Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 23

23. VỞ TUỒNG CỦA CHỦ NGHĨ HIỆN THỰC

Hạng mục của Cảng Hâm giày xéo thêm hai ngày, cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc công việc.

Thời gian của Hề Hàn và Trần Văn dễ thở hơn không ít, dù vẫn bận nhưng còn dư thời gian mò cá, ngoại trừ cuộc họp mỗi tuần làm người ta đau đầu, thì khoảng thời gian này cũng không quá nhiều phiền não.

"Lâm tổng vậy mà không nói đến thành tích tiền thưởng, ảnh đổi tính rồi???" Giờ nghỉ trưa Trần Văn cầm trà sữa xề qua, lén lút nói nhỏ với Hề Hàn.

Hề Hàn đang chăm chủ măm tiểu long bao, hàm hồ nói, "Hôm nay ảnh còn khen chị có suy nghĩ logic đấy."

Trần Văn chớp chớp mắt, "Ò ò, anh Hề chúng ta như nào đây ha? Chua phết." Cô bất lực duỗi tay, "Ngoài mặt Lâm tổng nói chị, nhưng ánh mắt ảnh cứ đổ dồn về phía cưng."

Hề Hàn không thèm ngẩng đầu, "Đâu ra chuyện đó."

"Chậc chậc chậc." Trần Văn nhìn thấu không thèm toạc ra, còn nói, "Chị luôn cảm thấy lãnh đạo toàn dân hỏa nhãn kim tinh, tẩy não bậc cao thủ. Cho một cái tát đút một cục đường, rất chi là thuần thục! Chẳng lẽ ảnh nhìn thấu tâm tư muốn nghỉ việc của chị? Gần đây ảnh nhẹ nhàng với chị quá làm chị được chiều mà lo."

Những lời này của cô làm Hề Hàn cảm thấy hứng thú, y buông đôi đũa trong tay, đóng nắp hộp đồ ăn lại, "Lại nói, chị cân nhắc thế nào rồi?"

Trần Văn ngã lưng ra ghế thở dài, "Ừm... nghĩ chưa ra. Nhưng chị không muốn nghỉ rồi lại làm ngành này nữa, thực sự không được thì làm nhϊếp ảnh gia fulltime, dù sao mấy năm nay cũng tích được mớ tiền, sắp tới cũng không chết đói."

Hề Hàn hâm mộ nói, "Aiz, kỹ năng này của chị được chuộng lắm! Như em ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, muốn có thêm con đường cũng khó."

"Nghề tự do thì thu nhập không ổn định, kỳ thực trong lòng chị cũng không chắc lắm. Tuy cũng có chút danh tiếng nho nhỏ nhưng dù sao cũng không phải chuyên nghiệp, hơn nữa tiền bảo hiểm xã hội cũng phải đi xử lý, bằng không đứt đoạn cũng sẽ phiền." Trần Văn cau mày, "Bạn gái chị không ủng hộ lắm. Bình thường chụp partime ẻm còn khen hay, nhưng nói làm kiếm sống thì lại lo lắng."

"Sống cùng nhau đương nhiên có nhiều thử thách." Hề Hàn an ủi cô, "Còn trẻ trải nghiệm nhiều chút cũng được. Dù sao sắp làm freelancer, đến công ty bảo hiểm xã hội xử lý ổn thỏa, ký kết với ngân hàng là được."

"Cậu nói đúng, muốn làm thì cỡ nào cũng có biện pháp. Chị sẽ nghĩ kỹ, ít nhất cũng chờ thưởng quý đã. Không thì chả phải thiệt sao." Trần Văn cười.

"Cũng đúng ha." Cùng là sen xã hội tầng chót, Hề Hàn đương nhiên hiểu được tâm lý vặt lông tư bản, tuy ai mới là người bị vặt, tự hiểu nhau là được.

Còn nửa tiếng nữa hết giờ nghỉ trưa, Hề Hàn ngồi lướt điện thoại.

