Bích Hải Quang

Chương 3

"Chờ đã, nơi này là của Hợp Hoan cô nương ta làm sao lại để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?" Nữ tử đội mũ che màu đỏ đột nhiên lên tiếng, hán tử cường tráng hai bên đã tiến lên ngăn cản Hoán Thần.

"Lần này tiêu thật rồi." Hoán Thần hít một hơi, kéo kéo Lưu nhi: "Ngươi có sợ chết không?"

"Đương nhiên là sợ chứ!" Sắc mặt Lưu nhi cũng thay đổi rồi.

"Thế... chúng ta cùng nhau... Chạy!" Hoán Thần vừa dứt lời, hai tay đột nhiên đẩy ra hai tên hán tử cường tráng, kéo theo Lưu nhi xoay người bỏ chạy.

"Ngốc ghê hồn!" Công tử hắc y Tiểu Phách Tử cau mày lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, điểm mũi chân một chút nhanh chóng bước đến trước mặt hán tử cường tráng, nhanh nhẹn phe phẩy quạt giấy chặn lại bước chân đuổi theo của hán tử cường tráng.

"Tiểu Phách Tử, ngươi làm gì vậy?" Hợp Hoan chống nạnh chỉ thẳng vào Tiểu Phách Tử: "Sau này ngươi còn muốn gặp tam tỷ của ta nữa không?"

"Hì hì, thật ra thì ta càng muốn gặp ngươi nhiều hơn nha." Vẻ mặt Tiểu Phách Tử hiện lên ý cười, gương mặt tuấn dật xuất hiện làm cho Hợp Hoan không khỏi đỏ mặt lên.

"Lời này phải là lời thật đi!" Hợp Hoan đột nhiên vui vẻ mở miệng.

"Í... hôm nay nha... tiết trời thật là đẹp, ta đi ra ngoài trước ha..." Tiểu Phách Tử nhanh chóng mở ra cây quạt phe phẩy, lập tức lùi về phía sau mấy bước: "Thất cô nương, ngày mai ta lại đến, chắc chắn sẽ mang theo bảo bối!"

"Ngươi! Đứng lại! Muốn chạy sao!" Hợp Hoan bất chấp việc đuổi theo hai người bỏ chạy là Hoán Thần cùng Lưu nhi, lúc này nàng muốn bắt lại Tên Tiểu Phách Tử này hơn!

Đại hán hai bên cười khổ lắc đầu, muốn bắt được tên phi trộm nổi danh này, căn bản không thể nào được, cần gì phải phí sức lực?

Tiểu Phách Tử cười hì hì, xoay người đuổi theo Hoán Thần cùng Lưu nhi, ở Lôi Châu này hình như không có người nào dám can đảm chống đối cùng thất cô nương chọc cho nàng tức giận, ít lại càng ít, Tiểu Phách Tử nàng xem như là một người, vậy còn một người khác là vị công tử ôn nhuận không mang theo bạc ngược lại mang theo ngân phiếu kia rồi!

Chạy ra khỏi sơn động, Hoán Thần kéo theo Lưu nhi, không dám ngừng lại, kỳ lạ thật? Vì sao không có ai đuổi theo vậy? Trong khi đang suy nghĩ, vội vã quay đầu lại liếc nhìn sơn động một chút.

"Công tử, cẩn thận phía trước!" Lưu nhi luống cuống kéo lại Hoán Thần, tuy nhiên Hoán Thần không kịp dừng lại bước chân, cái trán hung hăng đυ.ng phải một lan trụ màu trắng.

Ngay lập tức Hoán Thần chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, Lưu nhi trước mặt nàng mang theo vẻ mặt hoảng hốt, lắc lắc đầu: "Ta... không sao... không sao." Trên phần trán bỗng nhiên sưng lên một cục u màu xanh, có vẻ hơi đau.

"Công tử! Có người đến rồi!" Lưu nhi đỡ Hoán Thần, vội vàng xoay người chạy ra khỏi trạch viện hoang phế này.

"Ha ha, thật là ngốc, như vậy mà cũng đυ.ng đầu!" Tiểu Phách Tử nghiêng người dựa vào trên sơn giả, nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, nhìn theo Lưu nhi chật vật đỡ Hoán Thần rời khỏi trạch viện. Thật thú vị, vô cùng thú vị, sau này không có chuyện gì làm, nhám chán liền phải đi trêu chọc tên thư sinh mặt trắng này mới được, tất nhiên là chơi vui cực kỳ rồi.

