Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 16

Vẫn là Phan Thuân đúng hẹn, đêm nay anh ăn mặc thật bảnh bao, khác so với những ngày thường. Đứng ngoài xe đợi Cẩn Mai, lúc nàng chưa ra anh chỉnh chu lại một chút

Vì Phan Thuân đã nói trước với Cẩn Mai ăn mặc cho đẹp vào chứ nếu không nàng bận đồ rất đơn giản. Miễn sao là thấy thoải mái là được, không quan trọng vẻ bề ngoài

Khi cả hai đi bên cạnh nhau, Phan Thuân bối rối lắm, anh muốn được nắm tay với Cẩn Mai nhưng không dám. Dạo quanh khu công viên rộng lớn, hai người chỉ nói một vài chuyện cho bầu không khí không bị ngại ngùng

Rồi bỗng nhiên Phan Thuân nắm chặt lấy tay của Cẩn Mai lôi đi nhanh hơn. Nàng giật mình nhìn người phía trước đang kéo tay đi không nói một lời

"Anh đưa em đi đâu?"

"Anh có một bất ngờ dành cho em!"

Đến nơi chỉ thấy xung quanh không có ánh đèn nào làm Cẩn Mai hoang mang. Rồi bỗng nhiên có người búng tay một cái đèn liền mở sáng

Tất nhiên những gì mà Cẩn Mai thấy trước mắt là một khung cảnh thật sự rất lãng mạn. Có cả hoa, nến, và dưới dưới chân nàng là một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng tươi

Cẩn Mai thật sự không dám tin, chẳng lẽ Phan Thuân định tỏ tình với nàng sao?

Mọi người đi đường cũng tạm dừng chân lại, họ vừa nhìn vừa cười còn lấy cả điện thoại ra quay. Phan Thuân từ phía trước tiến lại gần, trên tay còn cầm bó hoa to

Anh mỉm cười trên mặt, gương mặt hạnh phúc nhìn Cẩn Mai đứng phía trước. Bây giờ người qua đi chơi bu lại rất đông, họ đợi chờ màn tỏ tình của cặp đôi trai tài gái sắc này

Cẩn Mai cảm thấy rất bối rối, thứ hai là nàng không quen bị nhiều người tập trung về mình.

Phan Thuân nở nụ cười, anh giờ đây đã đứng ngay trước mặt nàng rồi. Tim anh đập loạn lên, tay có chút run run vì hồi hộp

"Anh có điều này muốn nói cho em biết, chúng ta cũng đã nói chuyện, đi chơi cùng nhau cũng đã rất lâu rồi. Anh muốn chúng ta hơn thế nữa, anh muốn dùng cả đời này để chăm sóc quan tâm đến em. Hôm nay là một ngày rất đẹp để nói ra những lời này, anh không muốn giữ mãi trong lòng nữa"

Nói xong, Phan Thuân quỳ một chân xuống, đặt bó hoa đó bên cạnh rồi lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ. Anh mở nó ra và nâng lên trước mặt Cẩn Mai

"Đồng ý làm người yêu của anh nha Cẩn Mai"

Mọi người hô hào hưởng ứng, ai cũng nói "Đồng ý" trên gương mặt hào hứng.

Cẩn Mai lưỡng lự không đáp ứng gì, nàng nắm chặt hai tay vào nhau nhíu mày suy nghĩ. Nàng chưa từng nghĩ là có một ngày Phan Thuân sẽ tỏ tình mình nơi công cộng nhiều người

Nàng cũng chưa có ý định là quen anh, nàng không yêu anh, chỉ xem anh như người bạn. Nhìn gương mặt đợi chờ của Phan Thuân khiến Cẩn Mai thêm lúng túng

Ai cũng đợi chờ câu trả lời từ nàng

Trùng hợp là Thi Hàm cũng đi dạo ở đây, cô rảo bước đi một mình, vừa đi vừa nghe nhạc. Và rồi đám đông ấy thu hút sự chú ý của cô

Cô cũng không muốn nhiều chuyện đến đó làm gì, vì nhìn sơ qua cũng biết họ đang tỏ tình với nhau. Nhưng đến khi nhận ra là Thi Hàm đã đi gần đến nơi, cô không lại gần mà chỉ đứng từ xa nhìn qua lỗ trống kia

Cho đến khi bản thân nhận ra người con gái ấy là ai thì đã mất đi bình tĩnh. Thi Hàm lấy tai nghe ra khỏi tai, đôi chân chậm rãi bước lại gần để xác thực

Vừa vặn khoảng trống ấy vừa đủ cho cô, ánh mắt mở tròn vì thấy Cẩn Mai trong bộ váy xinh đẹp và được một chàng trai tỏ tình

Thấy đau đớn trong tim, đôi tay buông thõng xuống đứng thẫn thờ. Phải rồi, anh ta hình như là người hay đến đưa Cẩn Mai đi chơi vào buổi tối

Cô mỉm cười chua xót, bây giờ họ gần chính thức là một đôi rồi nhỉ. Chỉ cần Cẩn Mai gật đầu đồng ý

Nước mắt tự nhiên chảy bên khoé mắt, chính Thi Hàm còn không nhận ra. Đáng lẽ ra cô phải vui mới đúng chứ tại sao lại khóc

Cô đã từng hứa sẽ không yêu ai ngay cả Cẩn Mai, hôm nay lại chứng kiến cảnh này nên chúng mừng cho nàng mới phải

Gần ba phút trôi qua, Cẩn Mai chưa có dấu hiệu nào cả. Nàng đảo mắt nhìn ra chỗ khác thì vô tình nhìn thấy Thi Hàm cũng đang nhìn mình