Hôm nay thời tiết đẹp, nhiệt độ tốt, từng cơn gió nhẹ từ cửa sổ len qua rèm buông chui vào trong phòng, nhẹ nhàng xoay chuyển.

Có người trong group lớp cấp ba không ngừng bàn về việc tổ chức buổi họp mặt, nhưng cũng chỉ có vài người trả lời. Hề Hàn cũng nhận được lời mời, y lười biếng nhích ngón, đời bao việc bận rộn, không đi.

Mấy kiểu tụ tập này là sân khấu cho những người thành công, phụ trách khoe khoang show giàu, show tình yêu đẹp đẽ, bốc phét về sự nghiệp thành công. Hề Hàn tự thấy bản thân không hòa nhập được, không có hứng thú đóng vai khán giả.

Đi làm vài năm, cuộc sống không mặn không nhạt, y không có ý định vun đắp tình cảm, chỉ muốn an phận sống cuộc đời của lão cá mắm.

[Ting].

Có âm báo tin nhắn, là Đình Thần.

Đình: "Bên tui có một bạn đang tìm người thuê chung, người ta được lắm, phòng cũng không tệ, kế bên công ty ông, muốn đến xem không? Tui nói người ta giúp ông."

Hề Hàn ấm lòng, trả lời, "Cảm ơn ông nhưng mà tui tìm được chỗ thích hợp rồi."

Tốc độ tay Đình Thần kinh người, rep lẹ.

Đình: "??? Ông hay nha Hề Hàn, không thèm nói với anh em một tiếng, uổng tui nhọc lòng để ý giùm ông. [mèo khóc.jpg] [mèo khóc.jpg]"

Sticker này quá là kinh điển luôn, Hề Hàn vui vẻ, "Xin lỗi, xin lỗi mà. Cuối tuần sau tui mời cơm ông ha? Nhân tiện dọn nhà."

Đình: "Chậc chậc, rốt cuộc ông muốn mời tui ăn hay là nhờ lao động vậy, ông còn tâm cơ quá ha."

Hề Hàn vờ vô tội: "Nói vậy sao được? Chủ yếu là mời ông ăn cơm, tiện thể dọn nhà được chưa? Ca lão quan, ưng chưa?"

Đình: "Được, nói được làm được. Xem tui xử ông đẹp như nào! Sao không đi tuần này, có việc à?"

"Team building." Hề Hàn bất lực gõ, "Chả ngày nào được sống yên, cuối tuần còn bóc lột tàn nhẫn."

Đình Thần cười trên nỗi đau người khác, "Này không phải bồi đắp tình đồng nghiệp sớm chiều hòa thuận sao? Tình cảm tăng tiến biết bao nhiêu nà!"

Tên này thiệt quá thể đáng, Hề Hàn lười lắm lời cùng cậu chàng, vô tình lựa chọn mặc kệ.

Y đứng dậy ném hộp thức ăn vào thùng rác, rót ly nước đi về chỗ làm việc.

Còn chưa kịp ngồi xuống bên cạnh đã truyền đến giọng điệu quái gở, "Há, trở lại rồi kìa, anh Hề của chúng ta thật là biết thuật độn thổ."

Vừa nghe giọng điệu này gân của Hề Hàn đã nổi bần bật lên, dằn bực bội trong lòng, lạnh nhạt nói, "Sao? Tôi đúng giờ vậy cậu còn ý kiến?"

Trương Hiểu Gia gõ bàn phím, nhếch mỏ cười cười, "Tôi nào dám ý kiến? Chỉ là có một phần dự án Thường Đức hai tổ A B phải hợp tác, hi vọng anh Hề nhanh điều chỉnh lại lịch, nếu không ảnh hưởng tới tiến độ cả 2 team thì hơi khó nhìn."

Đây là điển hình vừa ăn cướp vừa la làng, Trương Hiểu Gia là báo cáo viên nho nhỏ trong công ty, nịnh nọt cấp trên là sở trường, nếu thật sự bàn về hiệu suất làm việc, lão cá mắm như Hề Hàn còn năng suất hơn nhiều.