Chạy liên tục không ngừng, nửa người Lưu nhi đều đã tràn ngập mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng chạy khỏi ngõ hẻm kia, Lưu nhi thở hổn hển, giơ tay lên xoa xoa trán Hoán Thần: "Sưng to quá rồi, làm sao đội mũ quan được nữa."

Hoán Thần nhẹ nhàng hít thở, lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: "Không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi." Từ tận đáy lòng âm thầm thở dài, mấy người ở chợ đen kia làm sao tha cho mình dễ dàng được? Lần đầu tiên liền đã làm kinh động thủ lĩnh chợ đen như thế này, sau này làm sao tìm ra được manh mối tiếp tục điều tra san hô? Nhìn lại bên dưới ngõ hẻm, tên gọi là Tiểu Phách Tử công tử hắc y kia, nếu thật sự là phi trộm đêm nay, vậy cục diện tối nay phải nên thay đổi chút ít rồi, nếu không, chắc chắn không thể giữ được tiên quang.

"Công tử, chẳng lẽ là người đã bị đυ.ng đầu phát ngốc rồi, làm sao tự nhiên lại ngẩn người như vậy?" Lưu nhi lo lắng giơ tay lên vỗ nhè nhẹ trên mặt Hoán Thần: "Công tử, công tử?"

"Hả?" Hoán Thần phục hồi thần trí lại, nhìn Lưu nhi: "Chuyện gì?"

"Ta nói công tử nha, chúng ta trở về phủ trước tìm đại phu xem cho người đi, Lưu nhi cảm thấy người thật sự là bị đυ.ng rất nặng, khiến đầu bị hỏng rồi."

"A a, không sao, chỉ là lo nghĩ vài chuyện đến ngây người thôi." Khóe miệng Hoán Thần hơi cong lên, khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Woa! Hôm nay có vẻ là ngày tốt nha! Nhìn kìa, chúng ta gặp được nhóm rước dâu kìa!" Vẻ mặt Lưu nhi vui mừng reo lên, phủi phủi tay: "Được rồi, đi qua đó lấy hỉ khí đã, ném đi những thứ vận rủi mới vừa rồi gặp được trong chợ đen kia!"

Tiếng nhạc vui mừng hân hoan tấu lên, tiếng pháo hoa không hề dừng lại một chút nào.

Chú rể là một nam tử râu quai nón ước chừng trên dưới ba mươi, thẳng người ngồi trên bạch mã, vô cùng vui vẻ.

Tân nương ngồi bên trong chiếc kiệu tám người khiêng, đi hai bên là hai vị nha hoàn thân cận, nhìn tình hình rước dâu như thế này, chắc chắn xuất thân từ cái gọi là gia đình đại phú đại quý, mới có thể tấu lên lễ nhạc bao gồm một đội quân như vậy.

"Chúc ảnh dao hồng ánh hoan nhan, mạch mạch tiếu ngữ cộng nhân duyên*." Lẩm bẩm đọc, Hoán Thần khẽ mỉm cười, nhìn Lưu nhi cười nói: "Lưu nhi, chúng ta cần phải trở về rồi."

(*) nến hồng đung đưa ánh nụ cười, đưa tình cười nói cộng nhân duyên.

"Dạ, công tử." Gật gật đầu, Lưu nhi vừa định rời đi.

Chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen thoáng hiện, đột nhiên bay đến bên cạnh kiệu hoa, không ngờ tên Tiểu Phách Tử kia lại cười hì hì phi thân bay đến cạnh kiệu hoa đá vào cửa kiệu, vội vàng giở lên khăn đội đầu của tân nương: "Ta đây muốn xem thử một chút tân nương có đẹp hay không?"

Khi màn kiệu mở lên, bỗng nhiên sắc mặt Tiểu Phách Tử liền thay đổi: "A, tam cô nương là... là... người..."

"Mau tóm lấy tên tiểu tử này tống vào ngục!" Tân lang tức giận thở phì phò nổi điên hét lớn.

Hất tay Tiểu Phách Tử, tân nương để xuống hỉ khăn, tuy nhiên Tiểu Phách Tử lại tinh tường nhìn thấy khóe mắt nàng thoáng hiện một tia không vui lạnh như băng.

Lần này xong đời! Tam cô nương tức giận rồi! Chắc chắn là mình đã làm hỏng đại sự của nàng rồi!

"Lại là người này." Hoán Thần hơi có chút giật mình nhìn tên Tiểu Phách Tử này, quả nhiên là người ưa làm loạn, ngay cả người khác cưới gả cũng phải đi phá bĩnh cho được, nếu Lôi Châu có thêm nhiều người như vậy, sợ rằng đã loạn càng thêm loạn.