Bối rối càng thêm bối rối, khó xử lại càng khó xử hơn. Ánh mắt hai người nhìn nhau, nàng không muốn Thi Hàm nhìn thấy cảnh tượng này

Hai tay Cẩn Mai xiết chặt lại, nhìn cô đứng đó mà lòng đớn đau. Rồi ánh mắt thất vọng khi thấy Thi Hàm rời đi, cô kéo nón xuống khuất đi gương mặt, âm thầm bước đi

Cẩn Mai khẩn trương muốn chạy theo Thi Hàm nhưng lại không thể. Nàng nhìn Phan Thuân rồi mở miệng:

"Xin lỗi, em không thể làm người yêu của anh được vì em đã có người trong lòng rồi. Mong anh thông cảm và xem em như người bạn"

Sau đó Cẩn Mai tức tốc bước đi và chạy theo Thi Hàm, muốn nói với cô những gì nàng muốn nói

Phan Thuân bị từ chối mặt mày trở nên khó coi hơn, mọi người xung quanh có vẻ thất vọng. Họ từ từ tản ra vì chẳng còn gì để xem tiếp

Anh ta tức đến đỏ mắt, công sức bỏ ra chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo như vậy mà bị từ chối đúng là nhục nhã. Còn trước mặt biết bao nhiêu người nữa, giấu đi đâu cho bớt xấu hổ

Phan Thuân đập nát bó hoa, phá tan tất cả những thứ chướng mắt này. Tháo gỡ luôn cái nơ trên cổ quăng xuống đất

Là một con trai của tập đoàn lớn mà bị một cô gái từ chối đúng là bẻ mặt quá. Rồi làm sao anh dám đứng trước mặt người khác, bây giờ ai cũng biết anh hết cả rồi

Còn Cẩn Mai vẫn miệt mài chạy khắp nơi tìm Thi Hàm, nàng tin là cô vẫn chưa đi xa nơi này. Nhưng nhìn đâu cũng không thấy, đôi chân bủn rủn không thể tiếp tục được

Làm sao bây giờ, Thi Hàm đã thấy rồi làm sao mà nàng có cơ hội để nói chuyện với cô. Chắc chắn cô sẽ tránh mặt nàng, ngàn lần không muốn gặp mặt

Cẩn Mai nhận ra Thi Hàm đã thay đổi và nhạy cảm hơn xưa. Cô đã lạnh lùng với nàng trong lời nói và cả hành động

Chắc có lẽ do lần đó nàng từ chối tình cảm của Thi Hàm nên mới làm cô không muốn yêu ai nữa và đặc biệt là nàng

Làm sao mới có thể gần gũi với cô như ban đầu đây, đó là chuyện quá khó đối với Cẩn Mai

Bản thân bất lực ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm về phía trước.

Kể từ hôm thấy cảnh tượng đó, Thi Hàm thu mình lại trong căn phòng của mình. Không đi đâu, không ra ngoài, cũng chẳng muốn làm bất cứ điều gì

Cứ buồn tủi, căn nhà trở nên ảm đạm hơn bao giờ. Những hình ảnh ấy cứ bám lấy tâm trí của Thi Hàm ngày một nhiều khi cô nghĩ đến Cẩn Mai

Lâu lâu nước mắt tuôn rơi khi nhớ nàng, thiết nghĩ bây giờ chắc Cẩn Mai đã thuộc về người con trai kia mất rồi. Càng muốn quên thì lại nhớ nhiều hơn, càng thấy đau nhói

Thức dậy thì mặt trời cũng đã lên cao, não nề đi vệ sinh cá nhân rồi tính tiếp. Tâm trạng không vui, miếng bánh mì trở nên khô khan, nhìn chẳng muốn ăn

Đang ăn thì có người gọi đến, Thi Hàm lười nhác cầm lên nghe cũng chả để ý xem ai gọi

"Alo?"

"Là tôi đây!"

"Xin hỏi cô là ai? Chúng ta có quen biết nhau sao?"

Không có đáp lại mà chỉ nghe cô gái bên kia cười khúc khích, Thi Hàm cảm thấy khó hiểu. Cô đưa điện thoại ra xem ai gọi thì không có tên, chắc hẳn là người lạ

"Lần đó tôi vô tình đυ.ng trúng em ở phòng trà em quên rồi sao? Đúng là mau quên thật đó"

Bây giờ Thi Hàm mới ngờ ngợ nhớ ra được chút đỉnh, người này hôm đó làm cô ấn tượng sâu sắc. Nhưng không vì vậy mà cô để tâm đến đâu, hôm đó chính cô ta làm rối mọi chuyện lên

"Không biết cô gọi tôi là có chuyện gì?"

"Rảnh không, tôi muốn mời em đi ăn với tôi hôm nay. Lần đó tôi cũng đã nói rồi còn gì, em là người con gái đầu tiên khiến tôi thích thú và muốn tìm hiểu"

"Xin lỗi, tôi không muốn đi đâu cả, nếu có duyên thì hẹn lần khác. Không còn gì thì tôi cúp máy"

"Khoan đã...sao lạnh lùng quá! Chỉ cần em đáp ứng đi ăn với tôi lần này thì tôi không làm phiền nữa. Còn không tôi sẽ bám dính lấy em"

Thi Hàm đắn đo suy nghĩ, không biết là có nên đi hay là tiếp tục từ chối. Nhưng nếu cô ta bám theo cô thì biết phải làm sao, càng thêm vướng bận

Suy nghĩ thông suốt vẫn là đồng ý, coi như đi ăn lần đầu cũng là lần cuối

"Được, tôi sẽ đi"

Nói xong Thi Hàm tắt máy cái rụp, không đợi người kia nói thêm bất cứ lời nào. Cô chán nản thẩy chiếc điện thoại lên bàn rồi tiếp tục ăn cho xong