Có cái gọi là có tài nên gì cũng dám nói, tuy Trương Hiểu Gia không khoe gì bản thân, nhưng thật là có tài năng bắt người khác chùi đít cho mình. Trong phòng chả có mấy người muốn tiếp cậu ta, vì nhìn mặt ngó mũi Thi tổng nhét người vào mà nể mặt, bình thường cậu ta luôn chẳng kiêng dè ai mà hoành hành, không để đồng nghiệp cùng cấp vào trong mắt.

Có lẽ khí chất Phật hệ của Hề Hàn làm cậu ta ngứa mắt, nên trở thành đối tượng công kích trọng điểm của Trương Hiểu Gia.

Kiểu người như này là hay ngứa háng, càng nói càng ngứa. Hề Hàn lười xàm cùng cậu ta, không thèm phản ứng, tự mình chuẩn bị bắt đầu làm việc buổi chiều.

Trương Hiểu Gia há mỏ, có lẽ là còn muốn nói gì nữa đó nhưng không biết chú ý tới điều gì, lập tức câm lại.

Văn phòng vốn đang náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh, Hề Hàn hơi mờ mịt, quay lại nhìn thì thấy Lâm Di Đông đang đứng ở cửa phòng làm việc.

Có vẻ anh vừa xong công việc bên ngoài, áo khoác vest mắc nơi khuỷu tay, thẳng người tự tin, không có biểu hiện thừa thãi gì trên mặt, tùy ý đứng đó cũng hiên ngang bình tĩnh.

Nhận thấy ánh mắt của Hề Hàn, Lâm Di Đông khẽ gật đầu với y không làm ai chú ý, sau đó nhìn quanh một vòng, quan tâm đề nghị, "Dự án của Cảng Hâm vừa kết thúc, mọi người cực khổ rồi, mời tất cả trà sữa thế nào?"

"Được! Cảm ơn Lâm tổng nha." Hầu hết mọi người đều phát ra âm thanh vui vẻ, nhất thời lại trở nên sinh động.

"Hề Hàn cậu thống kê đi, chút nữa mang hóa đơn cho tôi, tôi thanh toán." Lâm Di Đông đi về phòng làm việc, lúc đi ngang qua Hề Hàn còn nói.

"Được." Hề Hàn miệng đáp nhưng trong tim lại đang khóc thầm: Mấy chuyện này hổng cần phải chiếu cố để tui làm đâu!

Nhưng mà Lâm tổng đang trong trạng thái làm việc hiển nhiên có ý riêng của anh, Hề Hàn đương nhiên không dám phản bác.

Không hiểu sao y lại chợt nhớ đến bữa sáng hôm thứ hai Lâm Di Đông ngủ lại làm cho y, rất đơn giản nhưng hương vị đầy đủ, xoa dịu dạ dày bị đầu độc thức ăn ngoài đã lâu của y.

Hai người ngồi vào chiếc bàn nhỏ cùng nhau dùng bữa, ánh nắng ban mai vàng rỡ vừa ló dạng, cả căn phòng tràn ngập sự ấm áp, thật giống như hạnh phúc đến dễ dàng là thế.

Nhưng vừa về tới công ty, tại nơi cao tầng sắt thép thế này, tỉnh táo, hiệu suất cao, nghiêm khắc là quy tắc chính của trò chơi, hết thảy tình cảm rườm rà cũng nên bỏ đi. Thế là anh lại trở về làm Lâm tổng không có điểm yếu, một người theo chủ nghĩa tinh anh, mà Hề Hàn y, vẫn cứ thường thường như cũ không có gì đáng nhắc tới.

So sánh hai bên, tựa như một bộ phim chủ nghĩa hiện thực đang được chiếu.

Lâm tổng: Anh không, anh không có, dụng ý của anh là tạo mọi cơ hội để gặp em.