Nhìn thấy hán tử cường tráng rước dâu trong đội đã xăn tay áo lên chuẩn bị tiến đánh, Tiểu Phách Tử đột nhiên cười khổ, chạy lên ứng chiến cũng không ổn, mũi chân điểm xuống đất, bỗng nhiên phi thân lên mái hiên ven đường, làm mặt quỷ nhìn mọi người, sau cùng bay đi thật xa.

Khinh công lợi hại như vậy, nếu buổi tối muốn tóm lấy hắn, xem ra còn phải dùng thêm mấy chiêu. Hoán Thần hơi có chút trầm tư, thế nhưng Lưu nhi bên người lại đẩy đẩy mình: "Công tử, dường như có điều gì không ổn, người nhìn kìa, lễ nhạc đều ngừng lại rồi."

Hoán Thần giương mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt tân lang xanh mét nhảy xuống ngựa, hung hăng giật xuống đại hồng hoa trước ngực ném thẳng xuống đất: "Lần thành thân này, coi như là ngươi có mang dung mạo khuynh quốc khuynh thành đi nữa, lão tử đây cũng không cần!"

Một tiếng quát lớn phát ra khiến tất thảy mọi người đều sợ hãi.

"Thật sự người không lấy ta sao?" Bên trong kiệu hoa, bỗng nhiên vang lên thanh âm dịu ngọt nhưng mang theo bi thương.

"Lão tử không lấy ngươi! Bàn về tiền tài, lão tử có thể hiểu được, nhưng mạng thì lão tử chỉ có một mạng. Người khác đều nói Nam Cung Nhược Yên ngươi trời sanh chính là dạng người trêu hoa ghẹo nguyệt, lão tử còn tưởng rằng chỉ cần lấy ngươi về rồi, những chuyện như thế này sẽ không còn xảy ra, ai biết được, thật sự ngươi là như thế, lại dám giở khăn trùm đầu trên đường thành thân, hơn nữa còn dẫn theo nam tử đến đây đùa giỡn, nếu thật sự lấy ngươi về nhà rồi, chỉ sợ năm sau sanh hạ tiểu hài tử cũng không phải là hài tử của ta!" Tân lang lấy ra từ trong l*иg ngực một bọc đựng nhiều thỏi vàng nhỏ, ném về phía đường cái: "Các vị phụ lão Lôi Châu, hôm nay ta không cần thành hôn nữa, ta mạn phép tặng các vị những thỏi vàng này, bày tỏ ý tạ lỗi."

"Nam Cung Nhược Yên?" Hoán Thần hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là vị nữ tử từng được nghe đồn đãi nhiều trên đường phố trước đây khi đến Lôi Châu sao, sống một mình bên ngoài Lôi Châu, thế nhưng luôn uống rượu đối thơ suốt đêm cùng văn nhân thi sĩ Lôi Châu, nữ cư sĩ phong lưu đó sao?

"Công tử, người còn ngây ra làm gì? Nhanh chân đến đây nhặt vàng đi!" Lưu nhi kéo kéo tay áo Hoán Thần, nhìn thấy Hoán Thần vẫn không hề nhúc nhích, nàng liền mặc kệ công tử, nhanh chóng chen chân vào đám người.

Dân chúng đầy đường cùng những nô bộc rước dâu kia cũng đều hốt hoảng cúi người cố gắng giành lấy những thỏi vàng, chỉ có Hoán Thần một thân một mình đứng lỗi lạc, nhìn vị hồng y tân nương xa xa đang chậm rãi bước ra từ trong kiệu.

Hơi có chút nhấc lên hỉ khăn, ánh mắt như nước của Nhược Yên mang theo ba phần hờ hững vội vàng liếc mắt nhìn, khi thấy Hoán Thần, trong lòng nàng thoáng hiện chút kinh ngạc, môi son ướŧ áŧ hé mở, tuy nhiên trong giọng nói lại mang theo năm phần tang thương: "Chuyện đã vậy rồi, có thể xin Vương viên ngoại gọi người đưa Nhược Yên trở về được không?"

Tân lang Vương viên ngoại lạnh lùng liếc nhìn Nhược Yên, không còn bất kỳ tia nồng đậm quyến luyến ban đầu, tất thảy đều là tràn đầy tức giận: "Không phải ngươi rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Trên đường lớn này, ngươi tùy tiện kêu một tiếng, tất nhiên là có người chịu đưa ngươi trở về."

