ hội bơi nhanh vào bờ.

Cuối cùng sau một hồi chật vật, Tiểu Phách Tử cũng bơi được vào bờ, nàng nặng nề thở gấp, giương mắt nhìn chằm chằm quái vật ếch đang đau đớn điên cuồng trong nước, "Phù phù, ta vẫn chưa biến thành quỷ, ha ha."

Hợp Hoan lắc lắc đầu, nàng nhìn Nhược Yên cùng Chân Nương, "Nhị tỷ, tam tỷ, chúng ta cẩn thận, chắc chắn con quái vật ếch kia vẫn còn tấn công chúng ta!"

Nhược Yên gật đầu, hai người đồng thời chạm tay vào túi châm, lúc nào cũng có thể tấn công quái vật ếch.

Hoài Băng cùng Hoán Thần lo lắng đỡ Tiểu Phách Tử đứng dậy, cẩn thận nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Có bị thương ở đâu không?"

Tiểu Phách Tử nhíu nhíu mày, nàng cầm hai chiếc răng nanh đưa Hoài Băng, "Hoài Băng, nàng xem, ta có thể làm anh hùng một lần rồi."

Hoài Băng không tự chủ được ôm nàng thật chặt, "Bây giờ ta không muốn nàng làm anh hùng gì nữa, ta chỉ muốn nàng thật bình yên thôi."

"Ta vẫn ổn mà." Tiểu Phách Tử ôm chặt Hoài Băng, chớp chớp mắt nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, ta trưởng thành hơn rồi, phải không?"

Đôi mắt Hoán Thần hàm chứa nước mắt, gật đầu, "Ừm, trưởng thành rồi, Tiểu Phách Tử, ngươi là anh hùng."

Vân Ca nhìn bóng lưng Tiểu Phách Tử, lo lắng thở dài, ngốc quá, nếu như ngươi gặp chuyện gì, có biết tỷ tỷ sẽ cảm thấy khó chịu thế nào không?

"Hoài Băng, ta nói thật nha, đau quá à." Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử cau mày nói, nàng buông lỏng Hoài Băng, nhìn vệt sưng đỏ trên mắt cá chân, "Nước miếng quái vật ếch kia có độc rồi, chân ta đau quá, có phải ta sắp bị què không?"

Hoài Băng đau lòng cúi đầu nhìn chân Tiểu Phách Tử, nó đang sưng tấy, nàng nghẹn ngào nói: "Không đâu, dù thành người què đi nữa nàng cũng là Tiểu Phách Tử của Mộ Dung Hoài Băng ta cả đời."

Tiểu Phách Tử rưng rưng mỉm cười, chỉ cảm thấy dưới chân dâng lên cảm giác đau đớn, không nhịn được kêu to: "Ai da!"

Chỉ thấy Mộ Ly dùng ngân châm đâm vào mắt cá Tiểu Phách Tử, không vui trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Ngươi có biến thành què hay không thì ta chưa biết, ta chỉ biết nếu không dùng ngân châm ngăn lại nọc độc thì ngươi sẽ sớm thành quỷ!"

"Hả!" Gương mặt Tiểu Phách Tử trở nên xanh mét, "Ta cũng không muốn thành quỷ!"

Mộ Ly lạnh lùng liếc Tiểu Phách Tử, "Có ta ở đây, ngươi làm quỷ thế nào được?" Vừa dứt lời, Mộ Ly nhìn Hoài Băng, "Ngũ tỷ, bây giờ phiền tỷ vận công ép độc trong người Tiểu Phách Tử ra, chỉ cần đẩy được nọc độc này ra, nàng sẽ bảo toàn được mạng nhỏ, cũng sẽ không biến thành què được."

"Được! Lục muội, đa tạ muội, tất cả đều nhờ muội!" Hoài Băng cảm kích mỉm cười, ngồi xếp bằng dưới đất, đặt răng nanh một bên, kế đến vận công lực, giơ lòng bàn tay dán tại đùi Tiểu Phách Tử, chậm rãi truyền nội lực, từ từ ép độc...