Nhược Yên thở dài, kéo xuống hỉ khăn, nhìn về phía dân chúng Lôi Châu đang bận rộn tranh giành những thỏi vàng dưới đất, mở miệng nói: "Không biết có vị nào nguyện ý đưa Nhược Yên trở về hay không?"

Giờ khắc này trong lòng dân chúng, chỉ có những miếng vàng rơi lả tả đầy đất kia, làm sao còn có lòng lo lắng cho nàng?

"Người vì tiền mà chết..." Hoán Thần lắc lắc đầu, hơi có chút ôm quyền thi lễ: "Nếu như Nam Cung cô nương không chê, tại hạ nguyện ý đưa cô nương trở về."

Đáy mắt nhẹ nhàng thoáng hiện một chút nước mắt, mặc dù thống khổ, thế nhưng tự nhiên biến thành một luồng thanh lệ xuất trần. Nhược Yên khe khẽ mở miệng,:"Đã vậy rồi thì xin làm phiền công tử."

"Nam Cung cô nương, mời đi bên này." Hoán Thần đến gần Nhược Yên, nụ cười khiêm nhường ánh vào đáy mắt Nhược Yên không khỏi khiến cho lòng nàng mơ hồ có chút rung động.

"Đa tạ..." Lời còn chưa kịp nói hết, thân thể Nhược Yên đã lắc lư muốn ngất đi rồi.

"Nam Cung cô nương! Nam Cung cô nương!" Vội vàng đỡ lấy thân thể nàng, Hoán Thần nhìn thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, làm sao đột nhiên lại như thế này? "Lưu nhi, Lưu nhi, mau đến giúp ta!" Hoán Thần vội vàng lên tiếng gọi Lưu nhi, tuy nhiên giờ phút này làm sao Lưu nhi còn nghe được giọng nói của nàng?

Không biết khi cõng lên có thể làm động đến nàng hay không? Hoán Thần không kịp nghĩ ngợi nữa, không thể làm gì khác hơn là cõng nàng lên, xương quai xanh gầy đến mức để lộ ra chạm vào lưng Hoán Thần, cho đến bây giờ nàng chưa từng nghĩ đến việc nữ tử này gầy đến như vậy! Bản thân mình mới đến Lôi Châu, làm sao biết được nàng đang sống một mình ở đâu? Hôm nay chỉ có thể mang nàng về phủ nha trước rồi.

Cõng Nhược Yên đi ngang qua Vương viên ngoại, đột nhiên Hoán Thần bị người ngăn lại.

Vương viên ngoại mở miệng nói: "Tiểu tử, nữ nhân này hôm nay có thể chọc đến ngươi, ngày mai chắc chắn sẽ chọc đến người khác, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, tránh sau này vì nàng mà hao tâm tổn trí!"

"Một lòng Hoán Thần chỉ vì muốn cứu người, cũng không phải bởi vì dung mạo của Nam Cung cô nương, chỉ sợ Vương viên ngoại người quá lo lắng rồi." Nghiêm nghị đáp lại Vương viên ngoại, Hoán Thần bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói: "Viên ngoại, nếu người xem tiền tài là cặn bã, có thể ngày mai người nên quyên chút ít bạc đến phủ nha, như thế cho Hoán Thần dùng để xây dựng củng cố đê điều, phòng ngừa thiên tai do biển gây ra."

"Ngươi là..." Vương viên ngoại dường như nghĩ đến thân phận của nàng.

"Lôi Châu tri phủ mới nhận chức, Tô Hoán Thần." Hoán Thần vội vã dứt lời, nhẹ nhàng gật đầu, cõng Nhược Yên chạy về phía phủ nha.

Không ngờ là tri phủ!

Chẳng biết Tiểu Phách Tử từ khi nào đã lặng lẽ trở lại trên mái hiên, nàng hơi có chút giật mình nhíu lại đôi mắt, lần này Lôi Châu thật sự là thú vị rồi, có tên tri phủ mọt sách như ngươi thế này, xem ra, sau này sẽ có lắm chuyện thú vị đây.

Vậy thì... bắt đầu từ đêm nay, ta xem thử ngươi rốt cuộc có thể nghĩ ra được cách gì khiến cho ta không thể trộm được cống phẩm tiên quang! Mở ra quạt giấy trong tay, thấy hai dòng thơ nhỏ được tinh tế viết trên đó:

Dạ huyền minh kính thanh thiên thượng,

độc chiếu trường môn cung lý nhân. (*)

(*) Trời trong gương sáng trăng rằm,

Trường môn soi bóng cung nhân đêm dài.